Thật ra thì hậu cung của hoàng tử không phải thê thiếp thành đoàn ư? Giống như Bạch Nhật Uyên nói hắn có bốn thê tử, ba con trai đó, Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc khủng hoảng cái gì chứ?
“Không còn cách nào khác, e là không tránh được!” Bạch Nguyệt Diệu tuyệt vọng nói.
“Sao ngươi không muốn cưới phi tử?” Đây là lần đầu tiên ta từ trong lòng tâm bình khí hòa hỏi Bạch Nguyệt Diệu, chỉ hy vọng câu trả lời của hắn có thể đừng lỗ mãng là tốt rồi. Nhưng hắn không thèm để ý tới ta, mà là Bạch Tinh Ngân giải đáp nghi vấn của ta.
“Vì Nhị hoàng huynh sợ phi tử tương lai có thể là người của Đại hoàng tử an bài!”
Là người của Đại hoàng tử? Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, lần đó Bạch Nguyệt Diệu vũ nhục ta cũng là vì hoài nghi ta là người của Đại hoàng tử, vừa rồi Bạch Nhật Uyên còn tốt bụng muốn Bạch Nguyệt Diệu chọn phi tử nữa, thảo nào Bạch Nguyệt Diệu không những không cảm kích còn tức giận như vậy. Bạch Nguyệt Diệu cả ngày đề phòng Bạch Nhật Uyên, rốt cuộc Bạch Nhật Uyên có chỗ nào đáng sợ chứ? Đến giờ ta vẫn chưa phát hiện được, có lẽ vì Bạch Nhật Uyên ẩn giấu quá giỏi? Cũng có thể do huynh đệ bọn họ có hiểu lầm gì đó cũng nên? Dù sao những chuyện này cũng không liên quan tới ta, giờ ta giúp Bạch Nguyệt Diệu chọn phi tử là được rồi.
“Yên tâm đi! Lúc nãy hoàng thượng đã giao chuyện chọn phi cho ta mà, ta nhất định sẽ thận trọng chọn phi tử tốt cho Nhị hoàng tử!” Lời của ta rõ ràng rất thành khẩn, nhưng Bạch Nguyệt Diệu nghe xong đôi mắt càng thêm tức giận.
“Được! Ngươi chọn đi, nhớ lấy, là ngươi tự mình giúp ta chọn phi tử đó, sau này ngươi đừng hối hận là được!” Bạch Nguyệt Diệu một bên vừa châm chọc ta, vừa tức giận nói.
Ta thật lòng muốn giúp hắn chọn phi tử tốt mà, ta biết hiện giờ trong lòng hắn đang rất không thoải mái, nhưng sao... sao lại giận lây sang ta? Ta làm gì sai chứ? Bạch Nguyệt Diệu này đúng là không thể nói lý, ta hối hận á? ta hối hận cái rắm! Hắn yêu ai, cưới ai ăn thua gì đến ta!
Ta cho Bạch Nguyệt Diệu một cái liếc mắt, sau đó nói: “Không có việc gì nữa, vậy ta đi trước đây!” không đợi Bạch Nguyệt Diệu đáp lời ta quay đầu đi thẳng.
Nhìn bóng lưng Lam Điệp Nhi rời đi, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu vừa thống khổ lại vừa thương cảm. Thật ra thì việc chọn phi vốn không liên quan gì tới Lam Điệp Nhi, ngay cả Bạch Nguyệt Diệu mình cũng bất lực thì cần gì giận lây sang Lam Điệp Nhi? Nhưng không biết tại sao, lúc Bạch Nguyệt Diệu nghe được Lam Điệp Nhi muốn đích thân vì mình chọn phi tử, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu lại thấy chua xót.
Hơn nữa, cho dù Lam Điệp Nhi thành tâm thành ý vì mình chọn một thê tử thật tốt, Bạch Nguyệt Diệu cũng biết rất rõ, phi tử đó chỉ có thể là người của Đại hoàng tử Bạch Nhật Uyên, vì cả trong triều đình, người có thể xứng làm chính phi của Bạch gia, chỉ có người nhà của Ngũ đại gia tộc, mà Lam gia, Hắc gia cùng với Hoàng gia lại không có nữ tử nào, Tử gia có một nữ, Hồng gia có hai nữ. Hiện nay, con gái duy nhất của Tử gia đã làm chính phi của Bạch Nhật Uyên rồi, chỉ có hai nữ tử của Hồng gia, Hồng gia lại là người ủng hộ cho Đại hoàng tử, cho nên cái gọi là chọn phi tử! Thật ra là đã định sẵn phi tử rồi. Trưởng nữ Hồng gia nhất định sẽ là chính phi tương lai của Bạch Nguyệt Diệu, thứ nữ còn lại sẽ là chính phi của Bạch Tinh Ngân.
Thật đáng buồn, đáng tiếc, ở trong hoàng tộc có lẽ có hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, nhưng thường thường có lúc bọn họ sẽ thân bất do kỷ.
“Nhị hoàng huynh...”
“Ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Bạch Nguyệt Diệu vô lực nói xong, ra khỏi thư phòng trở về phòng ngủ của mình, Bạch Tinh Ngân cũng thở dài một tiếng, vội đuổi theo hướng Lam Điệp Nhi đi.