Nhạc Du Du khóc lóc om sòm khiến cho Lãnh Huyền Nguyệt có phần không biết làm sao. Ở đây toàn là tâm phúc của hắn, thế nhưng lát nữa thật sự có người khác tới, vậy thì không dễ giải quyết, vả lại nàng dù sao cũng là vương phi của một tên ngốc, xem ra cũng chẳng có giáo dưỡng gì, phỏng chừng cũng chẳng thông minh gì, nhưng dù sao hắn cũng là thái tử, còn có thái tử phi bên cạnh, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng qua, việc này hắn nhớ kỹ, ánh mắt của hắn lúc này chỉ hận không thể nuốt sống Nhạc Du Du.
“Thái tử ca ca…” Lãnh Hạo Nguyệt đi tới, chắn trước Nhạc Du Du, tuy rằng thân thể run rẩy, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, “Chuyện không liên quan đến tỷ tỷ, đều là lỗi của Hạo nhi…”
“Hạo nhi.” Nhạc Du Du gọi một tiếng, trong lòng ấm áp, Hạo nhi của nàng đang bảo vệ nàng.
Lãnh Huyền Nguyệt nhướng máy, hung ác trừng mắt Nhạc Du Du đang khóc lóc nỉ non dưới đất, sau đó vung tay áo bỏ đi.
Bạch Ngọc Bình u oán liếc nhìn bóng lưng của Lãnh Huyền Nguyệt, xoay người đá Lãnh Hạo Nguyệt sang một bên, tới cạnh Nhạc Du Du ngồi xổm xuống, cánh tay vỗ vỗ bả vai của nàng: “Còn không yên lặng?”
Sau đó ghé sát tai nàng, thấp giọng: “Nếu thật sự nháo tới Chỗ của Hoàng Thượng, chỉ sợ Tấn Vương Phi tự mình rước họa, quyến rũ thái tử không thành…” Nói xong, liền lườm mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt đang run rẩy, mỉa mai cười.
Nhạc Du Du không phải ả ngốc, nàng đương nhiên hiểu rõ ý của Bạch Ngọc Bình, bọn họ nếu thực sự muốn đổi trắng thay đen, chỉ sợ mình hết đường chối cãi. Không nói Lãnh Hạo Nguyệt là một tên ngốc, cho dù hắn không ngốc, chuyện như thế này vĩnh viễn không thể nói rõ được [1], phỏng chừng tới lúc đó người chịu thiệt thòi chính là mình, huống chi, nàng hiện tại còn chưa biết phụ hoàng của Hạo nhi là hôn quân hay minh quân, phân lượng của Hạo nhi trong lòng hắn bao lớn…
[1] Bạch Anh nghĩ là liên can tới hoàng tộc, nên dù có làm rõ thì cũng không công khai, mợ Du vẫn chịu thiệt.
Sau một hồi đắn đo, Nhạc Du Du quyết định thuận theo chiều gió, thế nhưng, thừa dịp người khác không chú ý, nàng nắm lấy tay áo rộng thùng thình của Bạch Ngọc Bình, chùi nước mắt cùng nước mũi lên đó, sau đó âm thầm buông tay ra, cúi đầu cười trộm: “Tạ ơn thái tử phi giáo huấn, Du Du nhất định sẽ khắc sâu trong lòng…”
Bạch Ngọc Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó mới đứng dậy, chậm rãi đuổi theo Lãnh Huyền Nguyệt.
Nhạc Du Du hướng về phía bọn họ rời đi làm mặt quỷ, ánh mắt vừa rồi của Bạch Ngọc Bình khiến nàng cảm thấy không thoải mái, tuy nhiên, nữ nhân này cũng quá xoàng rồi, thấy lão công của mình đùa bỡn nữ nhân khác chẳng những không tức giận, lại còn đi chùi đít giùm nữa? Không biết nên nói nàng hào phóng, hay là ngốc tử đây.
Tiểu động tác của Nhạc Du Du tuy rằng qua mắt được mọi người, nhưng không thoát được ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt, đưa mắt nhìn một bãi trong suốt mà dinh dính dưới tay áo Bạch Ngọc Bình, nhịn không được cúi đầu hiểu ý cười.
“Hạo nhi.” Nhạc Du Du vội vàng đứng dậy, sau đó ôm Lãnh Hạo Nguyệt vòng lòng, “Đừng sợ a, chẳng có việc gì cả.”
“…” Lãnh Hạo Nguyệt chỉ mím môi không nói chuyện.
“Sao vậy? Đừng dọa tỷ tỷ a…” Nhạc Du Du nhìn bộ dáng ủy khuất của Lãnh Hạo Nguyệt, trong lòng nhũn ra, không biết tiểu tử này mấy năm nay sống như thế nào? Khẳng định thường xuyên bị khi dễ đây…
“Tỷ tỷ, Hạo Nhi không bảo hộ được tỷ tỷ…” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên cúi đầu, giống như hài tử làm sai việc, “Hạo nhi thật vô dụng…” Nói xong, liền lấy tay gõ đầu mình.
“Ai nói?” Nhạc Du Du hoảng sợ, vội vàng níu tay hắn lại, “Hạo nhi giỏi nhất, vừa rồi chẳng phải nhờ Hạo nhi thái tử mới không dám làm gì tỷ tỷ sao? Hơn nữa, Hạo nhi bây giờ còn nhỏ, sau này trưởng thành, thì chẳng ai dám khi dễ nữa…” Tên ngốc này vì chuyện này mà mất hứng a? Làm hại nàng còn tưởng hắn bị dọa sợ, bất quá, trong lòng cũng thấy mừng. Tiểu tử này là người thật lòng quan tâm nàng nhất sau khi nàng trở tới cổ đại