Trong mấy năm Hạ Nhất Nhiễm mất tích, chuyện Đường Hạo Nam hận nhất, không vượt qua được nhất, chính là không nói ra với cô ba chữ chôn dấu dưới đáy lòng.
Giờ phút này, ba chữ kia như nghẹn trong cổ họng, anh nhìn cô chán ghét đứng cách xa mình, nói ngược lòng mình, ra lệnh phục vụ mở cửa ra.
Hạ Nhất Nhiễm nhanh chóng hướng cửa đi đến, không chút nào lưu luyến!
"Anh hận em!" Cuối cùng, giọng của anh lại vang lên, vẫn lại là câu nói kia để cho cô cảm giác đến vô cùng buồn cười.
Hận cô?
Anh có cái tư cách gì?
Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng hừ lạnh, bước chân không có chút tạm dừng.
Ngược lại hận chính là yêu, ánh mắt anh lên án nhìn bóng lưng cô, có kích động muốn lôi cô trở về, bên tai lại vang lên bài hát đó.
Tại sao anh vẫn đắm chìm trong quá khứ, cô lại tiêu sái bước đến tương lai?
Những cảm động cô mang cho anh, cô để cho anh nghe mỗi một bài hát, những chuyện giữa bọn họ cô đã quên sao? !
Cửa mở, cô không chút do dự đi ra ngoài!
Hạ Nhất Nhiễm mới từ phòng bao ra ngoài không lâu, ngay tại góc rẽ gặp Lục Ngộ Hàn, "Nó có làm gì con hay không?" Lục Ngộ Hàn sắc mặt nghiêm túc, hướng cô lớn tiếng hỏi, hai tay đè lại hai vai cô, một đôi mắt đen sâu u tối khóa chặt cô.
"Cậu, anh ấy không làm gì con, sao người lại đến đây?" Hạ Nhất Nhiễm vội vàng hỏi, mặt mỉm cười.
Hạ Nhất Nhiễm chủ động mời Lục Ngộ Hàn ăn cơm, ngay tại nhà hàng đồ ăn nước Pháp này.
Trong sảnh chính hoàn cảnh thanh nhã, bọn họ ngồi vị trí cạnh cửa sổ, ngồi mặt đối mặt, "Nghe nói Đồng Y Mộng muốn trở về rồi..." Hạ Nhất Nhiễm buông dao nĩa xuống, bưng lên ly rượu đỏ, nhấp môi, nhìn Lục Ngộ Hàn đối diện.
"Nhiễm Nhiễm, ta cũng nghe nói, Đồng Y Mộng vài năm nay vẫn luôn ở Anh quốc học tập, không làm cái gì, cùng Đường Hạo Nam cũng không có chuyện ái muội gì, nhiều lắm được cho bạn bè. Đường Hạo Nam hẳn là còn không biết bộ mặt thật của cô ta, cũng không biết quan hệ của cô ta cùng Cố Tú Vân. Nó vài năm nay, ngoại trừ công việc, chính là ở nhà, trồng các loại hoa cỏ, nghe nói lại còn nuôi chó. Cuộc sống rất kín tiếng." Lục Ngộ Hàn bình tĩnh nói, Hạ Nhất Nhiễm cũng cực kỳ an tĩnh nghe, cảm xúc không có bất luận dao động gì.
Đột nhiên đã nghĩ đến những lời Đường Hạo Nam vừa mới nói, không thích Đồng Y Mộng.
Làm sao có khả năng không thích, cho dù Đồng Y Mộng nói cái gì, anh đều đã tin tưởng, đến bây giờ còn không biết Đồng Y Mộng là kẻ giả tạo ra sao.
"Bọn họ thế nào, không có quan hệ gì với con, con chính là muốn để Đồng Y Mộng lộ ra bộ mặt dối trá của mình, cô ta đã từng hại con thế nào, con phải hoàn trả lại tất cả! Còn có Cố Tú Vân cùng Tần Mục, bọn họ làm thế nào đem cha con chọc tức chết, con đều đã muốn đòi lại!"
"Nhiễm Nhiễm... Con thành thật nói cho ta biết, đứa bé tới cùng có hay không..." Lục Ngộ Hàn trầm giọng hỏi, động tác uống rượu của Hạ Nhất Nhiễm hơi ngập ngừng, ngược lại, chua sót cười.
"Cậu, người nhất định phải kéo vết sẹo của con lên sao? Người cũng biết, con để ý nhất chính là cái gì..." Cô cười khổ, trong con ngươi hiện lên một tia bi thương.
Cũng chỉ có lúc ở trước mặt Lục Ngộ Hàn, cô mới có thể bày ra một chút cảm xúc chân thật.
Ý của cô là, đứa bé kia, chính là nỗi đau trong lòng cô!
Như vậy, Tiểu Nini thực không phải con của Đường Hạo Nam sao?
Lục Ngộ Hàn đoán không ra cô rồi...
...
"Anh Hạo Nam, vài năm qua anh sống có khỏe không? Nhìn anh, thật gầy quá!" Trên chiếc oto con màu đen, Đồng Y Mộng dựa vào trong lòng Đường Hạo Nam, nhìn anh, vẻ mặt quan tâm.
Tóc của cô ta đã hoàn toàn dài ra, một mái tóc đen suông dài buông xõa đến ngang lưng, xem ra so với trước kia thành thục rất nhiều. Lúc nói chuyện, giọng điệu vẫn lại là điềm đạm, vẻ mặt dịu dàng.
Đường Hạo Nam nghiêng mặt, nhìn Đồng Y Mộng bên cạnh, vài năm nay, anh không gặp cô ta lấy một lần.
Trong tiềm thức biết, Hạ Nhất Nhiễm không thích Đồng Y Mộng, cho nên, anh muốn rời xa cô ta.
Mà còn, sau khi bệnh của cô ta tốt lên, áy náy anh dành cho tô ta cũng ít rồi.
"Vẫn tốt." Khi Đường Hạo Nam nói chuyện, nhẹ nhàng mà đẩy cô ta ra, chính mình di chuyển sang một bên, hạ kính cửa sổ, "Tôi hút điếu thuốc." Anh nhàn nhạt nói.
"Nhìn anh thật không tốt! Có phải còn đang suy nghĩ đến cô ấy hay không?" Đồng Y Mộng đau lòng nhìn anh, hỏi.
"Cô ấy quay về rồi!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, chỉ thấy Đồng Y Mộng sắc mặt, phút chốc thay đổi.
"Anh là nói, Nhiễm Nhiễm còn sống? !" Đồng Y Mộng cực kỳ kích động hỏi, khóe miệng chứa ý cười, Đường Hạo Nam mặt không chút thay đổi, nuốt mây nhả khói.
"Cô ấy còn sống thì tốt rồi, cho dù cô ấy đã từng gây ra rất nhiều lỗi, cũng không đến nỗi phải chết, chẳng thế thì, trong lòng em... Vậy... Anh Hạo Nam, anh cũng là vui vẻ đúng không?" Đồng Y Mộng đỏ mắt vành mắt nhìn anh hỏi, Đường Hạo Nam vẫn đang không hề phản ứng lại.
Đồng Y Mộng cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ yên lặng rơi lệ.
Quá không biết bao nhiêu lâu, Đường Hạo Nam nhìn Đồng Y Mộng, "Ngày đó, các người tới cùng đã xảy ra cái tranh chấp gì? Tại sao cô ấy muốn đẩy cô? Cô cùng cô ấy làm sao gặp được?"
Anh trầm giọng hỏi.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn Đồng Y Mộng.
Đồng Y Mộng vẻ mặt thản nhiên, "Điện thoại của cô ấy đột nhiên rơi xuống đất, em giúp cô ấy nhặt lên, ai biết sao cô ấy lại đột nhiên đụng em một phen... Ngày đó, em chính là ở bên đường đi dạo, tình cờ gặp được cô ấy..."
Đường Hạo Nam gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, Đồng Y Mộng cũng đoán không ra anh có tin tưởng mình hay không, trong lòng có phần không yên.
"Nhiễm Nhiễm còn sống, anh Hạo Nam, anh nên là bỏ qua hết hiềm khích trước kia cùng cô ấy hợp lại." Đồng Y Mộng rộng rãi khuyên, ra vẻ cực kỳ chân thành.
