Mục lục
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Biểu hiện của Lãnh Huyền Nguyệt làm cho Nhạc Du Du thấy vô cùng kỳ quái, cũng buồn bực dị thường.

Nàng sẽ không ngây thơ cho rằng Lãnh Huyền Nguyệt thật sự đã yêu nàng, dù sao lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã tặng hắn một quyền.

“Suy nghĩ thật kỹ đề nghị của bản cung một chút nga.” Lãnh Huyền Nguyệt đem Nhạc Du Du ôm ở tại trước ngực, môi nhẹ nhàng ngậm vào vành tai của nàng, “Chờ bản cung sau khi lên ngôi, ngươi chính là Hoàng quý phi, này so với một vương phi nho nhỏ tôn quý hơn rất nhiều…”

“Vậy Minh Nhu của ngươi đâu?” Nhạc Du Du cười lạnh một tiếng, người nam nhân này thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào.

“Nàng làm sao có thể so được với ngươi đâu?” ngón tay của Lãnh Huyền Nguyệt nhẹ nhàng nâng lên luồn qua mái tóc của Nhạc Du Du, nhẹ nhàng thưởng thức, “Nàng bất quá là tiện nữ nhân.”

Nhạc Du Du gật đầu: “Nàng xác thực là đủ tiện.” Bảo nàng lấy một nam nhân nàng không thương, rồi hết lần này tới lần khác muốn yêu một nam nhân như cỏ rác, đây không phải là tiện thì là cái gì a, “Nhưng, ta dù sao cũng là Tấn vương phi, làm sao có thể ở cùng với ngươi?” Nhạc Du Du nhíu mày, “Như vậy, đối với danh tiếng thái tử của ngươi tựa hồ cũng không tốt lắm đâu?”

“Thế nhưng, nếu thằng ngốc kia đã chết đâu?” Lãnh Huyền Nguyệt mỉm cười.

Nhạc Du Du trong lòng cả kinh, chẳng lẽ, hắn muốn giết Hạo nhi?

“Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, lập tức bản cung sẽ đăng cơ…” Lãnh Huyền Nguyệt cười ái muội, “Ngươi theo bản cung, đến lúc đó có thể miễn cho tội liên lụy.”

“Vậy ta chẳng phải là nên cám ơn ý tốt của Thái tử thật tốt sao?”

“Biết là tốt rồi.” Lãnh Huyền Hguyệt môi quét qua Nhạc Du Du một chút, lúc này mới buông lỏng tay ra, “Suy nghĩ thật kỹ một chút đi, bản cung chờ một ngày ngươi gật đầu.” Nói xong, xoay người xuất môn, “Xem thật kỹ người ở bên trong.”

“Dạ, thái tử.”

Nhạc Du Du nóng nảy, làm sao bây giờ? Lãnh Hạo Nguyệt gặp nguy hiểm a, nhưng, nàng căn bản không ra được, cũng chỉ có thể lo lắng suông.

Trong thư phòng.

Bạch Triển Bằng đã sớm chờ ở nơi đó.

“Lão hỗn đản này.” Lãnh Huyền Nguyệt nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

“Hoàng thượng đã lập ý chỉ thoái vị trước chúng ta, đồng thời giao vào trong tay Tấn vương.” Chân mày Bạch Triển Bằng cũng nhíu lại, “Ngọc tỷ liên quan cũng đã biến mất, chỉ sợ là cùng ở trong tay của Tấn vương đi.”

Lãnh Huyền Nguyệt ánh mắt khép hờ một chút, lại bỗng nhiên nở nụ cười: “Vậy cũng không có nghĩa là hắn nhất định có thể lên ngôi thành công.”

“Thái tử ý là…”

“Đừng quên, Tấn vương phi lại còn đang ở trong tay của chúng ta a.” Lãnh Huyền Nguyệt khóe miệng quyến rũ, lục đệ của hắn thế nhưng không phải là thánh.

“Nếu như Tấn vương không hề dẫm vào vết xe đổ của bốn năm trước?”

“Vậy cũng nói không chính xác đâu.” Lãnh Huyền nNguyệt ý vị thâm trường nở nụ cười.

Nhạc Du Du không nghĩ tới Minh Nhu sẽ đến tìm nàng.

“Nhạc Du Du, chúng ta lại gặp mặt.” Minh Nhu nhìn Nhạc Du Du, trong mắt liền không tự chủ tràn đầy cừu hận cùng đố kỵ.

Nhạc Du Du nhìn Minh Nhu, nói thật, đây là nàng lần đầu tiên thấy rõ ràng diện mạo của nữ nhân này, không thể phủ nhận, nàng lớn lên thật đẹp, nhất là trên hai má một đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đừng nói đến nam nhân, chính là nữ nhân cũng nhịn không được nữa muốn nhìn nhiều hơn, nói thật là, đối mặt mỹ nhân như thế, không tự ti đều là giả.

“Song có lẽ, bản vương phi thật sự không phải rất muốn thấy ngươi.”

“Ha ha.” Minh Nhu bỗng nhiên liền nở nụ cười, “Ngươi nghĩ rằng ta muốn nhìn thấy ngươi sao?”

“Vậy sẽ không tiễn, cửa ở bên kia.” Nhạc Du Du duỗi lại thắt lưng, “Bản vương phi muốn nghỉ ngơi.”

“Nhạc Du Du, đừng cho là không biết xấu hổ, có tin ta hiện tại là có thể một chưởng đập chết ngươi hay không?” Minh Nhu ánh mắt lạnh lẽo.

