“Tần Lam Nguyệt, ngươi còn gì để nói nữa không?” Mục Dã tức giận nói: “Phụ hoàng, là nàng ta.
Nàng ta mang ngựa xông vào, nàng ta cố ý bởi lông tìm vết, nàng ta đang nói dối.
Phụ hoàng nhất định phải làm chủ cho nhi thần, kéo nàng ta ra ngoài chặt đầu, nhi thần muốn giết nàng ta.”
Đến bây giờ, trên người nàng ta vẫn còn vừa ngứa vừa đau, bị hành hạ vô cùng khó chịu.
Cho nên tính tình nàng ta càng thêm cáu bẳn, nói năng không kiêng kỵ gì.
Hoàng đế nghe Mục Dã nói xong, đầm sâu dưới đáy mắt cực kỳ lạnh lẽo, như muốn nuốt chửng người ta vậy.
“Mục Dã, câm miệng” Đại hoàng tử phát giác trong mắt Hoàng đế chợt rét lạnh, hắn ta thầm nói không tốt, vội vàng trách móc: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ở trước mặt phụ hoàng, làm gì có chuyện đến lượt người ra lệnh?”
“Còn không mau nhận tội và xin lỗi.” Hắn ta véo mạnh Mục Dã.
Mục Dã bị hành hạ đến mức mất đi lý trí, nàng ta quỳ rạp xuống đất kêu to: “Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nhi thần.”
Đại hoàng tử hận Mục Dã rèn sắt không thành thép.
Hắn ta cũng quỳ xuống: “Xin phụ hoàng đừng trách tội, Mục Dã bị hành hạ rất lâu cho nên tâm tình mới kích động như thế, muội ấy không hề cố ý.”
“Phụ hoàng, cầu xin người, nhi thần rất khó chịu, nhi thần rất hận.
Giết nàng ta, giết nàng ta.” Hai mặt Mục Dã đỏ hoe giống như người điên, nàng ta muốn xông tới gần Tần Lam Nguyệt: “Nếu hôm nay không giết nàng ta, nhi thần không thể nuốt trôi cục tức này” Hoàng đế nghe Mục Dã cứ mở miệng là đòi giết, càng khiến ông ta cảm thấy không vui.
Hình ảnh này khiến ông ta nhớ lại chuyện Mục Dã tàn sát đẫm máu trong cung điện vài năm trước.
Thời điểm đó, vì lợi ích của vương triều Đông Lục ông ta không thể không thỏa hiệp với Bắc Lục, đó là một sự sỉ nhục trước nay chưa từng có trong cuộc đời làm Hoàng để của ông ta.
Bây giờ ông ta lại nhìn thấy dáng vẻ này của Mục Dã, sự thương hại cuối cùng đã tiêu hao hầu như không còn.
Trinh phi nương nương cũng cảm thấy không ổn, vội vàng kéo Mục Dã lại: “Xin Hoàng thượng thứ tội, hành động của Mục Dã là vô ý.
Mục Dã, mau dừng lại đi.”
Mục Dã đã không thể nghe lọt tai những gì người khác nói, nàng ta nghiến răng nghiến lợi hung ác nhìn chằm chằm Tần Lam Nguyệt.
Thấy tình hình không ổn, ánh mắt Trinh phi nương nương nghiêm lại, bà ta cưỡng chế đè nàng ta xuống ghế, thuận thể đánh vào huyệt đạo của nàng ta.
Mục Dã không thể nhúc nhích, chỉ là đôi mắt đỏ ngầu vẫn nhìn Tần Lam Nguyệt.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn hỏi hắn ta, kính mong phụ hoàng cho phép.” Tần Lam Nguyệt thờ ơ nhìn tất cả những chuyện này, nàng có chút tiếc nuối.
Nếu như ở đây chỉ có một mình Mục Dã thiếu não lỗ mãng, có lẽ nàng không cần phải lãng phí miệng lưỡi.
Với chỉ số thông minh của mình, Mục Dã đã có thể tự đào hố chôn mình rồi.
Đáng tiếc, Đại hoàng tử với tâm cơ thâm trầm và Trinh phi nương nương cực kỳ sáng suốt cũng ở đây.
Nếu muốn chiến thắng nàng vẫn phải tiếp tục chiến đấu.
Sau khi Hoàng đế chán ghét Mục Dã, ngược lại ông ta đối xử với Tần Lam Nguyệt rộng lượng hơn rất nhiều.
Hoàng đế lạnh lùng quét mắt nhìn biểu tình của tất cả mọi người có mặt ở đây, sau đó gật đầu đồng ý.
“Tại sao ta phải cắt đứt ngón tay của ngươi?” Tần Lam Nguyệt nói lời tạ ơn với Hoàng thượng, sau đó nàng đi tới gần tiểu thái giám, nhìn hắn ta từ trên cao xuống.
“Tại… Tại Thất vương phi thẹn quá hóa giận.” Toàn thân tiểu thái giám run lên.
“Tại sao ta lại thẹn quá hóa giận?”
“Chuyện này… Sao, sao nô tài biết được?”
“Điều kiện tiên quyết để trở nên thẹn quá hóa giận là phải thẹn.
Nếu không có lý do gì, tại sao ta phải thẹn?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Bởi vì… Bởi vì Thất vương phi tức giận.” Tiểu thái giám lắp ba lắp bắp, từ sau khi bị cắt đứt ngón tay vào hôm qua, khó khăn lắm hắn ta mới giữ được mạng, hiện tại hắn ta rất sợ Thất vương phi.
Hôm nay bị gọi đến, lại bị Thất vương phi giống như quỷ dạ xoa khát máu tra hỏi, hắn ta bị dọa sợ đến vỡ mật từ lâu, nói chuyện cũng không còn lưu loát.
“Tại sao ta phải tức giận?” Tần Lam Nguyệt tiếp tục truy hỏi.
“Bởi vì… Bởi vì nha hoàn của người đánh.”
Danh Sách Chương: