Mục lục
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Hoa Hồ Điệp nói lại làm cho Lãnh Hạo Nguyệt nở nụ cười.

“Chủ ý không tệ.” Lãnh Hạo Nguyệt cúi đầu suy tư một chút, “Bản vương sẽ cùng vương phi nói một chút chủ ý này của ngươi…”

“Được.” Hoa Hồ Điệp vừa nghe xong lập tức xua tay, “Coi như ta chưa nói đi.” Nhạc Du Du kia nếu như biết mình giựt giây tướng công hắn tìm nữ nhân, còn không qua đây chôn sống hắn a?

“Chủ ý tồi.” Long Ngâm nhịn không được liếc hắn một cái.

Hoa Hồ Điệp vừa nghe xong lập tức đứng dậy: “Được rồi, tin tức của ta đã dẫn tới, về phần muốn làm như thế nào, đó chính là chuyện của lão đại, ta đi trước một bước.” Nói xong liền hướng cửa đi bộ.

“Đối với nàng tốt hơn một chút.” Hoa Hồ Điệp vừa mới đi tới cửa, thanh âm của Lãnh Hạo Nguyệt liền vang lên.

Hoa Hồ Điệp quay đầu hướng đến ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt, một lúc lâu, rốt cuộc hơi gật đầu một cái, lúc này mới ly khai. Thế nhưng tin tức hắn để lại, lại làm cho tất cả mọi người lâm vào trầm mặc chưa từng có.

Mà lúc này, Nam Cung Lan Lan đang cùng Nhạc Du Du ở trong vườn hoa mắt to trừng đôi mắt nhỏ đâu.

“Ngươi không phải đi rồi sao? Tại sao lại đã trở về?” Nhạc Du Du rất là tò mò nhìn Nam Cung Lan Lan, nói thật là đối với nàng loại tính cách dám yêu dám hận này, nàng vẫn là thật thích.

“Bản quận chúa nguyện ý đến sẽ đến, nguyện ý đi thì đi.” Nam Cung Lan Lan kỳ thực đối Nhạc Du Du cũng không ghét, nàng chỉ là có điểm đố kỵ mà thôi, “Không mượn ngươi xen vào.”

“Tiểu nha đầu ngông cuồng, có người nói cho ngươi biết, ngươi rất không lễ phép hay không a?” Nhạc Du Du chống nạnh trừng mắt nhìn nàng.

“Lão bà, có người nói cho ngươi biết, ngươi rất chán ghét hay không a?” Nam Cung Lan Lan cũng là đồng dạng tư thế.

Linh Lung ở bên cạnh không nói gì lắc đầu, đây đều là hai kẻ chủ tử dở hơi.

“Chán ghét ta, ngươi còn ở đây làm gì a?” Nhạc Du Du nhíu mày, chỉ một ngón tay, “Đại môn ở bên kia.”

“Ta là tới cảnh cáo ngươi, sau này đối với Hạo ca ca tốt một chút, bằng không, bản quận chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi.....”

“Này, ngươi không lầm đi? Đó là tướng công của ta nha.” Nhạc Du Du cố ý chọc giận nàng, “Đối với hắn có được hay không còn chưa tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân đi?”

“Hạo ca ca làm sao sẽ thích nữ nhân như ngươi như vậy?”

“Nữ nhân như ta thì làm sao?” Nhạc Du Du nhíu mày, “Nữ nhân như ta chính là người nam nhân thực thích, tức chết ngươi…”

“Ngươi…” Nam Cung Lan Lan quả nhiên bị chọc tức, bỗng nhiên liền nhụt chí hướng bên cạnh ngồi xuống, sau đó đại khỏa đại khỏa nước mắt liền rớt xuống.

“Này, ngươi làm sao vậy?” Nhạc Du Du vừa nhìn vừa sợ hãi, nàng không nghĩ tới muốn chọc giận nha đầu này khóc.

“Ô ô, ngươi khi dễ ta.” Nam Cung Lan Lan đơn giản khóc rống lên.

“Ngươi đừng không phân rõ phải trái a.” Nhạc Du Du cũng kêu lớn lên, “Là chính ngươi khóc, làm sao làm như ta đánh ngươi như thế? Đừng vu hãm người tốt a.

“Ngươi chính là khi dễ ta…” Nam Cung Lan Lan lúc này hoàn toàn thành tiểu nha đầu, khóc đã bắt đầu đánh ợ, “Ngươi ỷ vào ngươi là phi tử của Hạo ca ca khi dễ ta…” Nói xong, lau một đám nước mắt, “Ta từ nhỏ liền thích Hạo ca ca, thế nhưng hắn đều không thích ta… Trước đây ta cho là ta tuổi còn nhỏ, nhưng là bây giờ ta đều đã lớn, ta đều không quan tâm để hắn cho làm trắc phi, thế nhưng hắn vẫn là không thích ta… Ta đều vì hắn, mặc thành như vậy, hắn cũng không mở mắt xem ta a? Ô ô…”

“Này, hắn không thích ngươi, là tổn thất của hắn.” Nhạc Du Du ngẫm lại biểu hiện ngày đó của tiểu nha đầu này, liền không nhịn được buồn cười, nhưng vẫn là không dám cười, vội vàng ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng an ủi nàng.

“Thực sự?” Nam Cung Lan Lan bỗng nhiên giơ hai mắt đẫm lệ lên, hỏi ngây thơ.không gì sánh được

“Đương nhiên rồi.” Nhạc Du Du nói vô cùng nghiêm túc, “Ngươi xinh đẹp đáng yêu như vậy, ai cũng thích ngươi.”

Nam Cung Lan Lan nhìn hình dạng Nhạc Du Du, bỗng nhiên liền nở nụ cười: “Kỳ thực, nếu như ngươi không phải phi tử của Hạo ca ca, ta nghĩ ta sẽ rất thích ngươi.”

“Ngươi nếu như không cùng ta tranh Hạo ca ca, ta nghĩ ta cũng sẽ rất thích ngươi.”

“Ai.” Nam Cung Lan Lan hít mũi một cái, “Sau này ta cũng không thể cùng ngươi cãi.”

“Vì sao?” Nhạc Du Du mở to hai mắt nhìn, “Ngươi sẽ không nhanh như vậy liền buông tha chứ?” Lời này sau khi nói ra, Nhạc Du Du đều cảm thấy buồn cười, thế nào dường như người ta không cãi nhau với mình lại cảm thấy không quen.

“Là bởi vì…” Nam Cung Lan Lan do dự một chút, phấn mặt liền đỏ bừng, “Bởi vì… Ta nói, ngươi sẽ không coi thường ta đi?”

“Sẽ không.” Nhạc Du Du vỗ vỗ bả vai của nàng, “Ta giống như người nông cạn sao?”

“Là bởi vì…” Nam Cung Lan Lan vẫn là đem chuyện tình mình nguyên bản thiết kế Lãnh Hạo Nguyệt, kết quả chính mình lại lầm trúng thúc tình hương nói cho Nhạc Du Du.

“Cái gì?” Nhạc Du Du vừa nghe xong nhất thời kinh hãi kêu lên, sau đó nhìn thấy Nam Cung Lan Lan quẫn bách, lập tức khôi phục yên lặng, “Ta chẳng qua là cảm thấy có điểm tiện nghi cho tiểu tử kia, bất quá, ngươi yên tâm, nếu hắn sau này còn dám dính vào, dám có lỗi với ngươi, ta thay ngươi thiến hắn…”

“Hắn thế nào, ta đều không sao cả, ta lại không nghĩ tới muốn gả cho hắn a.” Nam Cung Lan Lan thở dài, “Chỉ là, ta cũng không thuần khiết, vì thế không xứng với Hạo ca ca ……” Sau đó nhìn Nhạc Du Du liếc mắt một cái, “Vì thế a, ngươi sau này cũng không cần đề phòng ta, ngươi phải đề phòng chính là công chúa của Liệt Nhật quốc kia, vừa nhìn nàng cũng biết không phải là người tốt lành gì.”

“Mặc kệ thế nào, ngươi vĩnh viễn đều là tiểu quận chúa xinh đẹp thuần khiết nhất, vĩnh viễn cũng là được người lớn nâng niu trong lòng bàn tay.” Nhạc Du Du ôm nàng, thời đại này nữ nhân a, đem trinh tiết so với sinh mệnh còn nặng hơn, nhưng, nha đầu này may mắn, rất đơn thuần chẳng qua là cảm thấy không thuần khiết mà thôi, bằng không, muốn làm việc ngốc, chính mình thật đúng là muốn áy náy đâu.

“Ta xấu xa như vậy, ngươi còn muốn cùng ta làm bằng hữu sao?” Nam Cung Lan Lan chờ mong nhìn Nhạc Du Du, “Ta lớn đều không có bằng hữu như vậy, phụ vương ta cùng mười một nương kia đối với ta đều là ngoan ngoãn phục tùng, đại ca của ta lại không thường ở nhà, kỳ thực, ta ngay cả cái người nói chuyện cũng không có, ta vẫn hi vọng phụ vương ta cùng lão bà có thể sinh thêm mấy đứa con, như vậy ta cũng sẽ có thật nhiều tỷ muội, cho dù là đánh nhau cãi nhau cũng tốt a, đáng tiếc…” Nói xong lại thở dài một hơi, “Không có tỷ muội cũng không sao cả, những nữ nhân kia đấu đá cũng tốt a, chỉ tiếc, cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta lớn như vậy mà các nàng thậm chí chưa từng đỏ mặt…”

Nhạc Du Du nghe xong chính là dở khóc dở cười, mọi người đều ngóng trông gia đình hạnh phúc, nha đầu kia lại ngóng trông trong nhà làm ầm ĩ, thật là một đứa nhỏ tịch mịch.

“Sau này ta chính là tỷ tỷ của ngươi.” Nhạc Du Du lôi kéo tay nàng, “Muốn cãi nhau liền tới tìm ta đi, ta nhất định phụng bồi.”

“Được nha.” Nam Cung Lan Lan vừa nghe xong nhất thời liền nở nụ cười, nụ cười kia xán lạn tựa như mặt trời mới lên, “Tỷ tỷ kia trước hết hãy đánh với ta một trận đi.” Nói xong, roi run rẩy liền đánh qua đây.

“Không phải chứ?” Nhạc Du Du lại càng hoảng sợ, mấy ngày nay, tuy rằng Lạc Băng có dạy võ công cho nàng, thế nhưng cũng chỉ là khinh công cùng ám khí mà thôi, vì thế, nàng còn chắc là sẽ không tranh đấu, vừa nhìn roi tới, vội vàng thả người hiểm hiểm tránh khỏi.

Thế nhưng, roi thứ hai lại theo sát mà tới rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK