• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Mộ Hoan vọt tới bên người đệ đệ, nâng Sở Mộ Hiên đang suy yếu không chịu nổi dậy, ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng tát nhẹ hai má đệ đệ, nhỏ giọng gọi: “Mộ Hiên, Mộ Hiên,…”

Một lát sau, Sở Mộ Hiên cuối cùng tỉnh dậy, hai mắt khẽ mở, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của ca ca, gặp được ca ca, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy một loại mất mát khó hiểu. (Raph: À…ẻm đang nhớ anh, muốn gặp anh a ~ Dại zai thì cho chết nhé cưng:v)

Sở Mộ Hoan thấy đệ đệ tỉnh lại, thoáng định rồi bình tĩnh lại, nói: “Mộ Hiên, đệ có khỏe không? Đệ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?”

“Là…là Tư Đồ Thanh Lăng, hắn phát hiện đệ đánh cắp tình báo.” Sở Mộ Hiên hữu khí vô lực đáp.

“Cho nên hắn tra tấn đệ thành như vậy?” Sở Mộ Hoan nổi giận đùng đùng hỏi.

“Không phải…”

“Đã chảy nhiều máu như vậy còn nói không phải,” Sở Mộ Hoan nói tới đây, dừng một chút, xem kĩ hạ thể Sở Mộ Hiên, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Nói cho ta biết, hắn rốt cuộc đã làm gì đệ, có phải hắn đã…”

Sở Mộ Hiên nghe ra ý của ca ca, hắn cúi đầu, lúc lâu sau mới ậm ừ một chữ: “Đúng.”

“Đồ cầm thú! Ta muốn giết hắn!” Sở Mộ Hoan vừa nói liền lao đi.

“Không!” Sở Mộ Hiên dùng hết khí lực toàn thân mới có thể kéo đại ca đang vô cùng xúc động lại, khuyên: “Đại ca, lúc này một mình đại ca, làm sao là đối thủ của Tư Đồ Thanh Lăng? Nếu đi chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

Nghe xong lời đệ đệ nói, Sở Mộ Hoan liền bình tĩnh hơn, hắn gật đầu, nhưng lại ôm lấy đệ đệ rồi định lao ra khỏi lều trại.

“Đại ca, huynh muốn làm gì?”

“Làm gì ư? Đương nhiên là muốn mang đệ rời khỏi cái nơi quỷ quái này, rời đi ma chưởng của Tư Đồ Thanh Lăng!”

Sở Mộ Hiên bất đắc dĩ cười cười, nói: “Đại ca, huynh cũng biết, Minh Thụy quốc canh phòng nghiêm ngặt, cho dù đại ca là cao thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng trà trộn vào đây, nay huynh mang theo theo đệ như thế này đi ra, căn bản không thể thoát ra ngoài!”

“Nhưng ta vẫn muốn thử!”

“Thử như vậy kết quả cũng chỉ có thể là cả huynh và đệ đều bị bắt, huynh vẫn nên nhanh chóng rời đi, đại ca, huynh nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, huynh chính là hy vọng duy nhất của Sở gia ta!”

“Nhưng, Mộ Hiên…”

“Đi mau, huynh yên tâm, Tư Đồ Thanh Lăng còn chưa tra tấn đệ đủ thì sẽ chưa giết đâu, đệ đáp ứng huynh, nhất định sẽ hảo hảo sống sót!” (Raph: Ổng mà giết thì chúng ta còn có truyện để đọc sao? J)

“Vậy được, đệ phải bảo trọng đó!”

“Đệ sẽ, đúng rồi, đại ca, Yến Bình sắp khó giữ, huynh vẫn nên nhanh nhanh rời khỏi thành Vĩnh An, trở lại chỗ Hoa Thần Hạo đi.”

“Ta đã biết.” Sở Mộ Hoan gật mạnh đầu, rời khỏi trướng.

Thấy ca ca đã rời đi, Sở Mộ Hiên thở phào một hơi, mặt khác gian nan chống đỡ thân thể suy yếu không chịu nổi kia, rửa sạch một chút máu cùng ô vật bên dưới. Hắn phải xử lí tốt mấy thứ này, nếu không bị Tư Đồ Thanh Lăng nhìn thấy, nhất định sẽ truy vấn, chuyện tình liền thêm phiền toái.

Sở Mộ Hiên cởi quần áo, chậm rãi dùng nó chà lau vết bẩn, qua chốc lát, mới có thể lau sạch vết bẩn, đang lúc hắn nghĩ có thể thư giãn một lúc, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, dưới tình thế cấp bách, Sở Mộ Hiên vội vàng đem quần áo dơ bẩn không thể chịu nổi của mình giấu kín, bản thân thì trần trụi ngồi dưới đất. (Raph: Em thụ đã dâng mỡ miệng mèo ~ Một phút mặc niệm cho ẻm:v)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK