Mục lục
Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Lâm thái y, chỉ là hai con bướm thêu mà thôi, ngươi cần gì phải kinh ngạc đến thế?” Tần Lam Nguyệt nói: “Hay là nói, ngươi cảm thấy túi thơm này có vấn đề?”
Lâm thái y xua tay nói: “Túi thơm này có vấn đề hay không thần không biết.

Nhưng, thần từng nghe thánh độc tình cờ nhắc đến bướm Vô Hương nhìn như không có độc, thật ra lại có kịch độc, cách dùng khác nhau, độc tố phát ra cũng không giống, lại bởi vì thứ này có từ Bắc Lục, cho nên thần mới lấy làm kinh hãi.”
Tần Lam Nguyệt nheo mắt lại.
Tô Điểm Tình tặng túi thơm cho Đông Phương Lý ở Cát Tường Nhật, Đông Phương Lý lại rơi vào loại trạng thái này sau khi ở Cát Tường Nhật.
Những thứ này đều đến từ Bắc Lục.
Thật khéo làm cho người ta căm phẫn.
Con mắt Đông Phương Lý cụp xuống, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

“Bướm Vô Hương đến từ Bắc Lục, Loại độc Vương gia trúng đến từ Bắc Lục, đây có phải quá trùng hợp rồi không?” Tần Lam Nguyệt nói.
“Ngươi muốn nói gì?” Giọng nói của Đông Phương Lý lạnh như băng: “Tần Lam Nguyệt, bổn vương cảnh cáo người, có những lời không nên nói.
Tần Lam Nguyệt nhìn Đông Phương Lý ngốc nghếch che chở hình dáng của cái túi thơm bị đứt đó, vốn là coi như trong lòng yên ả, lại tuôn ra một cơn lửa giận.
Cơn tức giận đó đang nhanh chóng lan ra.

Nàng cực kỳ chán ghét dáng vẻ đó của y.
“Ta chỉ là đang thảo luận sự việc.” Nàng vẫy bỏ sự kìm hãm của Đỗ Khứ, ném túi thơm đó lên người y: “Đông Phương Lý, ngươi gấp tẩy trắng cho ảnh trăng sáng của người như thế, có phải là cảm thấy nàng ta có vấn đề không?”
Nàng thực không rõ.
Ngay cả Đỗ Khứ đần độn như thế cũng có thể nhìn ra Tô Điểm Tình là dạng chó cải, Đông Phương Lý là người rõ ràng như vậy, lại chẳng hay biết gì?
Thậm chí y biết rất rõ ràng túi thơm đó có thể có vấn đề, còn muốn giữ ở bên người? Quả nhiên là đầu óc của y có bệnh rồi.

y
Đỗ Khứ sờ sờ lên mũi, là ảo giác sao?
Vì sao hắn lại cảm giác mình vừa mới bị xúc phạm? Hắn nhìn Vương gia và Vương phi giương cung bạt kiếm, đứng ở một bên khuyên ngăn cũng không phải không khuyên ngăn cũng không xong.
“Vương gia, Vương phi, các người hạ hỏa” Lâm thái y nói: “Thần còn chưa nói xong nữa “Không cần nói nữa.” Đông Phương Lý nói.
“Cứ nói tiếp đi.” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt cùng lúc vang lên.
Lại là ý kiến và mệnh lệnh bất đồng

Sau lưng Lâm thái y toát ra mồ hôi lạnh, miệng ông ta mở rộng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Lâm thái y, là ta mời người tới đấy.” Tần Lam Nguyệt yếu ớt nói: “Ngươi chắc hẳn vẫn còn nhớ giao hẹn giữa chúng ta chứ?”
Bỗng nhiên Lâm thái y nhớ tới, điểm yếu của ông ta còn ở trong tay của Vương phi, kiên trì nói tiếp.
“Hoa Hạ Mễ vô sắc vô vị, chỉ có bướm Vô Hương mới có thể đậu ở trên.

Nhưng, cái tên hoa Hạ Mễ này cũng không phải là tự nhiên mà có, là sau khi bướm Vô Hương hải nhụy hoa, nếu như đúng lúc có người hoặc động vật ở đó thì sẽ ở trong ảo giác giống như sa vào Tiên cảnh, giống như là bị hoa mê hoặc, vậy nên mới tên hoa Hạ Mễ.”
“Ý của ngươi là nói sau khi bướm Vô Hương thu nhặt nhụy hoa của hoa Hạ Mễ, bông hoa không độc cùng với con bướm không độc liền sẽ biến thành có độc sao.

Tần Lam Nguyệt nói.
Lâm thái y gật đầu: “Hẳn là như vậy, thánh độc cũng là ngẫu nhiên nhắc đến, thần cũng chỉ nhớ được chút này.” Ông ta vuốt râu: “Thần vẫn là cảm thấy, tìm thánh độc đến đây xem tương đối ổn thỏa”
Năm lần bảy lượt Tần Lam Nguyệt nghe được hai chữ thánh độc này từ trong mồm Lâm thái y.
Lão đầu này dường như rất tôn sùng thánh độc trong truyền thuyết này.
Giải Độc hoàn của thánh độc cũng rất hữu ích khi trừng trị Tô Điểm Tình.

Ngược lại nàng rất muốn kết giao với người đó.
“Bệnh của bổn vương không liên quan đến cái túi thơm này.” Đông Phương Lý nhắm mắt lại: “Sống chết có số, bổn vương cũng không cần các người chữa trị, Đỗ Khử, tiền khách.
“Không cần bọn ta chữa trị? Tần Lam Nguyệt không tức giận mà người lại cười: “Sống chết có số? Đông
Phương Lý, rốt cuộc người muốn ngu xuẩn đến mức nào nữa?”
Rõ ràng bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, còn giấu bệnh sợ thuốc.
“Nếu như người muốn chết, thì đợi ta chữa cho người khỏi mới đi chết, đừng làm lãng phí thuốc của ta.

Nàng ấy đi qua Đỗ Khứ, bước nhanh tới bên cạnh Đông Phương Lý, cầm cái túi thơm vừa nãy ném xuống lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK