Vì hô hấp dồn dập nên nhiệt độ cơ thể nàng ta tăng lên, mụn đỏ nhanh chóng lan rộng.
Tô Điểm Tình có cảm giác trên mặt mình đã đầy mụn đỏ, cuối cùng rơi vào trạng thái suy sụp.
Khuôn mặt chính là sinh mệnh của nàng ta.
Trong đời, điều nàng ta tối kỵ nhất chính là có người đánh vào mặt mình.
Tô Điểm Tình tức giận đến mức cả người run rẩy gào lên, quyết liều mạng cùng Tần Lam Nguyệt.
Ngay tại lúc nàng ta quyết chiến sống chết, ánh mắt thoáng nhìn qua thì thấy một thân ảnh mặc áo trắng.
Trong ánh chiều tà, là Đông Phương Lý nhanh nhẹn bước tới.
Khuôn mặt Đông Phương Lý lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không che được vẻ phong hoa tuyệt đại.
Y đang từ xa đến gần.
Tô Điểm Tình rất nhanh tay, vẻ hung tợn và vặn vẹo trên khuôn mặt biến mất, sự tàn nhẫn nơi đáy mắt cũng không thấy, thay vào đó là nước mắt lưng tròng, người nhìn đã cảm thấy thương hại.
Đôi mắt to tròn ngây thơ tràn đầy bị thương, giọng nói hung ác nham hiểm, độc địa cũng biến thành thanh âm yếu đuối mỏng manh.
“Tần Lam Nguyệt, vì sao lại đối xử với ta như vậy chứ?”
“Ta và Lý sư huynh là thanh mai trúc mã, hoàn toàn trong sạch.
Y bị thương nên ta chỉ đến thăm y mà thôi.
Vì sao lại muốn đánh chết nha hoàn của ta?”
“Lý ma ma chỉ là không nhìn thấy nên mới nói với ngươi vài câu, ngươi đã đầu độc hủy lưỡi của bà ấy, hủy mặt của ta, ngươi đúng là độc ác
Lại bắt đầu!
Tần Lam Nguyệt lặng lẽ nhìn hành động khoa trương của Tô Điểm Tình.
Nữ nhân này đúng là có kỹ năng thay đổi bộ mặt của mình.
Vừa rồi còn đang hung ác, nhìn thấy Đông Phương Lý xuất hiện, đã trở thành bạch liên nhỏ vô tội, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Tình Nhi, trời lạnh như vậy sao muội lại đến đây?” Đông Phương Lý đi tới, giọng nói nhẹ nhàng.
Tần Lam Nguyệt nhìn lại.
Dưới lớp y bào rộng thùng thình, điệu bộ đi lại của y có vẻ như không bình thường.
Bàn tay đứt gần quàng qua cổ.
Khuôn mặt kia tái nhợt, rõ ràng là biểu hiện của việc thiếu khí huyết, nhưng chính vẻ tái nhợt này lại khiến y càng thêm bất phàm.
“Lý sư huynh, đừng nhìn muội, đừng nhìn mà.
Tô Điểm Tình ra vẻ như vừa mới phát hiện ra Đông Phương Lý, vội vàng lau nước mắt, dùng tay áo che đi mụn đỏ trên mặt đáp: “Muội không sao.
“Cổ tay muội còn chưa hồi phục, sao lại tùy tiện tới đây?”
Trong mắt nàng ta tràn ngập nước, dáng vẻ vô cùng đau lòng: “Mời thái y đến xem có sao không? Có thể hồi phục lại như bình thường được không?”
“Đừng lo lắng.” Đông Phương Lý cưỡng ép mở ống tay áo của Tô Điểm Tình ra: “Tình Nhi, mặt muội bị sao vậy?”
“Đừng nhìn.
Tô Điểm Tình rùng mình, dáng vẻ như thể vô cùng sợ hãi: “Lý sử huynh, Tình Nhi xấu quá, Tình Nhi cũng không muốn sống nữa “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Giọng nói của Đông Phương Lý lạnh đi: “Tình Nhi, nói cho huynh biết đi.” Tô Điểm Tình khóc sướt mướt, vừa nói vừa nghẹn ngào: “Lý sư huynh, muội không biết mình đã làm gì sai.
Muội chỉ đến thăm huynh thôi, nhưng Tần cô nương đánh chửi muội một trận, sau đó lại hạ độc muội, muốn muội phải hủy diệt khuôn mặt này”
“Mặt của muội đã bị hủy rồi, muội cũng không muốn sống nữa.
Sắc mặt Đông Phương Lý tối sầm.
Y nhận được tin Tần Lam Nguyệt gặp Tô Điểm Tình liền vội vàng chạy tới, không ngờ vẫn chậm vài bước.
Luồng sát khí quen thuộc ngưng tụ lại, đôi mắt y tràn đầy sát khí, lạnh như băng.
Giọng nói dò xét: “Tân Lam Nguyệt! Ngươi lại làm cái gì vậy?”
Danh Sách Chương: