Mục lục
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Tiếng kêu thảm thiết của Hoa Hồ Điệp làm cho Lãnh Hạo Nguyệt đang ở trong thư phòng đàm luận công việc trong nháy mắt nhảy dựng lên, sau đó phi thân hướng về Lạc Nguyệt hiên chạy tới.

“Ngươi sao lại cắn ta a?” Hoa Hồ Điệp đang cầm tay nhảy lên tại chỗ, khoa trương kêu to, “Đáng tiếc ta đây da thịt non mềm a…”

“Ta muốn nhìn một chút mình không phải đang nằm mơ a.” Nhạc Du Du mắt hạnh cong cong, mặc dù nói hữu khí vô lực, thế nhưng, tâm tình cũng vô cùng tốt.

“Vậy ngươi vì sao không cắn chính mình?”

“Ta không phải là sợ đau sao?” Nhạc Du Du hơi nhíu mày.

“Vậy ta sẽ không đau đớn sao?” Hoa Hồ Điệp tức giận giơ chân, hắn làm sao lại quen biết nữ nhân này a?

“Vậy ta không xen vào a.” Nhạc Du Du cười xán lạn, “Cắn ngươi ta lại không đau a, rồi lại có thể chứng minh ta không phải nằm mơ, thế này là đủ rồi…”

Vừa mới đi tới cửa Linh Lung tức khắc không khỏi nổi lên hắc tuyến, vương phi tìm cách thật đặc biệt a, lại làm cho Lãnh Hạo Nguyệt phía sau khóe miệng nhếch lên, nương tử của hắn đã trở về.

“Ngươi…” Hoa Hồ Điệp nghẹn lời, “Nữ nhân ghê tởm.”

Nhạc Du Du không để ý tới giọng điệu độc ác của hắn, suy yếu cười cười: “Cám ơn ngươi đã bỏ mỹ nhân mà đến đây thăm ta,…” Sau đó nhắm hai mắt lại, mới nói một chút như thế, nàng lại cảm thấy mệt mỏi, “Ta muốn ngủ sẽ…”

Khi Lãnh Hạo Nguyệt đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy Nhạc Du Du đang yên tĩnh nhắm mắt lại. Hoa Hồ Điệp nhìn Lãnh Hạo Nguyệt cười cười, sau đó lui ra ngoài, lúc này, phải hiểu được tiến lui thật là tốt, nếu không, chết như thế nào sợ rằng cũng không biết.

“Nàng tỉnh rồi?” Trình Dật nhìn Hoa Hồ Điệp đi ra, vẻ mặt trêu chọc cười.

“Tỉnh.” Hoa Hồ Điệp lại buồn bực bĩu môi.

“Ngươi gào cái quỷ gì?” Long Ngâm ở bên cạnh xen mồm.

“Ai quỷ kêu?” Hoa Hồ Điệp nhịn không được lại đề cao âm lượng, “Ngươi làm cho nàng cắn thử xem? Ngươi xem, đều …” Nói xong, đưa tay tới trước mặt Long Ngâm.

Long Ngâm mắt nhìn một chút, sau đó xoay người ly khai, nếu tỉnh rồi, vậy sẽ không nguy hiểm, hắn cũng cũng không cần lo lắng.

“Đối với nhà ngươi có chỗ nào không hài lòng?” Trình Dật lại qua đây vỗ vỗ vai Hoa Hồ Điệp, làm bộ dáng một người tốt.

“Thoả mãn a, quá hài lòng.” Hoa Hồ Điệp cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, “Đều nói Kim ốc tàng kiều a, đáng tiếc, tôn chủ vĩ đại lại đem ta giấu ở bên trong…”

“Ha ha…” Trình Dật nhịn không được cười phá lên, đồng tình nhìn hắn một cái, không có biện pháp, ai bảo hắn trong lúc vô ý phá vỡ thân phận của tôn chủ đâu? Phải biết rằng, đã biết thân phận tôn chủ mà còn sống, trên cái thế giới này còn không có ai đâu, mà Hoa Hồ Điệp hắn rốt cuộc đầu vẫn ở đây, cái này chỉ sợ cũng phải do hắn đã có công cứu vương phi đi.

Hoa Hồ Điệp đương nhiên biết quy củ của Nguyệt Phách lợi hại như thế nào, vì thế, mặc dù không muốn, vẫn là tiếp nhận rồi “Báo ân” Lãnh Hạo Nguyệt, ở nhà trong thành U Châu, biến tướng là tiếp nhận nhưng thực ra là thống trị hắn mà thôi.

Nhưng Lãnh Hạo Nguyệt cũng cho hắn đủ tự do, dù sao hắn không phải người của Nguyệt Các, chỉ là yêu cầu tùy thời điểm nắm giữ hành tung của hắn mà thôi.

“Được rồi, hỏi ngươi vấn đề này.” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên liền khoác lên vai Trình Dật, “Ngươi cùng Long Ngâm ai là Vân Tôn giả, ai là Tinh tôn giả a?” Cái này hắn tương đối là hiếu kỳ.

“Này a…” Trình Dật giảo hoạt nhìn hắn cười, “Tự mình đoán đi.” Sau đó kéo cánh tay của hắn xuống, “Đừng do dự, bản tôn giả đối với ngươi không có hứng thú.” Nói xong, xoay người rời đi.

“Bản công tử đối với ngươi cũng không có hứng thú.” Hoa Hồ Điệp sau đó liếc mắt.

Thân thể của Nhạc Du Du không phải một ngày hai ngày là có thể tốt được, thế nhưng, Phi Nhạn trong hoàng cung truyền đến tin tức, nói thân thể hoàng thượng càng lúc càng không tốt, thái tử chính đang từ từ đem thế lực của mình xâm nhập tiến vào trong hoàng cung.