“Chậc chậc.” Nhạc Du Du nhịn không được lắc đầu, “Người này a, nhất là nữ nhân, nếu như dụng tâm không tốt, cho dù lớn lên có đẹp thì cũng chỉ là không công tạo thành một cái túi da đẹp mà thôi.”

“Ngươi…”

“Ngươi bây giờ có thể một chưởng đập chết ta.” Nhạc Du Du rất bất nhã lại duỗi cái thắt lưng, “Thế nhưng, bản vương phi tin, thái tử cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ngươi cho là thái tử thực sự sẽ thích? Cười nhạo, thái tử chân chính thích thế nào ta…”

“Thái tử có thích ta hay không? Ta cũng không cần biết, thế nhưng, còn ngươi? Cũng đừng lại lừa mình dối người.” Nhạc Du Du không kiên nhẫn cắt đứt lời của nàng, “Chẳng lẽ lâu như vậy ngươi còn nghĩ không ra? Thái tử thực sự muốn để ý lời của ngươi sao, làm sao ngay cả danh phận cũng không cho ngươi? Đừng quên, ngươi cũng là vì thái tử vị hắn mà hi sinh rất nhiều a.” Hi sinh nhan sắc đi quyến rũ nam nhân khác, đây cũng là việc không phải người bình thường đều làm được đâu.

Sắc mặt Minh Nhu trong nháy mắt trắng bệch, Nhạc Du Du đâm chỗ đau của nàng.

“Được rồi, ngươi nên trở về đi, đừng để bị thái tử biết, sợ rằng sẽ đối với ngươi sẽ bất lợi.” Nhạc Du Du hướng nàng khoát khoát tay, “Bản vương phi bây giờ đối với thái tử có giá trị lợi dụng rất cao, vì thế, ngươi nên thu hồi lại ý niệm giết ta trong đầu đi.”

Minh Nhu nắm chặt tay thành quyền đầu, thế nhưng cuối cùng rồi lại phải buông lỏng ra.

Nhìn bóng dáng Minh Nhu rời đi, Nhạc Du Du nhịn không được thở dài, nữ nhân đáng thương thật đáng buồn a.

Kỳ thực, Nhạc Du Du cũng biết mình rốt cuộc bị giam ở vị trí nào của phủ thái tử, từ lúc gian phòng này, ăn uống rồi không rời đi, thậm chí, ở đây cửa sổ cũng không có, một ngày hai mươi bốn canh giờ đều là đốt ngọn đèn dầu, nàng cũng không biết bây giờ là ban ngày hay là buổi tối.

Nhạc Du Du càng không biết là, phủ thái tử đã bị một nhóm lại một nhóm hắc y nhân tiến hành tìm tòi, chỉ là, nơi ở của nàng là một tầng hầm ngầm, những người đó hồi lâu không tìm được mà thôi. Còn có chính là việc hoàng thượng băng hà, tân hoàng gần đăng cơ, toàn bộ Băng Diễm quốc bắt đầu phong vân tế lễ, tình hình hết sức căng thẳng.

Quốc không thể một ngày không có vua, hoàng thượng băng hà, việc cấp bách chính là lập tân hoàng khác. Được Bạch Triển Bằng dẫn đầu phái thứ nhất của Thái tử Lãnh Huyền Nguyệt, dù sao hắn cũng là thái tử, thái tử lên ngôi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng, một phái khác cho rằng cho dù là thái tử muốn đăng cơ, cũng phải dựa theo lệ cũ, phải có di chiếu thoái vị của hoàng thượng cùng ngọc tỷ truyền quốc a, không có cái đó, cho dù là thái tử cũng không thể danh chính ngôn thuận đăng cơ.

Hai phái nhất thời tranh luận không nguôi.

Cùng lúc đó, trong dân chúng bỗng nhiên có một tin đồn, nói là Tấn vương Lãnh Hạo Nguyệt được thần y Lạc Băng cứu trị, lại được trời quan tâm, di chứng của sự ngu dại chỉ trong một đêm đã khỏi, hoàng thượng đã đem ngọc tỷ truyền cho Tấn vương…

Tin tức này giống như cơn sóng, cấp tốc ở trước mặt dân chúng mọi người lan tràn mở ra.

Lãnh Hạo Nguyệt bốn năm nay, lần đầu tiên lấy bộ dáng của một người bình thường xuất hiện ở trước mặt mọi người, khuôn mặt hoàn mỹ đẹp như tượng, mái tóc đỏ rực dài đến thắt lưng, một màu đỏ rực của thiên lý mã “Liệt hỏa”, nhưng hết lần này tới lần khác một thân trường bào nguyệt sắc, ánh mắt kia thật sự là quá mạnh mẽ.

Người chung quanh đều không khỏi nhìn có chút ngây người.

Lãnh Hạo Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, toàn bộ phủ thái tử cơ hồ đều bị hắn lật đến tận trời, thế nhưng đều không tìm được hình bóng của Nhạc Du Du, hắn thực sự lo lắng, bởi vì Lãnh Huyền Nguyệt không phải Hoa Hồ Điệp, lại càng không là Nam Cung Duệ, hắn chính là tiểu nhân, Nhạc Du Du rơi vào trong tay của hắn, có phải đã nếm chút khổ sở không, không biết nữ nhân kia có thể chịu được hay không, hắn cũng thực sự hối hận, hắn không nên thả nàng rời đi, sớm biết rằng như vậy, hắn tình nguyện để cho nàng hận chính mình, cũng sẽ không để nàng xuất phủ a…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK