Beta: Bella Ngân
Đoàn người Lãnh Hạo Nguyệt một đường đi về phía nam, thật ra lúc này đường đi tương đối thuận lợi.
Năm ngày sau, rốt cuộc đã tới biên cảnh Thành châu, lại đi thêm lên phía trước hơn ba mươi dặm nữa chính là địa giới của U Châu.
Cái mông của Nhạc Du Du cũng sắp nổi lên thành cái kén, vì thế, nàng quyết định muốn cưỡi ngựa. Có thể tìm người người đi theo không nha? Vốn có Hoa Hồ Điệp rất tích cực nhiệt tình đề cử mình dẫn Nhạc Du Du, nhưng vừa mới há mồm đã bị ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt làm cho sợ đến mức ngậm miệng lại.
Trình Dật rất là đồng tình vỗ vai của Hoa Hồ Điệp: “Hoa huynh a, loại chuyện này vẫn là không nên tự dẫn đầu là tốt nhất.”
“Dật huynh nhắc nhở thật đúng a.” Hoa Hồ Điệp tán thành vội vàng gật đầu, mình tại sao luôn quên chuyện này nha? Chẳng lẽ nhiều ngày như vậy không tìm cô nương nào “vận động” một chút, đầu óc liền phản ánh chậm chạp?
Nhạc Du Du thấy không có người nào nguyện ý mang mình đi, không khỏi ảo não miệng chu lên, chẳng lẽ mình thực sự một chút hấp dẫn cũng không có sao? Không phải nói rằng khác phái thường hút nhau sao? Thế nhưng, ngoại trừ Hạo nhi, cũng không có người nguyện ý mang mình đi cưỡi ngựa?
Nàng cũng không phải không muốn cùng Hạo nhi cưỡi ngựa, chỉ là nàng không quên Hạo nhi đã quên cưỡi ngựa như thế nào, như vậy hai người không quen cưỡi ngựa mà cùng nhau cưỡi, vạn nhất nếu có gì sơ xuất, mình thì không sao nhưng chẳng may là Hạo nhi thì mình sẽ cảm thấy rất áy náy a.
Nhìn đại nam nhân không có tỏ thái độ gì như vậy, Nhạc Du Du bi thúc trở lại bên người Lãnh Hạo Nguyệt: “Tướng công a, quên đi, chúng ta đem con ngựa trả lại cho Linh Lung đi.” Nói, kéo tay hắn hướng xe ngựa đi đến.
“Vương phi, nếu không, nô tỳ mang theo ngài cưỡi ngựa đi.” Linh Lung len lén liếc Lãnh Hạo Nguyệt một cái, sau đó yếu yếu mở miệng.
“Được Linh Lung, cám ơn nhiều, thế nhưng…” Nhạc Du Du nhìn vóc dáng của mình một chút, một mét sáu tám cm cơ hồ cao hơn Linh Lung nửa cái đầu, nàng ở phía sau mình làm thế nào mà nhìn thấy được? Thế là lắc đầu, “Coi như hết.”
“Vương phi, thuộc hạ mang ngài đi.” Lúc này, Long Ngâm vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên đã đi tới.
Nhạc Du Du ngẩn người, băng sơn này dọc theo đường đi nói có thể đếm trên đầu ngón tay thế nào mà lại qua đây, hơn nữa, rõ ràng hắn đối với mình có tồn tại địch ý, hiện tại thế nào mà lại tốt như vậy? Không khỏi cảnh giác nhìn hắn.
Lãnh Hạo Nguyệt chân mày hơi cau lại, rốt cuộc nở nụ cười: “Được nha, Long ca ca cưỡi ngựa rất lợi hại…”
Nhạc Du Du nhức đầu, chính mình không hề mặc áo bông nha, cùng đại băng sơn này cùng nhau cưỡi ngựa mà nói, không biết một hồi có thể bị đông cứng lại hay không.
Long Ngâm vừa nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt đồng ý, cũng không để ý Nhạc Du Du đã chuẩn bị xong hay chưa, đưa tay ra đã đem Nhạc Du Du túm lên lưng ngựa, sau đó phi thân lên ngựa, đá một cái vào bụng ngựa rồi, ngồi xuống “Truy Phong” bốn vó liền theo gió hướng vọt ra ngoài.
“Ngươi, người man rợ này, có thể sớm chào hỏi hay không a?” Nhạc Du Du sợ đến hét loạn hết lên, “Chậm một chút a… Tướng công…”
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn theo bóng lưng đi xa, lại một lần nữa bắt đầu ảo não vì hành động giả ngu của chính mình. Bất quá, có Long Ngâm mang theo nàng, hắn yên tâm.
“Không phải nha, vì sao Long huynh có thể mang đi mà ta thì không thể?” Hoa Hồ Điệp bi thúc kêu lên
“Ai, huynh đệ, nén bi thương đi.” Trình Dật buồn cười nhìn hắn, “Ai bảo ngươi lớn lên…” Tựa hồ là cố ý không nói hết, nhưng lại ném cho hắn một ánh mắt ý vị thâm trường rồi cũng phi thân lên ngựa đi.
“Ơ, ta lớn lên làm sao vậy? Ngươi nói rõ ràng a.” Hoa Hồ Điệp phiền muộn sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ là bởi vì mình lớn lên so với tên kia cười không đẹp bằng? Uh, nhất định là như vậy, nghĩ xong, tâm tình thoáng cái đã tốt hơn liền đứng lên, vội vàng thúc ngựa chạy đi tới.