Mục lục
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



<tbody></tbody>Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Nam Cung gia, đã từng bởi vì chiến công trác tuyệt mà được tiên hoàng phong làm BìnhNamvương, đây cũng là một họ vương duy nhất của Băng Diễm quốc. Nam Cung Duệ, Bình Nam Vương thế tử, thế tập tiểu vương gia. Hắn lần này cải trang vào kinh, đương nhiên không phải để cùng Lãnh Hạo Nguyệt tham thảo vấn đề sức quyến rũ của hắn, mà hắn cần dọ thám hướng đi trong triều một chút. Dù sao, mặc cho hoàng đế chọn người tiếp theo là ai, thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của BìnhNamvương.
Phụ vương của hắn lão BìnhNamvương luôn luôn không coi trọng Lãnh Huyền Nguyệt.
Vốn là muốn ở ban đêm xâm nhập vào Tấn vương phủ, để gặp Lãnh Hạo Nguyệt, lại không nghĩ rằng bị Tấn vương phi trốn đi vừa vặn đạp lên, thế là, theo nàng chơi mấy ngày.
“Tiểu vương cho rằng hoàng thượng cần ngươi làm thật tốt.” Trong tay Nam Cung Duệ đang thưởng thức khối bạc nho nhỏ kia, thật là đáng tiếc, hắn sao lại không găp nữ nhân này sớm một chút? Nữ nhân thú vị như vậy sao lại để cho tiểu tử Lãnh Hạo Nguyệt này nhanh chân đến trước đâu?
“Thế nhưng, bản vương đối ngôi vị hoàng đế luôn luôn không có hứng thú gì.” Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn hắn.
“Với tình trạng bây giờ, dường như ngươi không muốn làm cũng không được.” Nam Cung Duệ cười trên nỗi đau của người khác nhún nhún vai, bọn họ từ nhỏ đã biết nhau, đối với Lãnh Hạo Nguyệt, hắn hiểu biết khá nhiều, tuy rằng hắn không thích tranh quyền, thế nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không tranh, cũng không có nghĩa là hắn có thể coi thường tánh mạng con người xung quanh, “Nếu như thái tử lên ngôi, thì lần này ngươi cũng không thể giả ngu để qua được, người thứ nhất hắn muốn giết, nhất định là ngươi, còn bao gồm cả mấy trăm miệng ăn ở Tấn vương phủ.”
“Vì thế, không có hứng thú, nhưng không có nghĩa là sẽ không làm.” Lãnh Hạo Nguyệt hơi thở dài.
“Tiểu vương đến trước, phụ vương khai báo, dưới trướng BìnhNamvương có ba mươi vạn đại quân, tùy thời chờ đợi Tấn vương điều khiển.”
“Cha ngươi cái lão già kia sẽ không làm buôn bán lỗ vốn.” Lãnh Hạo Nguyệt gật gật đầu, “Nói đi, điều kiện gì?”
“Điều kiện gì chẳng lẽ ngươi không biết?” Nam Cung Duệ nhíu mày.
“Bản vương có thể nhận lời vĩnh không tước phiên, BìnhNamvương đời đời thế thế đô hội địa vị bảo đảm dưới một người trên vạn người, thế nhưng về phần muội muội của ngươi thôi…”
“Này, muội muội kia của ta từ lúc năm tuổi đã lập chí phải gả cho ngươi, ngươi cũng không biết, bốn năm trước khi nàng nghe nói ngươi muốn kết hôn với Minh Nhu, thiếu chút nữa đã thắt cổ, về sau nghe nói ngươi ngốc nghếch, nàng thiếu chút nữa đã rời nhà trốn đi tới tìm ngươi, may mắn ta phát hiện kịp lúc.” Nam Cung Duệ liền kêu lên, “Năm nay nàng cũng thế, mỗi ngày đều ầm ĩ muốn tới gả cho ngươi, cha ta bị nàng làm cho đau đầu…”
Lãnh Hạo Nguyệt nhàn nhạt cười: “Bản vương đã cưới vợ, sợ rằng chỉ có thể phụ lòng Lan nhi muội muội.”
“Ai.” Nam Cung Duệ vừa nghe xong, nhất thời nhụt chí, “Nha đầu kia sau khi nghe xong, sợ rằng lại muốn thương tâm đến chết, năm mười một tuổi chỉ biết cầm dải bạch lăng muốn treo ngược lên, hiện tại mười lăm tuổi, còn không biết sẽ làm những cái gì đâu… Kỳ thực là, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường a, nhất là chờ ngươi sau khi lên ngôi, hậu cung kia đẹp thì càng nhiều, vì thế…”
“Không thể.” Lãnh Hạo Nguyệt không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, Nhạc Du Du nói tình yêu chân thành giống như chung sống suốt đời một đôi một người, vì thế, hắn sẽ không cưới thiếp, cho dù làm hoàng đế, hắn cũng sẽ không lập phi, hắn chỉ biết có một hoàng hậu, đó chính là Nhạc Du Du. Nhất là từ lần ra đi này của Nhạc Du Du, hắn mỗi ngày đều không được nghe đến thanh âm của nàng, không nhìn thấy nét mặt của nàng, trong lòng lại có cảm giác đặc biệt không nỡ, điều này cũng làm cho hắn chân chính ý thức được, nguyên lại chính mình đã sớm yêu nàng trong lúc vô tình, sớm đã thành thói quen có nàng trong cuộc sống, hắn chỉ có một lòng, vì thế, không có biện pháp đồng thời cùng yêu một nữ nhân khác nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, Thanh Long Bạch Hổ bỗng nhiên xuất hiện.
“Thỉnh vương gia trách phạt.” Hai người vừa vào cửa liền quỳ rạp xuống đất.
“Các ngươi không phải là ám vệ của vương phi sao? Tại sao lại trở về?” Nam Cung Duệ kỳ quái nhìn bọn họ.
Tâm Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên liền nhói lên, Thanh Long Bạch Hổ trung thành vô cùng, nếu như không có việc gì đặc biệt, thì sẽ không bỏ Nhạc Du Du lại chính mình hồi phủ, nên bây giờ chỉ có một khả năng, đó chính là Nhạc Du Du đã xảy ra chuyện, nghĩ tới đây, không khỏi hốt hoảng đứng lên: “Nàng làm sao vậy?”
“Vương phi bị người bắt đi.” Thanh Long Bạch Hổ vẻ mặt ảo não, “Thỉnh vương gia trách phạt.”
Lãnh Hạo Nguyệt vừa nghe xong, chân mày trong nháy mắt nhướng lên, sau đó hướng Thanh Long Bạch Hổ khoát khoát tay: “Các ngươi tự đi xuống lĩnh phạt đi.”
Hai người lập tức cam tâm tình nguyện đi lĩnh phạt, bọn họ thất trách, vương gia không lấy mạng của bọn họ, đã là khai ân.
“Ta nghĩ, ta hẳn là đoán được người bắt nữ nhân kia là ai.” Nam Cung Duệ bỗng nhiên mở miệng, “Trừ hắn ra, ta nghĩ không ai có thể làm chuyện nhàm chán như thế.”
“Ta cũng đoán được.” Lãnh Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nếu như hắn dám đả thương một sợi lông của Nhạc Du Du, Lãnh Hạo Nguyệt hắn thề rằng, nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
Phủ Thái tử.
Nhạc Du Du đang ngồi ở mép bàn nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm, bên cạnh còn có hai nha đầu hầu hạ. Nàng đang suy nghĩ khả năng tính toán trốn chạy. Từ lúc nàng vừa vào phủ thái tử, nàng đã hiểu, Lãnh Huyền Nguyệt này quá âm hiểm, hẳn là muốn dùng nàng để uy hiếp Lãnh Hạo Nguyệt.
Nàng tuy rằng đang tức giận Lãnh Hạo Nguyệt thế nhưng, không có nghĩa là nàng sẽ giúp đỡ người khác đối phó hắn, vấn đề nguyên tắc đó vẫn ở trong lòng Nhạc Du Du nàng, vô luận như thế nào, ta vẫn là người của Tấn vương phủ, tức giận kia cũng chỉ là ân oán cá nhân giữa nàng cùng Lãnh Hạo Nguyệt mà thôi.
“Lục đệ muội biệt lai vô dạng a.” Lãnh Huyền Nguyệt vẻ mặt đang cười đi đến, khẽ phất tay, hai nha đầu kia liền lui ra ngoài.
“Thái tử ca ca khách khí.” Nhạc Du Du cười so với hắn còn xán lạn, “Chỉ là không biết thái tử ca ca bắt ta tới đây là vì cái gì?”
“Lời ấy của Đệ muội sai rồi, tại sao có thể là bắt đâu?” Lãnh Huyền Nguyệt vừa nghe xong thẳng lắc đầu, “Bản cung lại rất có thành ý thỉnh đệ muội qua đây một lần a.”
“A.” Nhạc Du Du khoa trương gật gật đầu, “Nguyên lai phương thức mời người của thái tử là không giống với người bình thường a, lại mạnh mẽ điểm huyệt mang đến…” Giọng nói kia mang theo ý rất khinh bỉ.
Lãnh Huyền Nguyệt căn bản không để ý tới sự miệt thị trong giọng nói của Nhạc Du Du.
“Quên đi, vẫn là nói rõ đi, bắt ta đến đây rốt cuộc để làm cái gì.” Nhạc Du Du cũng không có tâm tình nói với hắn, “Nếu như chỉ là một lần, như vậy, hiện tại trà cũng đã uống, điểm tâm cũng đã ăn, chúng ta nói cũng nói, thời gian cũng không còn sớm, ta cũng là không quấy rầy.” Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu Du Du, ngươi cho là vào phủ thái tử của bản cung sẽ dễ dàng đi ra như vậy sao?” Lãnh Huyền Nguyệt thoáng cái đã chặn lối đi Nhạc Du Du, cũng thuận thế nắm ở hông của nàng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cánh hoa của môi nàng, “Biết không? Từ lần đầu tiên thấy ngươi, bản cung liền có hứng thú đối với ngươi…”
Nhạc Du Du chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, thế nhưng lại không thể tránh được, bởi vì nàng căn bản là tránh không thoát chỉ có thể trừng mắt xem thường nhìn Lãnh Huyền Nguyệt, gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế.
“Làm nữ nhân của bản cung.” Lãnh Huyền Nguyệt chậm rãi để sát người vào Nhạc Du Du, sau đó nhẹ nhàng quét môi của nàng một chút, uh, đúng như trong tưởng tượng mềm như nhau.
Nhạc Du Du chỉ cảm thấy trong bụng bắt đầu sôi lên, xong, không biết thời đại này có bát tứ tiêu độc dịch hay không, nàng cảm thấy nàng hiện tại toàn thân đều cần tiêu độc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK