• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đồ Thanh Lăng bắt tay Hoa Thần Hạo, mỉm cười nói: “Hy vọng như thế.”

“Đúng vậy, ta cũng hy vọng điều đó,” Hoa Thần Hạo gật gật đầu, nói tiếp: “Đúng rồi, bệ hạ, lần trước ta đến còn nhớ rõ ngươi cho một “sủng vật” tới trợ hứng, hiện tại hắn còn ở đây không?”

“Sủng vật” trong miệng Hoa Thần Hạo hiển nhiên là Sở Mộ Hiên

Nghe thấy Hoa Thần Hạo nhắc tới Sở Mộ Hiên, hiện ra trong đầu Tư Đồ Thanh Lăng chính là biểu tình thoải mái của Sở Mộ Hiên lộ ra trước mắt Hoa Thần Hạo, hắn chỉ hướng Hoa Thần Hạo cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn còn trong cung.”

Vốn tưởng Hoa Thần Hạo sẽ không truy vấn nữa, nhưng hắn không ngờ Hoa Thần Hạo lại rất có hứng thú với Sở Mộ Hiên, tiếp tục hỏi: “Sủng vật kia rất thú vị, lần này bệ hạ có thể lại gọi hắn tới mua vui nữa không?”

“À, lần trước khiến ngươi chê cười rồi, là ta không dạy dỗ hắn cho tốt, lần này thực không muốn để hắn lại ra dọa người.” Tư Đồ Thanh Lăng ứng khẩu, vừa nghĩ tới lần trước Hoa Thần Hạo lộ ra sự ham mê đối với Sở Mộ Hiên, hắn liền không muốn để cho hai người này gặp lại.

“Ha hả, một khi đã như thế, vậy quên đi.” Hoa Thần Hạo cười nói.

“Phải, à đúng rồi, bệ hạ lần này tới quốc gia ta chủ yếu là muốn thương nghị việc xuất binh phải không, chẳng hay ngươi đối với vấn đề này có cao kiến gì?” Tư Đồ Thanh Lăng nhanh chóng thay đổi đề tài.

“Đúng, ta đang muốn nói với bệ hạ đây, việc hai nước hợp sức tấn công Yến Bình quốc là chuyện trọng đại, tuy rằng Sở Uy đã chết, Yến Bình không có đại tướng, nhưng thừa tướng của chúng lại là một kẻ túc trí đa mưu, chúng ta không được chủ quan khinh địch!”

“Đương nhiên. Lần này xuất binh, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, nhất định phải  đánh hạ Yến Bình!” Tư  Đồ Thanh Lăng nói như đinh đóng cột.

“Phải, ta nghĩ nhất định sẽ như thế, cụ thể ra sao, chúng ta lại đây thương nghị….”

Một giờ sau

Vấn đề trọng đại đã được quốc quân hai nước cơ bản thống nhất về quan điểm, Hoa Thần Hạo vừa lòng nói: “Vậy cứ theo những gì chúng ta vừa thương lượng, tháng sau hai quốc gia đồng thời khởi binh, tấn công Yến Bình!”

“Được! Một lời đã định!” Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười nói.

“Nếu đã xác định được công việc cụ thể, ta đây cũng nên cáo từ!” Hoa Thần Hạo vừa nói, liền rời đi.

“Bệ hạ mới đến chưa được bao lâu đã rời đi, phải để ta thể hiện một chút lễ nghi của chủ nhà chứ.” Tư Đồ Thanh Lăng buông lời giữ khách.

Hoa Thần Hạo khoát tay, nói: “Không cần, ý tốt của bệ hạ ta xin nhận, nhưng chuyện xuất binh lửa sém lông mày (Raph: ý là chuyện gấp rút đó ^^), việc quân vụ bận rộn, ta phải lập tức trở về! Đợi sau này chúng ta đánh hạ Yến Bình quốc, nhất định phải chúc mừng long trọng! Đến lúc đó ngươi phải cho tên “sủng vật” đáng yêu kia đến trợ hứng đó.”

“Bệ hạ đã nói đến thế, ta cũng không dám miễn cưỡng, vậy ngày sau gặp lại!”

“Được được, cáo từ!” Hoa Thần Hạo nói, chắp tay, đi ra khỏi đại điện.

Sau khi tiễn Hoa Thần Hạo rời đi, Tư Đồ Thanh Lăng gọi Vân Cô Hồng tới, hỏi: “Ngươi nói xem Hoa Thần Hạo cải trang đến quốc gia ta, rốt cuộc có ý đồ gì, trẫm cảm thấy không chỉ đơn giản thương lượng một chuyện xuất binh kia đâu.”

“Vi thần cũng cảm thấy như thế, vẫn nghe đồn Hoa Thần Hạo thâm sâu khó hiểu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là như vậy!”

“Ừ, nhưng thôi quên đi, hiện tại dù sao cũng nhìn không ra mục đích của hắn, tốt nhất là không nghĩ nữa, đi, chúng ta tới Ánh Nguyệt cung một chuyến!” Tư Đồ Thanh Lăng nhún vai, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK