Hắn đi tới trước mặt ta, sau đó hơi cúi người, dùng một tay nhẹ nhàng nâng cằm ta “Mới vừa rồi ngươi nhục mạ phụ hoàng ta phải không?” Ta không hiểu tại sao hắn luôn làm hành động này với ta? Ở trong hồ nước cũng vậy, rõ ràng cũng hỏi ta là nam tử nhà nào, còn làm hành động mập mờ này với ta, chẳng lẽ cả nam và nữ hắn đều không tha? Ta hơi nhíu mày, vì cánh tay bị giữ lại, cho nên đầu ta hơi động, hắt tay của hắn.
“Đúng!” Ta mang bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng trả lời Bạch Nguyệt Diệu. Hắn nghe được đáp án của ta, lập tức đứng thẳng người: “Tên nam tử này giao cho ta, để ta xử phạt hắn!”
“Nhưng Nhị hoàng tử...”
“Câm miệng!” Bạch Nguyệt Diệu lời nói có lực uy hiếp cực mạnh, mặc dù dáng ngoài của Bạch Nguyệt Diệu nhìn xinh đẹp, nhưng nếu hắn không cười, từ hắn sẽ tỏa ra khí phách làm thế nào cũng không trấn áp được.
Khí phách nhất thời sau mấy giây ngắn ngủi lập tức biến mất, Bạch Nguyệt Diệu lại khôi phục nụ cười tà mị:”Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi là người của hoàng huynh thì xem thường Nhị hoàng tử ta đây, cùng với hoàng đệ của ta sao?” Vấn đề này hỏi vô cùng chuẩn, ta cảm thấy Nhị hoàng tử phong lưu nói chuyện có kỹ xảo, xem lời nói như là cười giỡn phóng đãng không kềm chế được nhưng lại hoàn toàn là đang uy hiếp những quan binh kia, hoàn toàn nói cho những quan binh kia biết, hắn và Bạch Tinh Ngân nói thế nào cũng là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, giết những quan binh kia đơn giản dễ như trở bàn tay.
“Không dám... Hạ quan không dám, dân đen kia xin giao cho Nhị hoàng tử ngài xử trí.” Quan binh đó nói xong, quan binh đang giữ ta lập tức buông lỏng cánh tay của ta. Ta cảm thấy hai chân quỳ trên mặt đất của ta cũng đã tê rần, nhanh chóng đứng lên, nhưng vì lực quá mạnh, cả người cũng nghiêng về phía trước, mắt thấy ta muốn đáp đất, nhưng vào lúc này Bạch Nguyệt Diệu nghiêng người một tay ôm eo của ta. Ta trợn to hai mắt nhìn hắn, mà trên mặt của hắn vẫn như cũ cười tà mị, ta cảm giác trên mặt hắn cũng viết hai chữ phong lưu!
Ta vừa định mở miệng bảo hắn buông ta ra, hắn lập tức nhanh chóng ôm cả người ta vào trong ngực: “Tiểu tử, lại gặp ngươi rồi.” Hắn nhỏ giọng nói bên tai ta, ta cảm giác giọng của hắn giống như loại rượu đỏ khiến người say mê, ta không còn giãy giụa nữa,vừa nói xonghắn đã đem ta vác ở trên vai.
Ta đột nhiên hiểu: “Mau thả ta xuống!!” Ta lớn tiếng kêu, bị một nam tử xa lạ vác trên vai, thật mất mặt, nhìn quan binh kinh ngạc xung quanh cùng với dân chúng ta càng thấy mất mặt.
“Dám nhục mạ phụ hoàng ta, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!” Giọng Bạch Nguyệt Diệu không giống như mới vừa nãy ở tai ta khiến người say mê, mà là tràn đầy đe dọa, ta biết! Hắn và phụ hoàng hắn xem ra là cùng một loại, hắn không ngừng phong lưu, hơn nữa cũng coi mạng người như con kiến. Ta ở trên vai hắn giùng giằng, không hề có tác dụng, nhưng ta cũng không thể mặc hắn xâu xé.
“Nhị hoàng huynh...”
“Hoàng đệ, đệ cũng cùng ta hồi cung đi!”
“Vâng” xong rồi, Bạch Tinh Ngân nghe lời hoàng huynh như vậy...ta đoán chừng mạng của ta nhất định là bỏ lại cổ đại rồi.
Ta nhìn nữ tử bên trong lồng heo, ta biết ta không cứu được nàng ấy, ta thật áy náy, thật rất áy náy...
Nếu như có một ngày ta còn có thể sống ở Long Vân quốc này, ta có thể thay đổi Vân Long quốc này không?
“Gia...” Trên lưng ngựa nữ tử nhu mì gọi Bạch Nguyệt Diệu.
“Xuống ngựa!” Lời nói của Bạch Nguyệt Diệu không có nhu tình, mà là tràn đầy mệnh lệnh, hắn ra lệnh nữ tử kia xuống ngựa, nữ tử kia bất đắc dĩ từ trên lưng ngựa đi xuống, haiz, Bạch Nguyệt Diệu thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc mà.