“Chúng ta nhất định phải chạy trở về.” Lãnh Hạo Nguyệt quyết đoán nói ra quyết định.

“Vương phi làm sao bây giờ?” Trình Dật vẻ mặt lo lắng, “Sợ rằng nàng chịu không nổi xóc nảy đi.”

“Để cho Thanh Thanh đi theo đi.” Lạc Băng đề nghị, “Như vậy cũng có thể tùy thời chiếu cố.”

“Cứ quyết định như vậy.” Lãnh Hạo Nguyệt lập tức gật đầu, quyết định này một mặt là vì Nhạc Du Du, một mặt cũng vì Trình Dật, vẹn toàn đôi bên.

Chờ thời gian Nhạc Du Du tỉnh lại lần nữa lại phát hiện ra mình đã nằm ở trên xe ngựa.

“Du Du, tỷ đã tỉnh chưa?” Thanh Thanh tuy rằng nhìn không thấy, thế nhưng lỗ tai lại cực kỳ bén nhạy.

“Thanh Thanh?” Nhạc Du Du đưa tay ra cầm tay nàng, “Chúng ta đang đâu đây a?”

“Trên xe ngựa.” Thanh Thanh mỉm cười, “Nghe nói hoàng thượng thân thể bất an, chúng ta phải chạy về thành Phi Nhứ.”

“A.” Nhạc Du Du gật đầu, “Tướng công đâu?”

“Hạo ca ca ở trên xe ngựa phía sau.” Thanh Thanh vỗ vỗ bả vai của nàng trấn an, “Bởi vì thân thể tỷ còn yếu, cha nuôi để cho ta theo chăm sóc, ca ca sợ mình ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tỷ.”

Nhạc Du Du gật gật đầu, tiểu tử này còn rất tử tế.

Đi một đường không nói chuyện, đoàn người thuận lợi đã tới thành Phi Nhứ, tuy rằng vất vả, thế nhưng Nhạc Du Du cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.

Tiểu Hỉ vừa nhìn Nhạc Du Du trở về, kích động qua đây ôm lấy nàng khóc: “Ô ô ô, vương phi, người làm sao vậy? Muốn hại chết Tiểu Hỉ …”

Nhạc Du Du hắc tuyến tức khắc nổi lên, nha đầu kia làm sao thế? Thế là vỗ cái trán của nàng: “Khóc cái gì a, ta đây có chết đâu?”

Tiểu Hỉ lúc này mới vội vàng lau nước mắt, lúc này mới phát hiện ra Thanh Thanh bên cạnh, vội vàng hành lễ: “Tiểu Hỉ gặp qua Thanh Thanh tiểu thư.”

Thanh Thanh hơi gật đầu, nàng đã tới đây rồi, vì thế, bọn nha đầu đều nhận được nàng.

Vì do thân thể của Nhạc Du Du, vì thế, Lãnh Hạo Nguyệt mấy lần tiến vào cung cũng không mang theo nàng, Nhạc Du Du cũng được vui vẻ thanh nhàn. Chỉ là, nàng phát hiện sau khi trở về, Lãnh Hạo Nguyệt dường như thay đổi rất nhiều, hơn nữa cũng bận rộn thật nhiều, mỗi ngày lúc nàng tỉnh lai không thấy, buổi tối lúc hắn trở lại, thì nàng cũng đã ngủ.

“Cũng không biết bọn họ đang vội làm những thứ gì…” Nhạc Du Du chán đến chết ghé vào trên bệ cửa sổ, mùa hè nóng bức mau qua, thân thể của nàng cũng khá lên nhiều, thế nhưng Thanh Thanh cũng không cho nàng ra ngoài nhiều.

“Có thể là chuyện trong cung.” Thanh Thanh cũng bĩu môi, thấy Trình Dật mấy ngày này chưa từng đến làm phiền nàng.

“Thanh Thanh, chúng ta đi ra ngoài một chút có được hay không?”

“Không được.” Thanh Thanh lắc đầu

“Chỉ một chút thôi.” Nhạc Du Du bắt đầu lôi kéo tay Thanh Thanh đong đưa.

“Thân thể của người vẫn chưa hoàn toàn tốt, không thể đứng ngoài gió lâu.” Thanh Thanh rất kiên trì.

“Thế chúng ta đi tìm tướng công bọn họ có được hay không?” Nhạc Du Du lại đề nghị, “Đi đến thư phòng vừa không có có…”

“Này…”

“Đừng này nữa.” Nhạc Du Du đứng lên, “Từ nơi này đi đến thư phòng rất gần, hơn nữa hiện tại cũng không có gió a…”

“Vậy được rồi.” Thanh Thanh không lay chuyển được, đành phải gật đầu, nhưng tiện tay cầm một cái áo choàng mỏng đưa cho Nhạc Du Du, “Tuy rằng khí trời còn không lạnh, thế nhưng vẫn còn gió lạnh, không muốn lại bị bệnh, thì đắp thêm đi.”

“Cám ơn Thanh Thanh.” Nhạc Du Du nghe lời tiếp nhận, sau đó đỡ tay Thanh Thanh đi ra ngoài.

Khi các nàng đến cửa thư phòng, Lãnh Hạo Nguyệt cũng mới từ trong cung trở về.

Nhạc Du Du vốn là muốn giơ tay lên gõ cửa, thế nhưng, khi nàng nghe thấy được thanh âm từ trong phòng truyền đến, tay liền không khỏi cứng lại rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK