“Lam hàn lâm, ngươi sai rồi. Bổn hoàng tử không phải giúp ngươi giải vây đâu, chẳng qua bổn hoàng tử cảm thấy đề nghị vừa rồi của ngươi không tệ mà thôi!” Lời Bạch Nguyệt Diệu nói ra có chứa xa lạ cùng với khinh miệt, hơn nữa còn tràn đầy địch ý, ta thật vất vả lần đầu cúi đầu trước hắn, hắn còn có thái độ này? Ta đứng thẳng người dậy, trong mắt tràn đầy tức giận nhìn hắn.
“Được rồi, Nhị hoàng đệ, đừng gây khó khăn cho Lam hàn lâm nữa, sau này phi tử của đệ là do Lam hàn lâm chọn giúp đó!” Bạch Nhật Uyên nói với Bạch Nguyệt Diệu xong, nhẹ nhàng vỗ xuống vai Bạch Nguyệt Diệu.
“Ha ha, đa tạ Đại hoàng huynh nhắc nhở.” Bạch Nguyệt Diệu cũng hòa khí đáp lễ Bạch Nhật Uyên, sau đó hắn lại nghiêm mặt nhìn về phía ta: “Về phần phi tử, Lam hàn lâm, phi tử của ta nhất định phải đẹp! Không xinh đẹp, bổn hoàng tử không nhận đâu!”
Hứ! Xinh đẹp? Được, được! “Hạ quan tuân lệnh”
“Bỏ đi, ta không tin ngươi, ngươi theo ta một chuyến, ta sẽ cho ngươi biết bổn hoàng tử muốn mỹ nữ như thế nào!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong kéo tay ta lại.
“Nhị hoàng huynh, đệ cũng muốn xem một chút Nhị hoàng tẩu tương lai là người như thế nào” Bạch Tinh Ngân nhanh chóng đến bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, sau đó ngưng mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu, con ngươi Bạch Nguyệt Diệu giống như đang nói gì với Bạch Tinh Ngân, sau đó gật đầu một cái.
Ba người chúng ta chào Đại hoàng tử, ta lại đi theo Bạch Nguyệt Diệu cùng Bạch Tinh Ngân rời đi, nhưng nơi đến cũng không phải Hàn Lâm viện.
“Đi đâu vậy?” Ta tò mò hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, theo ta đi!” Lời của Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng, hơn nữa đi nhanh về phía trước.
Cuối cùng, ta lại cùng Bạch Nguyệt Diệu tới tẩm cung của hắn, nhưng ta thủy chung không dám bước vào một bước, nói gì đi nữa ta cũng từng ở chỗ này mất đi trinh tiết.
Bạch Tinh Ngân khuyên nhủ ta, ta mới bước vào trong tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, không chừng lần này có Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu sẽ không có bất cứ hành động vượt rào nào với ta.
Chúng ta trực tiếp đi tới thư phòng của Bạch Nguyệt Diệu, sau khi bước vào, thái độ của Bạch Nguyệt Diệu quay ngoắt 360 độ. Hắn nhanh chóng đi đến trước bàn đọc, hất văng tất cả đồ trên bàn xuống đất, ghế trong thư phòng cũng bị đập, ta cơ hồ cả người cũng choáng váng, mới vừa rồi rõ ràng sắc mặt vẫn còn vui, sao bây giờ tính khí lại thay đổi nhanh vậy?
“Nhị hoàng huynh.” Bạch Tinh Ngân ngăn cản Bạch Nguyệt Diệu đang giận tím mặt.
“Tên tiểu nhân Đại hoàng tử kia!!” Bạch Tinh Ngân mắng Bạch Nhật Uyên, nhưng, Bạch Nhật Uyên cũng đâu làm ra chuyện gì quá đáng? Bảo hắn cưới thê tử thôi mà, quá đáng sao? Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy có thê tử sẽ không được tự do?
“Không phải cưới phi tử thôi sao, cần gì phải giận.” Ta ở đó nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ta lầm bầm xong Bạch Nguyệt Diệu lửa giận càng lớn, nhưng hắn đột nhiên toát ra lời nói... ngoài dự kiến của ta, hắn nói: “Nếu ta cưới phi tử, ngươi và Huyễn Ngâm Phong cả đời cũng đừng mong hạnh phúc!”
Hắn nói xong lời này, rõ ràng cảm thấy mình không thể nói gì, ngay sau đó có chút lúng túng, Bạch Tinh Ngân dường như cũng có chút không hiểu, chúng ta đi đến bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu: “Ngươi có ý gì?”
Hắn vì câu hỏi của ta, vẻ mặt có chút cứng ngắc, sau đó khẽ cười một cái: “Nếu ngươi tìm phi tử cho ta, ta sẽ nguyền rủa ngươi và Huyễn Ngâm Phong cả đời!”
... Hắn sao lại giống một đứa trẻ vậy? Còn nguyền rủa? Ta từ hồi còn bé đã không chơi rồi, giờ hắn mới chơi? Hơn nữa... Coi như hắn không nguyền rủa, ta và Huyễn Ngâm Phong cũng không có thể hạnh phúc, vì Huyễn Ngâm Phong vốn không yêu ta.
“Huyễn Ngâm Phong là ai? Tình nhân của Lam cô nương ư?” Bạch Tinh Ngân buông lỏng kéo tay Bạch Nguyệt Diệu, sau đó bước tới trước ta hỏi.
“Không... Cũng không phải...” Ta vừa nói xong, Bạch Tinh Ngân thở phào nhẹ nhỏm, hắn... sao phải thở phào?
Bạch Tinh Ngân quay đầu về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Nhị hoàng huynh, hôn sự của huynh tính sao bây giờ?”
Bạch Nguyệt Diệu nghe xong câu hỏi của Bạch Tinh Ngân, lấy ghế nhưng lại đăm chiêu ngồi xuống...