“Hạ quan tham kiến Nhị hoàng tử.” Ta bất đắc dĩ lại cúi lưng, quy củ cổ đại này thật là phiền chết, nếu ta trên đường gặp toàn quan lớn, nói không chừng eo cũng có thể gãy.
“Nhị hoàng đệ.”
“Vị này là... kim khoa Trạng nguyên? Ngươi tên gì?” Lời của Bạch Nguyệt khiến ta giật cả mình, hắn đang giả bộ không quen ta sao? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Mới vừa rồi còn nói thấy ta một lần là chơi đùa ta một lần, vậy mà giờ lại?
“Hạ quan là Lam Điệp.”
“A, đúng đúng.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng đi về phía Bạch Nhật Uyên: “Đại hoàng huynh, dạo gần đây Phong Minh Quốc có tiến cống vài mỹ nữ Ba Tư cho đệ, tối nay đại hoàng huynh có muốn chọn vài người không?” Này, ban ngày ban mặt mà Bạch Nguyệt Diệu lại nói chuyện hạ lưu này ư? Xem vẻ mặt hạ lưu đó của hắn là ta thấy ghê tởm rồi, hơn nữa...
Không đúng! Ta nhớ ngày đó Bạch Nguyệt Diệu vũ nhục ta, rõ ràng tức giận chất vấn ta có phải người của Bạch Nhật Uyên không mà, thế thì Bạch Nguyệt Diệu đối với Bạch Nhật Uyên cũng phải bất hòa mới đúng, nói cách khác, Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Nhật Uyên là cả mặt cả lòng đều bất hòa, hay là... Bạch Nguyệt Diệu đang giúp ta giải vây? Nếu tối nay Bạch Nhật Uyên đến đó rồi, ta cũng không cần tới chỗ Bạch Nhật Uyên nữa?!
“Hoàng đệ...” vẻ mặt Bạch Nhật Uyên có chút bất đắc dĩ, sau đó nhìn ta một cái, lại nhìn Bạch Nguyệt Diệu: “Tối nay hoàng huynh muốn mời cơm Lam hàn lâm rồi, nên hoàng huynh không cách nào đến chỗ hoàng đệ được.”
Thời cơ đã tới, ta gắng nói: “Đại hoàng tử, nếu Nhị hoàng tử đã có ý mời, ngày khác ngài mời hạ quan cũng không muộn.”
“... Vậy cũng được.” Bạch Nhật Uyên bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu của Bạch Nguyệt Diệu, nhìn ra được khóe môi Bạch Nguyệt Diệu lộ ra chút ý hài lòng cười.
A, lần này ta đã nhận ơn của Bạch Nguyệt Diệu rồi, hắn thay ta giải vây, món nợ này, ta sẽ ghi nhớ!
“Lam hàn lâm, tối nay ngươi có muốn đến cùng không?” Lúc Bạch Nguyệt Diệu hỏi ta lời nói đầy ý trêu chọc, món nợ hắn vừa giải vây giúp ta giờ coi như xong, đơn giản là tức chết người đi được! Ta vừa mới cảm thấy hắn là người tốt, giờ lại bắt đầu khiến ta chán ghét hắn!
“Hoàng đệ, đừng trêu Lam hàn lâm chứ.”
“Vậy cứ thế đi, tối nay gặp lại hoàng huynh, đệ đi trước.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong là xoay người rời đi, coi như ta cũng không biết hắn, hắn đi hai bước thôi là đã nhìn ra hắn là quỷ phong lưu rồi! Hứ!
“Ha ha, Lam hàn lâm đừng trách, hoàng đệ trời sinh tính phong lưu, nhưng kỳ thật bản tính rất tốt.”... A? Không đúng, Bạch Nhật Uyên đang giải thích cho Bạch Nguyệt Diệu sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nếu quả thật là cả mặt cả lòng đều bất hòa, sao lời nói..., sau khi Bạch Nguyệt Diệu đi, Bạch Nhật Uyên cũng không nói gì nữa, tại sao phải vì Bạch Nguyệt Diệu giải thích chứ? Rốt cuộc mấy chuyện này là sao?
Hoàng cung rốt cuộc ai là người tốt? Ai là kẻ xấu đây? Hiện giờ ta thật là không thể nào hiểu nổi.