Hồng Tiêu bị mắng thì cảm thấy vô cùng oan ức.
Nàng ta vốn là cung nữ của Tam Vương gia, mười lăm tuổi đã đi theo vương gia, việc này mọi người ai cũng biết.
Trong vương phủ, không ai là dám đối đãi với nàng ta như hạ nhân, nhưng Hồng Tiêu cũng biết rất rõ thân phận của mình, vì vậy nàng ta không tranh sủng làm gì mà chỉ một lòng tận tâm tận sức hầu hạ vương gia mà thôi.
Lúc bị điều đến chỗ của vương phi thì nàng ta cũng một lòng một dạ hầu hạ Vương phi cơ mà.
Thế mà bây giờ nàng ta lại bị Tần Tuyết Nguyệt chỉ trích nhục mạ như vậy, với tính tình cứng rắn vốn có của mình, Hồng Tiêu cũng bắt đầu thể hiện ra, nàng ta ngẩng cao đầu nói: “Vương phi, người nói vậy là có ý gì? Nếu người không thích nô tỳ thì người cứ đuổi nô tỳ đi, chứ hà cớ gì mà người lại nhục mạ nô tỳ như vậy?”
“Nô tỳ là nha đầu thông phòng cho vương gia, cả vương phủ ai cũng biết chuyện này.
Nô tỳ tự nhận là thân phận của mình thấp kém, không có ước muốn cao sang gì, nô tỳ chỉ muốn hầu hạ vương gia và vương phi cho thật tốt.
Lời nói vừa rồi có thể vương phi nghe không lọt tai nhưng chúng ta đều là nữ nhân của vương gia.
Người vừa ý ai thì sẽ kêu người đó hầu hạ, ai được chọn cũng có nghĩa đó chính là phúc phận của người đó.
Nếu vương phi có oán hận gì thì xin người hãy nói với vương gia, cớ sao người lại lấy ta ra để trút giận như vậy chứ?”
Tần Tuyết Nguyệt thấy nàng ta mồm mép lanh lợi như thế thì càng không nén được cơn giận.
Gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, giờ còn thêm lời nói của Hồng Tiêu thật chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.
Tần Tuyết Nguyệt đi tới, một tay nắm tóc của Hồng Tiêu, còn tay kia thì liên tục giáng mấy cái tát xuống gương mặt của nàng ta.
“Chỉ bằng cái mặt này của ngươi mà dám ở đây tranh luận với ta à”
“Nếu ngươi không chết thì hôm nay ta cũng sẽ giết chết ngươi thôi”
Sức lực của Tần Tuyết Nguyệt không nhỏ, vì vậy Hồng Tiêu bị đánh đến chết lặng, nàng ta mơ hồ cắn nát lấy môi mình: “Không cần vương phi phải nhọc công đánh chết ta, mọi việc đã đến bước đường này rồi thì ta cũng chẳng thiết sống nữa.
Ta sẽ đập đầu tự tử để chứng minh sự trong sạch của mình, ta tự nhận bản thân mình chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với vương gia và vương phi, vậy mà bây giờ ta lại bị vương phi sỉ nhục như thế này, cho dù có xuống địa ngục thì ta cũng sẽ không thể nuốt trôi sự nhục nhã này đâu.”
“Dù gì thì ta cũng sẽ chết, chính vì vậy trước khi chết ta phải báo thù cho chính mình”
Nàng ta vừa dứt lời thì lập tức ngước đôi mắt đỏ hoe lên, ra sức liều mạng giật tóc của Tần Tuyết Nguyệt, có rất nhiều tóc đã bị kéo ra khỏi đầu.
Tần Tuyết Nguyệt được nuông chiều từ bé vì vậy có khi nào nàng ta phải chịu khổ như thế này đâu, da đầu cử như bị rách ra, đau đến mức cả khuôn mặt cũng đều bị biến dạng.
Hồng Tiêu lập tức bắt lấy cơ hội, dùng tay đánh thật mạnh vào mặt nàng ta mấy bạt tay.
Tần Tuyết Nguyệt bị đánh cho xây xẩm mặt mày nhưng quyết không buông tay, nàng ta cố túm chặt tóc của Hồng Tiêu một lần nữa.
Hồng Tiêu cũng nắm chặt tóc của Tần Tuyết Nguyệt rồi giật lấy cây châm dùng sức đâm xuyên qua cánh tay của nàng ta.
Tần Tuyết Nguyệt kêu lên thảm thiết, cuối cùng nàng ta vẫn phải buông Hồng Tiêu ra trước.
Hồng Tiêu dùng sức thật mạnh đẩy nàng ta ngã ra phía sau.
Mành châu ở phía sau rơi xuống lả tả, các hạt châu tròn vo lăn lóc khắp nơi khiến cho Tần Tuyết Nguyệt đang lùi hai bước không cẩn thận đã dẫm phải.
Lúc này vì không thể giữ được thăng bằng nên nàng ta ngã ầm xuống đất, mông đụng trúng chiếc bình hoa vỡ, còn đầu thì cụng mạnh vào chân bàn.
“Tuy mạng sống của ta rẻ mạt, nhưng ta làm chuyện gì cũng đều không thẹn với lương tâm của mình.
Hồng Tiêu đứng lên nói: “Ta đã dám động tay động chân với vương phi thì chắc chắn cũng không thể sống tiếp nữa, dù sao cũng tự báo thù được cho chính mình, nên khi chết ta cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.”
Giọng nói nàng ta đầy yếu ớt: “Vương phi, dù cho ta có chết, thì vẫn có hàng ngàn nữ nhân đang chờ đợi để được vào vương phủ kia kìa, hơn nữa bọn họ đều trẻ đẹp hơn người rất nhiều, thế nhưng chả lẽ gặp ai thì người cũng sẽ giết hết sao?”
Nàng ta xoay ra bên ngoài dập đầu ba cái rồi nói: “Vương gia, nô tỳ không thể hầu hạ người nữa rồi.”
Nói xong, nàng ta liên tục đập đầu mình vào cột nhà.
Trong nháy mắt, máu tươi chảy thành dòng, nàng ta có nhan sắc xinh đẹp nhưng tiếc là quá đoản mệnh.
Tam Vương gia bước vào cửa ngay lúc Hồng Tiêu đang đập đầu vào cột nhà.
Hắn muốn chạy tới ngăn lại nhưng đã quá muộn rồi.
Mặt Hồng Tiêu đầy tơ máu, cả người cũng mềm nhũn ngã xuống đất, hơi thở nàng ta đã tắt lịm.
Tam Vương gia kinh hãi.
Hồng Tiêu là nữ nhân đầu tiên của hắn, nàng thấu tình đạt lý lại còn hiểu biết phép tắc lễ nghi, hắn thật sự rất thích nàng.
Vì vậy sau khi chỉ dạy xong hắn cũng không đuổi nàng đi mà luôn giữ nàng ở bên mình để chăm sóc.
Sau khi Hải Đường chết, hắn thấy gương mặt của Hồng Tiêu và Hải Đường có nét giống nhau nên mới để nàng đến chỗ của vương phi làm nha hoàn, hắn còn nghĩ đến việc sẽ tìm cơ hội để thăng nàng lên làm tiểu thiếp.
Vậy mà không ngờ nàng lại chết ngay trước mặt hắn như vậy.
Danh Sách Chương: