Bạch Tinh Ngân một mình bước chậm trên một hẻm nhỏ trong Bạch Vân chi đô, nhớ lại mình vừa quen nữ tử Lam Điệp Nhi này một ngày, ha ha, kiên cường? Cứng cỏi? Bạch Tinh Ngân trong lòng đánh giá Lam Điệp Nhi, cuối cùng Bạch Tinh Ngân nhận định, Lam Điệp Nhi là một nữ tử có tài.
Trên đường cái Bạch Tinh Ngân tiếp tục gọi Lam Điệp Nhi là Lam đệ, là vì sợ Lam Điệp Nhi mang họa sát thân, dù sao phụ hoàng mình cũng cấm túc nữ tử. Nhưng ai có thể tưởng, Lam Điệp Nhi cũng chưa từng tiết lộ thân phận thật của mình, vẫn xưng hô với mình là Tam công tử, thật là nữ tử hiểu chuyện, nữ tử thông minh!!
Bạch Tinh Ngân trở lại tẩm cung của mình vừa mới vào sảnh Bạch Tinh Ngân đã gặp Bạch Nguyệt Diệu đang ngồi trong phòng khách của mình.
“Tam hoàng tử!” tẩm cung của Bạch Tinh Ngân và tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn không giống nhau, trang trí rất đơn giản, tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu trong miệng Lam Điệp Nhi chính là ôn nhu thật sự không giả.
Mà người hầu của Bạch Tinh Ngân, có cung nữ cũng có thái giám, ở trong đại sảnh người hầu kêu lên. Bạch Tinh Ngân vung tay, tất cả người hầu đều lui xuống, vì Bạch Nguyệt Diệu rất ít đến tẩm cung của mình, nói vậy lần này Bạch Nguyệt Diệu tới nhất định là có chuyện quan trọng!
“Nhị hoàng huynh.” Bạch Tinh Ngân chào Bạch Nguyệt Diệu xong cũng ngồi xuống.
“Hoàng đệ, lại đi vi phục?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại bưng trà trên bàn nhấp nhẹ một hớp.
“Ừ, đệ gặp được Lam cô nương.” Bạch Tinh Ngân nói xong, ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu lập tức lóe sáng, thật ra thì lần này Bạch Nguyệt Diệu tới tẩm cung của Bạch Tinh Ngân mục đích là gì? Bạch Nguyệt Diệu so với ai khác cũng rõ ràng! Nhưng vì ngại mặt mũi, Bạch Nguyệt Diệu chỉ đành phải sử dụng một chút đầu óc thông minh của mình dẫn lời của Bạch Tinh Ngân.
“A? Nữ tử kia còn ở Bạch Vân chi đô ư?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại buông chén trà trên tay xuống.
“Không, Lam cô nương đi Huyện Bạch Thanh.” Lúc nói những lời này vẻ mặt Bạch Tinh Ngân tràn đầy mất mát, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Bạch Nguyệt Diệu, mà lúc này khóe miệng Bạch Nguyệt Diệu đang giương lên nụ cười mỉm: “Đúng rồi, Nhị hoàng huynh tự mình đến cung của đệ, có phải có chuyện quan trọng muốn bàn bạc không?” Lúc này Bạch Tinh Ngân mới nâng mí mắt nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng thu hồi nụ cười của mình.
“Cũng không có gì, chẳng qua là hoàng huynh ta, trong lúc rãnh rỗi, trùng hợp đi ngang qua nơi này, suy nghĩ một chút đã lâu chưa đến cung của đệ, nên muốn vào xem một chút thôi, được rồi, hoàng huynh cáo từ trước.” Vừa nói Bạch Nguyệt Diệu lập tức đứng dậy.
“Nhị hoàng huynh thời gian còn dài, nếu đã tới sao không ở lại một chút?”
“Ha ha ha, còn có mỹ nhân đang chờ vi huynh ta đây.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức cười ra tiếng, sau đó phất tay áo rời đi.
Ra khỏi tẩm cung Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu thanh tao lịch sự đi dạo bên Ngự hoa viên hoàng cung, rồi sau đó mỹ nhân trong miệng Bạch Nguyệt Diệu cũng đều chạy tới Ngự hoa viên, Bạch Nguyệt Diệu phong lưu hiện ra ngoài, trái ôm phải ấp mỹ nữ bên cạnh, nhưng tròng mắt vẫn nhìn xung quanh Ngự hoa viên.
Trước khi Bạch Nguyệt Diệu vào tẩm cung của Bạch Tinh Ngân đã nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, cho nên hắn vì tai mắt kia mà không dám ở lại trong tẩm cung của Bạch Tinh Ngân.
Mặc dù Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân quan hệ rất tốt, nhưng quan hệ của hai người là bí mật, trong triều đình tội kết bè kết cánh cũng không nhỏ, hiện giờ Đại hoàng tử lại bắt đầu chú ý tới mình rồi, cho nên Bạch Nguyệt Diệu không muốn bị mang ra nói, càng không muốn để Bạch Tinh Ngân gặp phiền toái, dù sao thì Bạch Tinh Ngân cũng là đệ đệ cùng một mẹ của Đại hoàng tử!
Bây giờ Bạch Nguyệt Diệu phong lưu ở đây là nói cho cái người đang theo dõi mình biết, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu vẫn chỉ biết có hoa thiên tửu địa thôi, cũng không có khả năng đoạt quyền...