Trán Tô Điểm Tình toát ra những giọt mồ hôi lạnh.
Bầu không khí như ngưng đọng, không có ai nói gì chỉ có tiếng gió lạnh xào xạc thổi.
“Đủ rồi.” Đông Phương Lý có chút mệt mỏi, y quát lên: “Đúng sai phải trái, bổn vương sẽ tự mình điều tra rõ ràng.
Y liếc nhìn Tần Lam Nguyệt bằng ánh mắt cảnh cáo: “Ngươi, về U Lan Các, không có mệnh lệnh của bổn vương không được phép bước ra khỏi U Lan Các nửa bước.
“Tình Nhi, cũng không còn sớm nữa, muội mau về đi.
Tô Điểm Tình không ngờ rằng Đông Phương Lý lại lên tiếng đuổi người, ngây người ra một lúc: “Lý sư huynh, muội, muội…
“Có phải muội đã làm huynh không vui không? Nếu như đúng là như vậy, xin huynh hãy tha thứ cho muội.
Muội thật sự rất lo lắng cho huynh, muội thật sự chỉ vì lo lắng cho huynh nên mới tới đây.”
Biểu cảm của Đông Phương Lý có chút khó coi, y miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tình Nhi, muội đừng suy nghĩ lung tung, ta làm sao mà ghét muội được?”
Y nhẹ giọng nói: “Cũng đã muộn rồi, tiết trời thì lạnh giả, một tiểu thư như muội ở bên ngoài một mình ta không an tâm.”
“Mau về đi, ta cho người đưa muội về.
Tần Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ huynh huynh muội muội của bọn họ, khoanh tay, chế nhạo nói: “Đông Phương Lý, ngươi nên tác thành cho nguyện vọng của Tô cô nương đi? Tô cô nương rõ ràng là muốn ở lại chỗ của ngươi, có thể gạo nấu thành cơm thì càng tốt.”
“Chỉ có điều là bây giờ người vẫn ổn chứ?”
Nàng nói xong, ánh mắt nhìn ra xa xăm, giọng điệu khinh thường.
“Đỗ Khứ” Đông Phương Lý tức giận nói.
“Có thuộc hạ.
Đỗ Khước một chân quỳ xuống.
“Đưa Vương Phi về U Lan Các, giám sát chặt chẽ, phạt chép Kinh thư một trăm lần.” Giọng nói Đông Phương Lý lạnh như băng: “Nếu như Vương Phi không phối hợp, thì có thể đánh”
Tô Điểm Tình gần như nghiến răng nghiến lợi.
Tần Lam Nguyệt làm ra những chuyện đó với nha hoàn và ma ma của nàng ta, vậy mà Đông Phương Lý chỉ phạt nàng ấy không được ra ngoài và chép Kinh thư
Hình phạt không đau không ngứa này thì chẳng là gì so với những gì mà hôm nay nàng ta phải nhận.
“Lý sư huynh!”
“Tình Nhi, muội không cần phải nói thêm nữa.
Đông Phương Lý nói: “Nha hoàn và ma ma của muội đều đã bị thương rồi, nhanh chóng đưa họ đến gặp đại phu đi, chi phí thì cứ ghi dưới tên của phủ Thất vương.
Sau này, nhớ hãy thận trọng lời nói và hành động của mình.
“Người đầu, đưa Tình Nhi về Tô phủ.
Tô Điểm Tình cảm thấy khó thở, nhìn thấy trong ánh mắt của Đông Phương Lý vẻ không hài lòng, bàn tay nàng ta nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt đầy căm hận.
Trong lòng nàng ta vô cùng hận Tần Lam Nguyệt, trên mặt vẫn mang cái dáng vẻ kiều diễm như hoa lễ dính mưa, đáng thương vô cùng, nước mắt rưng rưng nói những lời như sớm ngày bình phục, lưu luyến không muốn rời đi.
Sau khi Tô Điểm Tình rời đi, Đông Phương Lý cuối cùng cũng không trụ được nữa, từ từ ngã xuống.
“Vương Gia cẩn thận” Đỗ Khứ vội vàng đỡ y.
“Ngài lại sốt rồi, sốt cao, phải nhanh chóng chữa trị, mau đưa ngài về cung Minh Ngọc.” Tần Lam Nguyệt nói xong, dừng lại, buông tay: “Bỏ đi, ngươi chết hay không thì có liên quan gì đến ta? Cớ gì mà ta phải quan tâm chứ.
“Đây chỉ là báo ứng mà thôi.
Là báo ứng do người mắt mù tâm mù chỉ biết tin tưởng tiểu muội trà xanh Tô Điểm Tình kia.
Danh Sách Chương: