Một viên thuốc giải duy nhất đã bị cung nữ kia uống mất, cần phải làm thêm một viên nữa.
Đây là lợi thế để nàng giữ mạng, làm sao có thể tùy tiện giao ra? Đông Phương Lý bất lực nói: “Vậy thì cũng không còn gì để nói rồi, mang gà rừng nướng của cô đi đi.
“À đúng rồi, người vẫn còn chưa ăn gà rừng nướng.
Tần Lam Nguyệt nói: “Đây là gà chính tay ta làm đó, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của ta, ngươi không thử một chút sao?”
Vẻ mặt của Đông Phương Lý trở nên kỳ dị, y nhìn chằm chằm vào con gà rừng nướng đã nguội ngắt từ lâu: “Người hạ độc vào à?”
“Làm sao ta có thể làm loại chuyện đó?”
“Ngươi có chuyện gì là không làm ra được chứ?”
“Ta hạ độc thì cũng là quang minh chính đại mà hạ, từ trước đến nay không hoang phí thức ăn, ta có thể thử độc trước.” Tần Lam Nguyệt xé một cái đùi gà ra, cắn một miếng, mặt nàng tối sầm lại ngay tức khắc.
Rõ ràng bên ngoài nướng rất đẹp, tại sao thịt bên trong vẫn còn sống chứ?
Nàng không chịu nổi phải nhả ra: “Chưa chín, đây là lần đầu tiên ta làm món này, tay nghề chưa thông thạo lắm.
“Ngươi cho ta mượn kiếm của ngươi, ta đặt vào trong lò nướng thêm một chút.
Sắc mặt của Đông Phương Lý tối sầm lại: “Bổn vương không thích ăn cái này.”
Càng không thể nào dùng bảo kiếm của y nướng thứ đồ chơi này.
“Vậy ngươi thích ăn cái gì?” Tần Lam Nguyệt bọc già rừng nướng lại: “Đầu vịt cay? Lẩu?”
“Cầm gà nướng sống của người rồi cút đi.” Đông
Phương Lý nhắm mắt lại.
“Ta chỉ đến xin lỗi mà thôi, ngươi cứ xù gai lên giống như con nhím làm gì?” Tần Lam Nguyệt bước tới bên cạnh y, nàng ngồi xổm xuống vén áo bào của y ra.
Đông Phương Lý nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi làm gì vậy?”
“Nhận lỗi đó.” Tần Lam Nguyệt nói: “Gà rừng nướng thất bại rồi, ta chỉ có thể dùng cách khác để thể hiện sự áy náy của ta, Lục Tu nói chân của ngươi bị sưng lên rồi.” Nàng ẩn hai cái, quả nhiên chân bị sưng rất to.
“Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi đúng giờ, đừng có xem thường vết thương nhỏ, có khả năng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.”
Nàng vừa nói vừa nắm chặt cổ tay của y.
Mạch tượng có vẻ rất ổn định.
Có lẽ chỉ là miệng vết thương nhiễm trùng, dùng một số loại thuốc tiêu viêm là được.
“Cho ngươi cái này.” Nàng đưa một viên con nhộng cho Đông Phương Lý: “Có thể giảm đau giảm viêm, uống cả viên.
Đông Phương Lý cầm bao con nhộng rồi nhìn rất lâu: “Đây gọi là cái gì?”
“Thuốc tiêu viêm.” Tần Lam Nguyệt nói: “Yên tâm đi, không phải là thuốc độc đâu.
Nàng lại lấy ra một viên rồi uống ngay trước mặt y “Thật ra trước khi ta đến chỗ người đã uống một viên thuốc giảm đau rồi, bây giờ uống thêm một viên thuốc này nữa cũng không sao, chỉ cần không uống rượu thì sẽ không có tác dụng phụ quá lớn”
Đông Phương đảo đảo con mắt.
Tần Lam Nguyệt có lẽ không nói dối, vết thương trên người nàng tuy đều là vết thương ngoài da nhưng cũng rất đau như tra tấn.
Bây giờ nàng vui vẻ thoải mái, không ngừng đau là điều không thể làm được.
Y nuốt bao con nhộng vào.
Tần Lam Nguyệt khom người thay thuốc bôi ngoài da cho y.
Thuốc Lục Tu dùng hiệu quả cũng rất tốt, điểm trừ là khử trùng trong khi băng bó vẫn không đủ “Ngươi kiên nhẫn một chút, có thể sẽ hơi đau đấy.”
Nàng đổ nước khử trùng vào miệng vết thương.
Miệng vết thương nổi lên bọt khí, phát ra âm thanh xì xì.
Cảm giác xót lúc giảm nhiệt vô cùng mạnh, Đông Phương Lý nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên trán, có vẻ rất khó chịu.
“Vương gia.” Giọng nói của Đỗ Khử bên ngoài cửa vang lên: “Thuộc hạ mang thức ăn đến thư phòng cho ngài rồi.”
Hắn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nét mặt Đông Phương Lý rất kỳ lạ, hắn căng thẳng nói: “Vương gia, ngài làm sao vậy?”
Danh Sách Chương: