“Ta không có hạ độc, hôm qua là ngoài ý muốn.
Tần Lam Nguyệt nói: “Ngươi không ăn thì không ăn, không đến mức vu oan ta chứ? Hoặc là ngươi muốn ta cảm ơn như thế nào?”
“Lại chỗ ta.
Đông Phương Lý nói.
“Ừm?”
“Ngươi không phải muốn cám ơn ta sao?”
“A” Tần Lam Nguyệt đến bên cạnh hắn.
“Ngồi.” Đông Phương Lý chỉ vào đằng trước.
“Xe ngựa này không lớn, ngươi chỉ có thể nằm úp sấp, có phải là có chút chật chội hay không?” Tần Lam Nguyệt ngồi vào chỗ mà Đông Phương Lý chỉ định.
Đông Phương Lý thoáng nâng người dậy.
Một cánh tay của hắn bị bó thạch cao, không thể nằm thẳng.
Lại bị tấm ván đâm trúng nên không thế nằm ngửa.
Chỉ có thể nằm nghiêng, đầu gối lên đùi nàng, tay kia thuận thế ôm eo nàng.
Tần Lam Nguyệt bị động tác của hắn dọa sợ, củi xuống liền nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ gần kề.
Từ góc độ của nàng nhìn xuống thì có thể nhìn đến mũi hắn cử động lúc thở, gương mặt tạo hình tỉ mỉ như ngọc, ánh sáng rực rỡ.
Hô hấp bình thường cũng hấp dẫn người.
Khoảng cách của bọn họ tương đối gần, nàng có thể nghe được tiếng hits thở của hắn.
Tim đập thình thịch, hai má ửng đỏ.
“Đông Phương Lý, đột nhiên ngươi, ngươi làm cái gì vậy?” Đáy lòng nàng bối rối, muốn đẩy hắn ra.
“Đừng nhúc nhích.
Đông Phương Lý giữ chặt nàng.
“Đệm trên xe ngựa hơi cứng khiến ta hoảng, Hắn nói: “Bổn vương bị thương, không cẩn thận lặn xuống dưới liền phiền phức, có ngươi làm đệm thịt thật tốt.”
Tần Lam Nguyệt cảm thấy hoa đào bay đi mất, chút động tâm cũng biến mất.
Hóa ra tên này xem nàng là đệm thịt? Mệt cho tim nàng còn đập thình thịch, hoa đào nở rộ.
“Trả trái tim thiếu nữ lại cho ta.
Nàng cắn răng, thuận thế nhéo cảnh tay hắn một phát.
Ý cười ở khóe miệng Đông Phương Lý càng mở rộng.
Xe ngựa đang đi với tốc độ chậm chạp, tuyết trơn trượt nên chạy không quá vững chắc.
Tần Lam Nguyệt mạnh miệng nhưng thực tế mà nói cũng sợ hắn ngã xuống, sau khi xe ngựa chạy cũng thuận thể để hắn nắm: “Nể tình người bị đánh thay ta thì ta liền cố gắng làm đêm thịt cho người.
Lần sau có có chuyện này nữa đâu.”
“Ngươi còn muốn có lần sau?” Đông Phương Lý nhằm mặt lại, hừ lạnh: “Sau khi trở về nhanh chóng đưa giải dược cho ta.
Chuyện này xem như xong”
“Về giải dược thì Lục Tu đã mang đến rồi.” Tần Lam Nguyệt nói..
“Ừm?”
“Trước khi đến hoàng cung thì ta có để lại cho Lục Tu một tờ giấy, trên đó có viết phối phương của giải dược.
Vừa nãy ta có hỏi hắn thì hắn nói đã làm thỏa đáng rồi”
Đông Phương Lý không ngờ: “Ngươi không tin bổn vương sao?”
“Ngươi cũng không hiểu y thuật.
Ta cho rằng để lại cho Lục Tu là tốt nhất, vạn nhất phụ hoàng tức giận, ta không trở về được thì Lục Tu còn có thể cầm phương thuốc tới cứu ta”
Nàng cảm giác được khí thế trên người Đông Phương Lý biến hóa, vội hỏi: “Nói đùa thôi.
Thỏ khôn có ba hàng, người như ta thì tối thiểu cũng để cho bản thân năm hang.”
Đông Phương Lý nhìn đến dáng vẻ của nàng khi nhắc đến Lục Tu liền tức giận, quay đầu sang một bên.
“Đừng lộn xộn.”Tần Lam Nguyệt thấp giọng kêu lên, luồn tay qua cổ hắn để hắn để hắn nằm lên tay nàng, thuận thế xoa bóp đầu cho hắn.
Hình như Đông Phương Lý rát thích tư thế này, nhích lại gần nàng, thái độ kiêu ngạo: “Giúp ta kéo tóc ra đi! Tần Lam Nguyệt thấy tóc của hắn quấn vào cổ liền giúp hắn sửa sang lại.
Tóc Đông Phương Lý rất tốt, mượt mà như tơ, đen tuyền, cảm giác sờ vào như tơ lụa vậy.
Tay nàng xuyên qua tóc hắn, cảm giác sờ rất thích nên yêu thích không buông tay.
“Ngươi muốn sờ tới khi nào?” Sau một lúc lâu, Đông Phương Lý khế mở miệng.
Danh Sách Chương: