“Van xin ngài Nhị hoàng tử.” Những người khác cũng cầu xin Bạch Nguyệt Diệu.
Thấy cảnh tượng này thâm tâm ta thật chua xót, nhớ lại trận lũ lụt năm 97 ở hiện đại, những người bị nạn vì trận lũ lụt mà mất đi người nhà, nhưng vẫn được chính phủ giúp đỡ rất nhiều, còn những người cổ đại ngay trước mắt này thì sao? Hôn quân đó đã đối đãi với bọn họ như thế nào!?
Ba ngày chưa ăn cơm? Quan huyện chẳng những không giúp đỡ bọn họ, ngược lại còn tìm cách trấn áp bọn họ? Ta không chấp nhận được, cũng không cách nào chấp nhận!
“Cút ngay, các ngươi làm kinh hãi thánh giá của Nhị hoàng tử! Hơn nữa còn làm dơ bẩn long bào của Nhị hoàng tử nữa!” Quan huyện không có chút lòng thương hại nào, vẫn như cũ đối với những bá tánh đáng thương kia gầm thét, ta đã không cách nào nhịn được nữa rồi, ta bước nhanh tới trước mặt quan huyện.
Vừa lên là cho quan huyện một bạt tai mạnh, quan huyện giật mình nhìn ta, nói: “Sao ngươi đánh Bổn quan?!”
“Ta là tam phẩm hàn lâm, ngươi nhìn thấy Bổn quan không hành lễ không nói làm gì, còn ở chỗ này đe dọa dân chúng, Bổn quan lấy thân phận tam phẩm chém đầu ngươi, không cần lý do, ngươi có không?!” Ta cũng không phải là một người thích đem quan chức ra thị uy, nhưng ta thật sự muốn chém chết tên quan này, người ta nói giết một người răn trăm người! Ta muốn nói cho tất cả quan lại trong thiên hạ, đừng tưởng rằng trời cao hoàng đế xa là có thể muốn làm gì thì làm, vẫn còn có câu trời xanh có mắt!
Quan huyện hiển nhiên bị khí thế của ta dọa một trận, sau đó quỳ trên đất vội vàng dập đầu.
Ta mới vừa tính xoay người đỡ bá tánh đứng dậy, đã thấy Bạch Nguyệt Diệu ngồi xổm xuống, đỡ bà lão khắp người dơ bẩn kia lên
Hắn...
Bạch Nguyệt Diệu mặc áo bào trắng bị bà lão kia làm dính chút bùn đất rồi, nhưng Bạch Nguyệt Diệu không có chút giận hờn nào, ngược lại tràn đầy thân thiết lấy khăn tay lau gương mặt dính đầy bùn đất của bà lão, nhìn thấy cảnh tượng này Hắc Mạc Dực cũng cùng với Bạch Nguyệt Diệu bắt tất cả quan binh đang quỳ trên đất dìu bá tánh dậy.
Ta vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú vào cảnh tượng được Bạch Nguyệt Diệu nhuốm trước mắt, đây chính là có đầu rồng tốt, sẽ mang đến phong khí tốt.
Tất cả quan sai trong huyện thành cũng bị cảnh tượng này làm cảm động, bọn họ cũng đã không nhịn được vẻ mặt nhu hòa rất nhiều, đi theo người của chúng ta cùng nhau trợ giúp dân chúng.
“Huyện Bạch Văn, quan huyện nghe lệnh!” Bạch Nguyệt Diệu uy nghiêm nói xong, quan huyện kia lập tức chờ đợi hiệu lệnh của Bạch Nguyệt Diệu
“Có hạ quan!”
“Ngay bây giờ đem tất cả kho lương trong Huyện Bạch Văn toàn bộ đều chia cho dân chúng, tất cả quan sai trong Huyện Bạch Văn toàn bộ cùng ta đi chặn lũ lụt!”
“Tuân lệnh!” Bạch Nguyệt Diệu ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều cúi đầu xưng thần, còn dân chúng cũng không nhịn được mà hoan hô ầm lên, nhìn dáng vẻ vui mừng của bá tánh, ta biết, bọn họ thật may mắn, bọn họ có được một vị hoàng tử tốt như vậy...
Bạch Nguyệt Diệu mang theo quân đội cùng với quan sai Huyện Bạch Văn ước chừng năm trăm người đi về hướng chỗ sâu của Huyện Bạch Văn, ta mới vừa định đuổi theo Bạch Nguyệt Diệu, thì hắn đã xoay người nhìn về phía ta: “Lam hàn lâm và Mạc Dực ở lại chiếu cố dân chúng khắp thành.”
“... Ta...” Ta vừa định từ chối, nhưng chân mày Bạch Nguyệt Diệu khẽ nhíu lại, ta chỉ đành nhẫn nại đáp ứng: “Hạ quan tuân lệnh.” Bạch Nguyệt Diệu lúc này mới hơi hài lòng mang theo quân đội rời đi.
Ta và Hắc Mạc Dực cùng với quan huyện Huyện Bạch Văn đi vào kho lúa, khiêng gạo là công việc sở trường của ta, vì từ lúc ta đến cổ đại, công việc duy nhất làm chính là khiêng gạo, vì quan sai đã bị Bạch Nguyệt Diệu điều đi hết rồi, nên chỉ có ta và Hắc Mạc Dực cùng với quan huyện tự mình chuyên chở.
Hắc Mạc Dực đi lên ôm một bao gạo lớn ra, ta cũng vậy không do dự ôm một bao gạo lớn, ta thấy mắt Hắc Mạc Dực giật giật, dù sao thì tối hôm qua lúc Bạch Nguyệt Diệu tới nhà ta Hắc Mạc Dực đã biết ta là nữ tử rồi, nhưng ta căn bản không quan tâm, vì Hắc Mạc Dực vốn không nói chuyện lắm lời với ai, so ra cũng giống cá đầu gỗ, cho nên hắn biết hay không biết đơn giản là không có gì khác biệt.
“Còn nhìn? Không mau khiêng đi!!!” Ta vừa rống giận vừa nói với quan huyện.
“Hạ quan...” Nhìn quan huyện cũng biết là loại đầy bụng mỡ, ta nhổ vào! Còn không bằng một nữ tử như ta.
“Mang đuốc tới đây! Bổn quan muốn đích thân nấu cơm cho dân chúng!”
“Dạ”
Ta cùng với Hắc Mạc Dực đem gạo đổ vào nồi, ta còn lớn giọng quát tên quan huyện: “Đừng đứng đấy nữa, mau đi thông báo cho dân chúng khắp thành đến nhận thức ăn đi!!!”
“Dạ, phải” quan huyện ngay lập tức chạy đi thông báo cho dân chúng khắp thành.
Rất nhanh trước nồi đã xếp thành một hàng dài, ta thấy những dân chúng này đã cơ hàn lắm rồi, vì đôi mắt họ gắt gao nhìn chằm chằm vào nồi nấu kia, nói thật, đây là lần đầu tiên ta thấy trên đường phố có nữ tử xuất hiện, ha ha, coi như vội vã cộng với bất đắc dĩ đi.
Hơn nữa, không phải nói với Hoàng thượng trị an ở Huyện Bạch Văn thường xuyên có loạn dân xuất hiện đó ư? Lại còn nói hoàng kim tổn thất mấy trăm vạn lượng? Rốt cuộc là ai nói với hoàng đế chuyện này đây? Nếu thật sự tổn thất năm trăm vạn lượng hoàng kim, vậy hoàng kim đã đi nơi nào chứ?
Ha ha ha ha.
Ta hiểu rồi, tham quan thừa dịp thiên tai lần này nói dối tình hình, còn ở trung gian kiếm lời vào túi riêng, đem tiền tài nhét vào túi quần của mình rồi, là tên quan trước mặt làm việc này sao? Không giống, ông ta muốn tham cũng chỉ là một phần nhỏ, phần lớn chắc quy về người ở phương nào rồi? Chuyện này chờ tình hình tai nạn kết thúc sẽ điều tra.
Ta đem cháo nấu xong phân phát cho bá tánh, nhìn vẻ mặt bọn họ thỏa mãn, ta cũng cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng, lần đầu tiên ta đã có thể vì bá tánh bỏ ra một phần sức lực.
Phân phát hết cháo, ta ngồi chồm hổm xuống thềm đá nghỉ ngơi.
“Ăn đi.” Hắc Mạc Dực mang một chén cháo đến cho ta.
“Hắc huynh uống đi, ta vẫn chưa đói.” ta nói xong, Hắc Mạc Dực cũng không nói gì, mà là trực tiếp đem chén cháo bỏ vào trong tay ta. Ngất! Bỏ đi, ta ăn, tính cách này của Hắc Mạc Dực cũng rất biết làm khó người. ai!
Nhưng cháo mới vừa uống một nửa, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó chính là những người chống lũ, bọn họ có ăn cơm không?
Ta nhanh chóng đứng lên nhìn về phía Hắc Mạc Dực đang đứng cạnh ta: “Hắc huynh, cháo còn bao nhiêu?”
“Còn một chút.”
“Đủ năm trăm người ăn?”
Ta hỏi xong, Hắc Mạc Dực lắc đầu một cái. Ta nhanh chóng chạy vào kho lúa đem một bao gạo ra ngoài, đổ gạo vào trong nồi, nấu xong, ta phân phó quan huyện chuẩn bị mười thùng lớn cùng với một chiếc xe đẩy nhỏ, đem tất cả cháo chia ra đổ vào trong thùng.
Lúc ta đang muốn tới đẩy xe, Hắc Mạc Dực ngăn cản ta.
“Để ta.”
“Ừ.” Ta nói xong Hắc Mạc Dực cùng ta trực tiếp đẩy xe đi đưa cơm cho những anh hùng chống lũ.