Mục lục
Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về phủ đệ của ta, ta thật muốn khóc, phòng ốc rộng lớn mà chút hơi người cũng không có, ha ha, cuộc sống trước kia không phải như thế sao? Cha là người nghiên cứu lịch sử cổ đại, thường phải ra ngoài, mẹ cũng bận rộn xử lý chuyện trong phòng thí nghiệm hóa học.

Nhưng giờ ta lại không có thói quen này nữa.

Bỏ đi, không nghĩ nữa, bây giờ ngủ, ngày mai lâm triều còn phải suy nghĩ một chút xem làm thế nào giúp Bạch Nguyệt Diệu chối bỏ hôn sự này, dù sao đó mới là chuyện quan trọng nhất...

Sáng hôm sau, ta thay xong triều phục, ôm trong lòng một kế hoạch đã dự định trong đầu, đến cửa triều thì Bạch Nhật Uyên gọi ta lại.

“Lam hàn lâm.”

“Tham kiến Đại hoàng tử.”

“Lam hàn lâm, chuyện ngươi chọn phi cho Nhị hoàng đệ thế nào rồi?” Lời của Bạch Nhật Uyên vẫn là hòa ái dễ gần như vậy, nhưng hắn càng như vậy, ta càng căm tức.

Ta khẽ mỉm cười, chính yếu là để Bạch Nhật Uyên yên tâm: “Yên tâm đi, hạ quan biết Đại hoàng tử thương yêu Nhị hoàng tử, cho nên hạ quan bảo đảm sẽ cho Đại hoàng tử hài lòng.” Những lời này, đúng là có điểm dối trá, nhưng hiện giờ ta không có bất kỳ thực lực có thể cùng Bạch Nhật Uyên gây xung đột chính diện, cho nên chỉ có thể giả vờ ngây ngốc thôi, lát nữa ta bẩm báo chuyện tình nhất định sẽ không theo ý Bạch Nhật Uyên, cho nên những lời ta nói trước đó..., đơn giản là cho mình đường lui.

Con người của ta không phải ăn cây táo rào cây sung, nhưng trước mắt ta phải khiến cho Bạch Nhật Uyên nghĩ rằng ta trung thành với hắn mới được.

Ta và Bạch Nhật Uyên vừa nói vừa cười đi vào trong triều, mà Bạch Nguyệt Diệu thấy ta cùng với Bạch Nhật Uyên bước vào, trợn mắt nhìn ta một cái, lập tức quay đầu đi.

“Hoàng thượng giá lâm.”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Tất cả đại thần trong triều bái hoàng thượng, hoàng thượng ngồi vào ghế rồng sau đó đứng dậy tuyên bố bình thân.

“Lam ái khanh.”

“Có vi thần.” Nghe hoàng thượng triều kiến, ta bước hai bước lên trước chờ đợi hoàng thượng tiếp tục nói chuyện.

“Chuyện chọn phi cho Nhị hoàng nhi, khanh xử lý như thế nào rồi?”

“Hoàng thượng, chuyện chọn phi thần sẽ bẩm báo sau, thần muốn cởi nút thắt này, hơn nữa, còn có một chuyện muốn đố hoàng thượng.”

“To gan!!” Tử Thừa tướng bất chợt cả kinh, giờ ta cũng thành thói quen rồi.

“Không sao, Tử ái khanh lui ra đi, Lam ái khanh nói xem khanh muốn đố trẫm điều gì”

“Dạ? Thần muốn hỏi, nếu ngựa giống và ngựa hoang thi chạy với nhau, nếu ngựa hoang thắng lợi, thì ngựa giống và ngựa hoang con nào có thực lực?” Ta nói xong, đại điện cũng cả nhà cười ầm lên, chỉ có ba hoàng tử vẻ mặt không biến hóa, mà hoàng thượng cũng hơi cười.

“Đương nhiên là ngựa hoang có thực lực rồi.”

“Thần không rõ, tại sao ngựa giống không có thực lực, lại được gọi là ngựa giống chứ?” Lúc này lời của ta hỏi xong đã không ai cười nữa, nhưng, Bạch Nguyệt Diệu hơi nở nụ cười, chẳng lẽ hắn hiểu mục đích ta hỏi mấy chuyện này?

“Vì xuất thân tốt.” Hoàng thượng không lưỡng lự đáp trả.

“A? Vậy hoàng thượng, vi thần cả gan hi vọng hoàng thượng có thể thay đổi chế độ chọn phi của Nhị hoàng tử.” Ta nói xong quỳ xuống.

“Lam ái khanh, ý khanh là gì?”

“Hoàng thượng, chế độ chọn phi tử từ Ngũ Đại gia tộc, cũng giống như mấy con ngựa giống kia, còn những nữ tử thường dân khác thì giống như ngựa hoang nọ, chưa chắc ngựa hoang đã thua kém ngựa giống thưa Thánh thượng!”

“Được lắm Lam hàn lâm, ý của ngươi tiểu nữ nhà ta là ngựa?” Hồng Thái Phó tức giận bước tới bên cạnh ta chất vấn.

“Hồng Thái Phó, hạ quan không có ý này, ta chỉ là lấy một ví dụ tương tự thôi, nếu Hồng Thái Phó không nghĩ theo ý đó ta cũng không còn cách nào.” Ta tội nghiệp nhìn Hồng Thái Phó.

Sắc mặt của Hồng thái phó, giận đến không còn hình dáng, giờ thì ta biết rồi, đắc tội hết Tử Thừa tướng, lại tới Hồng Thái Phó, ai!

“Ngươi...!”

“Đủ rồi, chuyện chọn phi tử, hay là hỏi ý Nhị hoàng nhi đi.” Hoàng thượng nói xong, ta cùng hoàng thượng nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu vẻ mặt không có biểu tình bước ra khỏi hàng.

“Phụ hoàng, nhi thần sao cũng được!”

... Bạch Nguyệt Diệu nói xong, xem như bỏ qua ý của ta, đơn giản là tức chết người đi được, ta giúp hắn ngay cả hồng Thái Phó cũng đắc tội, kết quả hắn thật là tốt, để lại một câu sao cũng được? Ta hung dữ nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Diệu, hắn vẫn như cũ làm như không thấy lui về hàng.

Không biết trong lòng tên khốn Bạch Nguyệt Diệu này rốt cuộc tính toán điều gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK