Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Thời gian đại quân vào thành, mặt trời đã tảng sáng, một vòng trời mới đang mềm rủ xuống lại thăng lên.
Trong thành tất cả bọn họ cùng lúc rời đi không có thay đổi gì, đêm qua chiến đấu kịch liệt, rất nhiều bách tính còn không từng biết được, sáng sớm khi tỉnh lại, đã phát hiện phạm vi thế lực của Tấn Vương đã tiến vào thành Phi Nhứ, cũng chỉ hơi khiếp sợ, sau đó nhanh chóng khôi phục cuộc sống bình thường, dù sao, chiến tranh lúc nào cũng như vậy, mọi người cũng đều tập mãi thành thói quen.
Hơn nữa, danh tiếng của Tấn vương tốt đẹp đã truyền tới khắp nơi, mọi người cũng đều mừng rỡ tiếp thu.
Chỉ là, thời gian đoàn người của Lãnh Hạo Nguyệt đến cửa cung, không khỏi đồng thời lặc ở trên chiến mã. Trên lầu cao, lúc này đang đứng một người, chính là Lãnh Phi Nguyệt nhiều ngày chưa từng xuất hiện, lúc này, thần gió thổi khởi một thân áo bào tuyết trắng cùng mái tóc dài như mực kia, lại hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ, thoáng trông giống như thần tiên.
Thế nhưng, vào tình cảnh này, nhìn ở trong mắt của Nhạc Du Du, cũng chói mắt như vậy, người kia bề ngoài như thần tiên nhưng bên trong lại là trái tim màu đen, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Duệ vương, đại nạn của ngươi đã tới…” Nam Cung Duệ hơi ngoéo… khóe miệng một cái, “Chỉ cần tiểu vương ta ra lệnh một tiếng, có thể san bằng hoàng cung này.”
“Phải không?” Lãnh Phi Nguyệt liếc liếc mắt Nam Cung Duệ một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Lãnh Hạo Nguyệt, sau đó khóe miệng nhất câu, mấy người hắc y nhân lập tức đẩy hai người đi ra, “Bản vương không ngại dùng đầu của các nàng để tế điện trước hoàng cung này.”
Hai người bị đẩy đi ra không phải ai khác, chính là Thanh Thanh cùng Lãnh Minh Nguyệt bị bắt đi, chỉ là, lúc này hai người đều bị trói chân tay, miệng cũng bị chặn lại, chỉ có thể không ngừng giãy dụa, nhưng cũng không có cách nào nói ra.
“Thanh Thanh…” Ánh mắt của Trình Dật trong nháy mắt trợn trừng lên, rút kiếm để bay lên đi, thế nhưng chưa kịp đứng dậy đã phải dừng lại.
Kiếm của Lãnh Phi Nguyệt đã ở trên cổ của Thanh Thanh
Trình Dật lại một lần nữa ngồi trở lại trên lưng ngựa, tuy rằng hận không được nghiến răng, thế nhưng lại không dám vọng động.
Mà Nhạc Du Du càng khẩn trương hơn, nhất là thời gian chống lại ánh mắt kinh khủng đến tận cùng kia của Lãnh Minh Nguyệt, tâm không khỏi đều đau đớn.
Lãnh Hạo Nguyệt mặc dù không có nói chuyện, thế nhưng thủy chung nắm bảo kiếm trên mu bàn tay, gân xanh đều nổi hết lên, trong mắt sát khí tràn ngập ra, Phi Hồ mang binh rời đi, phòng giữ thành U Châu, là hắn khinh thường, bất quá, hắn nhất định sẽ nỗ lực làm cho Lãnh Phi Nguyệt đại giới thích đáng.
“Thanh Thanh, tiểu Minh Nguyệt…” Nhạc Du Du ngồi ở trước ngựa, nhịn không được kêu lớn lên.
Minh Nguyệt sớm đã nhìn thấy Nhạc Du Du, nguyên bản ánh mắt kinh khủng kia trong nháy mắt bình phục rất nhiều, lúc này, nghe thấy Nhạc Du Du gọi nàng, không khỏi dùng sức gật gật đầu.
Thanh Thanh cũng nghe thấy được, nàng tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng, trong lòng bỗng nhiên liền kiên định, đành phải chờ, Nhạc Du Du cùng Dật ca ca nhất định sẽ cứu trở về bên cạnh, vì thế, nàng không sợ, không khỏi cũng gật gật đầu, là hướng về phía Nhạc Du Du, càng là hướng về phía Trình Dật.
“Lãnh Phi Nguyệt, ngươi quá hèn hạ… Dù cho ngươi cùng Thanh Thanh không thân, thế nhưng, Minh Nguyệt kia cũng là muội muội của ngươi a…” Nhạc Du Du không khỏi lắc đầu, “Ngươi sao lại nhẫn tâm tổn thương một đứa nhỏ như thế?”
“Du Du.” Lãnh Phi Nguyệt lại bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia xinh đẹp cơ hồ làm cho ánh sáng đều mất nhan sắc, “Sinh ra ở hoàng thất, ngươi cảm thấy còn có thể có tình thân sao?”
“Tại sao không có?” Nhạc Du Du vội vàng phản bác, “Lúc trước ngươi là thương yêu Hạo nhi như vậy, chẳng lẽ đây không phải là thân tình sao?”
“Hắn nếu thật sự ngu dại, ta có thể sẽ trước sau như một yêu thương hắn.” Lãnh Phi Nguyệt cười lắc đầu, “Đáng tiếc hắn không phải…”
“Vậy thì thế nào?” Nhạc Du Du mở to hai mắt nhìn, “Ngươi vẫn có thể là Ngũ ca ca…”
“Nữ nhân đơn thuần a.” Lãnh Phi Nguyệt nhịn không được lắc đầu, “Ngươi có thể hỏi nam nhân phía sau ngươi, có thể sao?” Trong mắt không khỏi hiện lên vẻ cô đơn, thế nhưng chẳng qua là chợt lóe lên mà thôi.
Lãnh Hạo Nguyệt trên mặt không biểu tình gì nhìn Lãnh Phi Nguyệt, là không có khả năng, trận đấu này từ khi bọn họ sinh ra đã là nhất định, song có lẽ, hắn đã từng nghĩ tới rời khỏi, mà bọn họ lại không cho phép mà thôi.
Nhạc Du Du không có ngây thơ đi hỏi Lãnh Hạo Nguyệt, nàng cũng biết, chiến tranh không phải nhất thời có kết quả như vậy, vấn đề là đó cũng chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của nàng mà thôi, từ xưa đều là được làm vua thua làm giặc.
“Thế nhưng, ngươi cảm thấy ngươi có phần thắng sao?” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên nhàn nhạt cười, sau đó nhàn nhạt nói.
“Không thử một chút làm sao biết?” Lãnh Phi Nguyệt nhíu mày, “Đem binh lính ở ngoài hoàng cung lui đi, binh mã thối lui ra đến ngoài thành đóng quân, bằng không…” Nói xong, bảo kiếm đi đến phía trước trên cổ trắng nõn của Thanh Thanh lập tức xuất hiện một vết máu tinh tế.
Thân thể Trình Dật không khỏi căng cứng lên, dùng sức cắn môi một cái, mới khắc chế muốn xông lên đánh nhau.
Lãnh Hạo Nguyệt chân mày mặt nhăn lên cao, lại bỗng nhiên khoát tay: “Nam Cung Duệ, lui binh.”
Nam Cung Duệ dừng một chút, sau đó lưu lại bộ phận thân binh, tự mình mang theo đại bộ phận quân lính thối lui đến ngoài thành đóng quân, đương nhiên, thủ vệ của thành Phi Nhứ kia đã sớm đổi lại thành quân đội của Tấn vương.
“Lãnh Phi Nguyệt, ngươi muốn thế nào mới có thể thả các nàng?” Nhạc Du Du bỗng nhiên liều lĩnh kêu lớn lên.
“Thả các nàng?” Lãnh Phi Nguyệt khóe miệng quyến rũ, ánh mắt bỗng nhiên lóe lóe, “Có thể a, nếu như ngươi để thay thế các nàng mà nói, bản vương có lẽ sẽ suy nghĩ một chút…”
“Lãnh Phi Nguyệt, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Thanh âm của Lãnh Hạo Nguyệt thô bạo lên.
“Tốt, ta đồng ý.” Thế nhưng, Nhạc Du Du lại bỗng nhiên gật đầu, sau đó lôi kéo Lãnh Hạo Nguyệt, “Tướng công, ta một người đổi hai người, có lợi.”
“Ta sẽ không để cho nàng đi mạo hiểm.” Lãnh Hạo Nguyệt vô ý thức ôm sát nàng.
“Thế nhưng…”
“Du Du, tình cảm của ngươi Trình Dật nhận, chỉ là, hắn căn bản là tiểu nhân, ta cũng sẽ không cho phép ngươi mạo hiểm.” Trình Dật nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thanh Thanh, “Thanh Thanh cũng sẽ không cho phép …”
“Tin ta, nhất định có biện pháp cứu các nàng ra.” Lãnh Hạo Nguyệt giọng điệu vô cùng kiên định, sau đó quay đầu ngựa lại, “Về vương phủ trước.”
Nhạc Du Du cũng chỉ bất đắc dĩ quay lại nhìn cửa lâu thật cao, sau đó uể oải thở dài.
Vào đêm, khi nhóm thị vệ đổi ca, một bóng đen lặng lẽ phi người lên môn lâu, sau đó động tác cực nhanh vung tay lên, hai thị vệ trong nháy mắt không tiếng động ngã xuống, sau đó, nàng lại giơ tay chém xuống, đem sợi dây đang treo ngược Thanh Thanh cắt đứt, ôm lấy Thanh Thanh đã có điểm hỗn loạn, sau đó dùng phi khóa trong tay áo ôm lấy đầu tường, nhảy xuống thành tường, thời gian ngay khi chân của nàng vừa mới chạm đất, phía trên bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, hiển nhiên, thị vệ đã phát hiện con tin bị cứu, như vậy hành tung của nàng cũng là bại lộ, không khỏi bước nhanh hơn, cấp tốc biến mất ở trong màn đêm.