Đường Hạo Nam đột nhiên ghé sát vào cô ta, bàn tay to lớn giữ chặt cằm của cô, "Mộng Mộng, cô không phải cực kỳ yêu tôi sao? Tại sao hiện tại muốn khuyên tôi quay lại cùng cô ấy?"
Hai người mặt đối mặt, hơi thở của anh phun ra trên mặt cô ta, Đồng Y Mộng cả người căng thẳng.
Hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt tham luyến nhìn anh, "Anh Hạo Nam, yêu một người, không nên cưỡng cầu đối phương, em biết anh không thích em, không cần phải cố chấp trở lại ở lại bên cạnh anh. Hiện tại em cũng có cuộc sống mới, giống như anh nói vậy, em nên vì chính mình mà sống thật tốt rồi."
Đồng Y Mộng mũi cay cay nói, làm ra vẻ cô ta yêu anh, nhưng không được không buông tay vậy.
Đường Hạo Nam dần dần buông lỏng cằm của cô ta ra, "Cô ấy đã tái hôn rồi! Lại còn cùng người đàn ông khác sinh con!"
"Cái gì? !" Đường Hạo Nam vừa dứt lời, Đồng Y Mộng kinh sợ hỏi.
"Không có khả năng! Anh Hạo Nam, sao Nhiễm Nhiễm có khả năng nhẫn tâm như vậy? ! Có phải anh có gì hiểu lầm cô ấy rồi hay không? !" Đồng Y Mộng kích động nói, vẻ mặt Đường Hạo Nam bình tĩnh.
Anh chỉ chậm rãi lắc đầu, Đồng Y Mộng đoán không ra anh là có tâm tư gì.
...
Cách đó không xa, một cô bé được ánh nắng mặt trời bao phủ ngồi xổm trên bãi cát công cộng của công viên, cầm trong tay cái xẻng nhỏ, đang xây lâu đài.
Người đàn ông lén lút đi tới.
"Chú đẹp trai!" Nini nhìn đến Đường Hạo Nam, lớn tiếng kêu hô, cô bé giống như rất thân thuộc với anh, tim Đường Hạo Nam đập nhanh.
Nhìn đứa nhỏ cách đó không xa, giống như thấy được Hạ Nhất Nhiễm của trước đây.
Anh cong môi, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống.
Cả khu này đều thuộc sở hữu của biệt thự nhà Hạ Nhất Nhiễm, xung quanh có camera theo dõi, Đường Hạo Nam không hề cố kỵ vào được, căn bản không sợ bị Hạ Nhất Nhiễm đuổi đi, anh chỉ là muốn đến xem đứa nhỏ này.
Đây là một cô bé để cho anh liếc mắt một cái liền thích.
Không mảnh mai yếu đuối, có phần bướng bỉnh, lại cực kỳ đáng yêu.
Giống như lần trước nhìn đến anh cũng là kêu hô anh "Chú đẹp trai ".
"Nini... Con đang làm cái gì?" Đường Hạo Nam ngập ngừng mở miệng, giọng hơi chút khàn khàn, giống như có chút xấu hổ.
"Con đang xây lâu đài cát ạ!" Nini vui vẻ trả lời, bởi vì thời tiết vẫn còn hơi lạnh, trên hai tay cô bé lại vẫn mang theo cái bao tay.
Trong tay nhỏ cầm cái xẻng bằng nhựa, đang xúc cát, Đường Hạo Nam nhìn đứa bé ngây thơ trước mặt, khóe miệng nhếch lên.
"Chú giúp con xây, có được hay không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Được ạ!" Nini lớn tiếng nói, đem cái xẻng cho anh, "Người phụ trách xúc cát, con phụ trách xây!" Tiểu bảo bối rất có chủ kiến nói.
Đường Hạo Nam không nghĩ tới đứa nhỏ này vậy mà một chút cũng không bài xích anh, nhìn dáng vẻ khả ái của cô bé, trái tim mơ hồ đang run.
Nếu, đây là con của anh, thì thật tốt...
"Chú, người ngây ngốc ra đó làm gì vậy? Khẩn trương giúp con xúc cát đi, con đều đã muốn không đủ dùng..." Nini vểnh môi nói, Đường Hạo Nam vội vàng cầm lấy cái xẻng, động tác nhanh nhẹn, lưu loát giúp cô bé xúc cát!
Trên lầu hai biệt thự cách đó không xa, Hạ Nhất Nhiễm uống nước ấm, an tĩnh nhìn một màn này, cũng không đuổi anh đi.
Kỳ thật anh vừa mới đi vào khu vực giám sát cô liền biết.
"Chú giỏi quá!" Lâu đài xây thật đẹp, Nini vỗ bàn tay nhỏ nói, Đường Hạo Nam nhìn cô, khóe miệng cưng chiều cong lên, nhìn trên má cô bé dính hạt cát, anh nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng mà vì cô bé lau đi hạt cát trên mặt.
"Nini cũng rất tuyệt!" Càng nhìn Nini, càng cảm thấy là con của chính mình, ánh mắt Đường Hạo Nam ôn nhu, không hề chớp mắt nhìn cô bé, nhịn không được kéo cô bé vào trong ngực, anh nhẹ nhàng mà đem thân thể tiểu bảo bối tiểu ôm lấy, từ từ nhắm hai mắt, ngửi hít lấy trên mùi sữa thơm dịu nhẹ trên người cô bé, ngực anh dâng lên một dòng nước ấm.
"Nini... Chú có thể lấy một cọng tóc của con không?" Lúc buông cô bé ra, Đường Hạo Nam nhìn cô bé, nhẹ giọng hỏi.
"Tại sao chú lại muốn tóc của con?" Nini nhíu mày, cảm giác anh thật kỳ quái.
"Con cho chú một cọng tóc, chú liền thỏa mãn con một nguyện vọng!" Đường Hạo Nam thấp giọng nói.
"Thật vậy sao? !" Nini kích động hỏi.
"Đương nhiên!"
"Con muốn có một daddy!" Nini lớn tiếng nói, trái tim Đường Hạo Nam mạnh mẽ run rẩy.
"Con cảm thấy, chú có thể làm daddy của con không?" Đường Hạo Nam run giọng hỏi.
"Người sẽ đối tốt với mami của con sao? Mami con cần người đắp chăn, lúc mami đi ngủ, tay chân đều cực kỳ lạnh..." Nini vô cùng thật sự nói.
Lòng Đường Hạo Nam thắt lại, bệnh của cô còn chưa hết sao?
Anh vui vẻ đồng ý với đứa nhỏ, Nini rộng rãi để cho anh lấy đi một cọng tóc của mình, Đường Hạo Nam đem tóc của cô bé thật cẩn thận dùng khăn tay bao lại thật tốt.
Hạ Nhất Nhiễm cầm Ống Nhòm nhìn Đường Hạo Nam lấy tóc của Nini, mục đích của anh, cô đương nhiên biết.
Nini về đến nhà, vui mừng phấn chấn nói với cô: "Mami, con mới tìm bạn trai cho người rồi, người đó tên là Đường Hạo Nam!"
Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng cười khổ, mặt ngoài răn dạy con gái, không nên tùy tiện cùng người xa lạ nói chuyện.
...
Đường Hạo Nam cầm tóc của chính mình cùng tóc Nini, tự mình đi làm xét nghiệm DNA, kết quả hai ngày sau sẽ có.
"Anh Hạo Nam, cứu em!" Đòng Y Mộng rất ít đi tìm anh, đột nhiên gọi điện thoại tới, điện thoại mới vừa được kết nối, cô ta đã khóc hô.
Đường Hạo Nam nhíu mi, liền nghe được tiếng thét chói tai của Đồng Y Mộng...
Lúc anh tìm đến Đồng Y Mộng gần như là hấp hối, cô ta bị người ta đánh một trận!
"Anh Hạo Nam... Là ai... Đánh em... Em vừa mới về nước..." Đồng Y Mộng sau khi tỉnh dậy, suy yếu hỏi anh, trong đầu Đường Hạo Nam nháy mắt hiện lên gương mặt Hạ Nhất Nhiễm, giây lát cảm thấy được, cô không có khả năng dùng phương thức như vậy ức hiếp Đồng Y Mộng!