Mục lục
Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Bọn họ là huynh đệ ruột?” Tần Lam Nguyệt khẽ cười: “Đỗ Khứ hình như rất sợ vị Đỗ Trọng tiên sinh kia.

Đông Phương Lý gật đầu: “Trước kia hai huynh đệ bọn họ là Lục lâm hảo hán, thường làm một số hành động cướp của người giàu chia cho người nghèo nên rất nổi danh trên giang hồ, về sau gặp phải ta.

Tuổi tác Đỗ Trọng lớn hơn một chút, nói năng thận trọng lại vô cùng nghiêm khắc, Đỗ Khứ sống dưới bóng của ông ta từ nhỏ, sợ ông ta đến mức muốn chết.

“Hóa ra là như vậy.

Tần Lam Nguyệt đi cùng hắn đến cung Minh Ngọc.

Sau khi Đông Phương Cửu uống thuốc hạ sốt, bệnh tình giảm đi một hồi rồi lại lại lên cơn sốt.

Nhiều lần như vậy lặp đi lặp lại, thân thể bé nhỏ cũng nóng hầm hập.

Tần Lam Nguyệt than thở.

Hài tử này mạng thật lớn, hài tử bình thường bị đồng cứng như vậy sớm đã chết cóng rồi.


Y vẫn còn sống, đúng là kỳ tích.

Xem như là may mắn sống sót, tình hình cũng không thể lạc quan.

Tiếp tục lên cơn sốt, sẽ thiêu đốt luôn cái đầu mất.

Tần Lam Nguyệt lấy một cái chậu nước ấm, thấm ướt khăn mặt, cẩn thận từng li từng tí giúp y lau sạch vết bẩn trên người.

“Có manh mối sao?” Đông Phương Lý rửa tay rồi đi tới bên giường.

“Trên người đệ ấy còn rất bẩn, tạm thời chưa nhìn ra cái gì.

” Tần Lam Nguyệt nói: “Đợi sau khi đệ ấy tỉnh lại rồi tắm rửa, ta sẽ tiếp tục quan sát xem “Quan sát thế nào?”
“Quan sát các điểm đặc trưng trên cơ thể như tay chân đầu tóc hay vân tay” Tần Lam Nguyệt đắp chiếc chăn mỏng lên cho Đông Phương Cửu: “Ngươi có thể nghĩ cách khiến Đông Phương Anh đến đây một chuyến không?”
“Tìm đến làm cái gì?”
“Tuổi tác Lão Thập gần giống với đệ ấy, ta muốn so sánh điểm đặc trưng trên cơ thể bọn họ một chút” Tần Lam Nguyệt nói.

“So sánh thế nào?” Bỗng nhiên hơi thở của Đông Phương Lý trở nên lạnh lẽo.

“Giũa huynh đệ ruột thịt chắc chắn có thể tìm ra một số điểm tương đồng” Tần Lam Nguyệt nói: “Đây là cách thức đơn giản nhất, chủ ý của ta là so sánh với phụ hoàng, nhưng như vậy nhất định không thể thực hiện được, mới nghĩ tới Lão Thập.

Nàng còn chưa nói hết lời đã phát giác được Đông Phương Lý đang phát ra hơi thở vô cùng đáng sợ.

“Ngươi coi bổn vương như người chết?” Hắn đi tới trước mặt nàng, nắm lấy cằm của nàng: “Để bổn vương một chỗ không dùng tới, lại nhất định muốn xem thân thể của nam nhân khác.

“Nói xằng bậy gì thế? Lão Thập còn là một hài tử” Tần Lam Nguyệt không nói nên lời.

“Đệ ấy là nam nhân.

“Đồ thần kinh” Tần Lam Nguyệt bỏ tay của hắn ra: “Đừng ở đây cản trở ta.


“Bổn vương cản trở?” Sắc mặt Đông Phương Lý trở nên u ám: “Ngươi không cần dùng đến thân thể của bổn vương thì không nói làm gì, vậy mà còn ghét bỏ bổn vương cản trở? Tần Lam Nguyệt, ngươi thật quá to gan”
Tần Lam Nguyệt không hiểu cho lắm.

Nàng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lý một hồi lâu, một từ ngữ tương đối không ăn khớp với hắn nhảy vọt lên đầu.

“Ngươi đang ghen với Lão Thập?” Nàng hỏi.

Hiển nhiên Đông Phương Lý cũng sững sờ, nhưng sau đó lập tức lạnh lùng cười: “Buồn cười, bổn vương ghen cái gì chứ? Bổn vương chỉ là cảm thấy ngươi có mưu đồ với
Thập đệ, không biết liêm sỉ”
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt xám xịt lại: “Đối với ta mà nói, Đông Phương Anh chỉ là một hài tử.

Ngươi đừng giận dỗi lung tung, vẫn là nghĩ ra cách để Lão Thập đi một chuyến đi.


“Không được!”
Nàng lười để ý đến hắn, châm cứu trị liệu cho Đông Phương Cửu.

Đông Phương Lý nhìn bộ dạng của nàng vô cùng kiên quyết, vì thế hắn cảm thấy rất không vui.

Nữ nhân này rốt cuộc là có ý gì?
Hắn và Lão Cửu là huynh đệ, dùng thân thể của hắn để so sánh không phải là giống nhau sao?

Vì sao lại kiên quyết gọi Lão Thập đến?
Nàng không những đã nhận ngọc bội của Lão Thập, còn nghĩ trăm phương ngàn kế nhìn thân thể của y, thật không biết xấu hổ.

Đông Phương Lý vung tay áo, trong lòng khó chịu buôn bực.

“Bổn vương khát nước, châm trà cho bổn vương” Tần Lam Nguyệt không để ý đến hắn.

Đông Phương Lý đợi một lúc, không thấy nàng dâng trà nên chỉ đành đen mặt mà tự mình rót trà.

Hắn bưng chén trà, lúc nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, không cận đụng phải vị trí bị đánh, đau đến nỗi không thở nổi.

Cho dù là đám thị vệ khống chế sức lực, nhưng cảm giác bong da sứt thịt cũng không dễ chịu, cần bôi thuốc tu dưỡng.

Trước kia công việc bôi thuốc đều là Lục Tu hoặc Đỗ Khứ làm, nhưng bây giờ họ đều không ở đây.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK