Trên cỏ, Hạ Nhất Nhiễm đi đến bên cạnh người Đường Hạo Nam, theo tầm mắt anh nhìn, nhìn qua đi. . .
Là Kha Dịch Thần nhiều ngày không thấy!
Hạ Nhất Nhiễm âm thầm nắm chặt quả đấm, chỉ thấy Kha Dịch Thần cùng La Kỳ đứng chung một chỗ, bé trai mang theo mũ lưỡi trai chạy đến bên cạnh quả bóng, đem quả bóng nhặt lên. Kha Dịch Thần giống như cũng đang nhìn bên này.
Hạ Nhất Nhiễm xa xa nhìn cái tên Kha Dịch Thần ở trong lòng cô so với Đường Hạo Nam vẫn còn đáng giận hơn kia, trong lòng vẫn đang có cảm giác chán ghét kích động mãnh liệt, nhìn anh ta bây giờ còn cùng La Kỳ dây dưa cùng một chỗ, đối với anh ta càng thêm khinh bỉ cùng xem thường.
Chẳng qua, đứa bé trai kia xem ra cực kỳ hoạt bát đáng yêu, tuổi tác cùng Nini không chênh lệch đi. . .
Đường Hạo Nam quay đầu nhìn về phía cô ở bên cạnh, "Đối với anh ta phản ứng mãnh liệt như thế làm gì chứ?" Tầm mắt anh rơi vào trên nắm tay đang nắm chặt của cô, nhàn nhạt hỏi.
"Chẳng lẽ anh còn tưởng rằng tôi thích anh ta?" Cô hừ lạnh châm chọc hỏi, chưa từng quên năm đó tên khốn kiếp này luôn hiểu lầm cô cùng Kha Dịch Thần có cái gì!
Cô nói xong muốn đi.
"William, chúng ta cùng đi bên kia chơi bóng đi?" Nini lớn tiếng hỏi.
"Nini! Không được qua đó!" Hạ Nhất Nhiễm hướng con gái nghịch ngợm khiển trách, đời này cũng không nghĩ muốn cùng Kha Dịch Thần có qua lại, bao gồm cả đời sau!
Nini cong miệng nhỏ, không vui nhìn mẹ, lập tức chạy tới bên người Đường Hạo Nam, ôm lấy chân của anh.
Đường Hạo Nam sủng nịch đem tiểu nha đầu ôm lấy, mang theo cô bé đi dòng suối nhỏ bên cạnh.
Chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, còn có Đại Hoàng.
"William, thích chú Đường không?" Cô lôi kéo con trai ở trên thảm cỏ ngồi xuống, ôm cậu bé, trầm giọng hỏi.
Cậu bé cúi thấp đầu, "Người đó trước kia có phải đối với người không tốt hay không?"
Lời con trai nói, dạy Hạ Nhất Nhiễm lòng căng thẳng, "William, chuyện người lớn, cực kỳ phức tạp. . ."
"Con biết người đó là cha con, nhưng mà, người đó trước kia đối với người rất xấu, con sẽ không kêu người đó là cha, mãi đến khi người tha thứ người đó!" William ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn mẹ, chắc chắn nói.
Hạ Nhất Nhiễm kinh ngạc nhìn con trai, thằng bé mới hơn năm tuổi, liền. . .
Thằng bé là hướng về mình, che chở chính mình.
Nghĩ đến trước kia vì thằng bé chịu qua rất nhiều khổ, giờ phút này đột nhiên cảm giác vô cùng vui mừng!
Kha Dịch Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt cỏ phía bắc, Hạ Nhất Nhiễm trong lòng tại sao ôm một đứa bé trai?
"Anh nhìn cái gì? Chẳng lẽ đối với cô ấy còn chưa hết hi vọng?" La Kỳ đi tới, nhìn Kha Dịch Thần nhìn chằm chằm Hạ Nhất Nhiễm, nghiêm túc hỏi, trong lòng kỳ thật cực kỳ chua xót.
Kha Dịch Thần hoàn hồn, híp con ngươi sắc bén, khóa bên người La Kỳ, "Vậy thì như thế nào? Bà quản được sao? !"
Thật sự chán ghét La Kỳ, Kha Dịch Thần không cho bà ta nửa phần mặt mũi!
La Kỳ mặt không đổi sắc, "Kha Dịch Thần, anh nên sớm chết tâm đi! Đời này, anh cùng Hạ Nhất Nhiễm là không có khả năng rồi! Cẩn thận kích động đến cô ấy, cô ấy liên hợp Đường Hạo Nam đối phó anh, đến lúc đó, tôi bảo vệ không được anh đâu!"
"Bà La! Bà có cái tư cách gì cảnh cáo tôi? ! Đeo bám lấy tôi như thế, có ý gì đây? !" Kha Dịch Thần thấp giọng cắn răng nói, bình thường anh ta cùng mẹ con La Kỳ không sống cùng một chỗ, hôm nay La Kỳ khuyên mãi mới kêu được anh ta ra ngoài.
La Kỳ nhìn Kha Dịch Thần trong hai mắt phát ra ánh mắt khinh bỉ, kiêu ngạo như bà ta, làm sao không khó chịu?
"Phu nhân! Không hay rồi, tiểu thiếu gia không thấy nữa!" Lúc này, bảo mẫu của La Kỳ chạy tới, lớn tiếng nói.
La Kỳ sắc mặt nháy mắt trắng bệch, kích động sợ hãi kêu lên, hành động kích động của bà ta quá lớn đều đã hấp dẫn lực chú ý đến Hạ Nhất Nhiễm đang cách rất xa, giống như, con của bọn họ không thấy nữa.
Trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía Đường Hạo Nam, thấy Nini lại vẫn cùng với anh, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghe nói hiện tại trong nước những vụ án lừa gạt bán trẻ con quá nhiều, cô sau này càng phải cẩn thận trông chừng hai đứa nhỏ mới được. . .
Con trai ghé vào trong ngực cô ngủ thiếp đi, khi Hạ Nhất Nhiễm tốn sức bế thằng bé, Đường Hạo Nam tới rồi, từ trong ngực cô tiếp nhận, một nhà bốn miệng tính toán trở về.
. . .
Còn chưa tới bãi đỗ xe, liền thấy được cách đó không xa vây quanh một đám người.
"Hình như là đám người La Kỳ, vậy đứa bé kia tìm được. . ." Nhìn La Kỳ trong lòng ôm đứa bé trai kia, Hạ Nhất Nhiễm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không phải cô thánh mẫu, dù là con cái nhà ai, cũng không ai hy vọng con mình bị bắt mất.
Lúc này, một cô gái mặc váy dài từ trong đám người đi ra, bóng dáng quen thuộc kia dạy Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt.
"Tô Tiểu Quả!" Chỉ thấy Kha Dịch Thần hét lớn một tiếng, Hạ Nhất Nhiễm lần này càng chấn kinh rồi, "Tiểu Quả. . ."
Thì thầm một tiếng, cô giống như điên rồi một dạng vội chạy tới.
"Nhiễm Nhiễm!" Đường Hạo Nam trong lòng ôm con trai đang say ngủ, thấy Hạ Nhất Nhiễm chạy, khẽ quát một tiếng, "Cha ơi, mẹ đi đâu vậy. . ."
Nini tò mò hỏi, Đường Hạo Nam nhìn tiểu nha đầu, không cho cô bé chạy loạn.
Cô gái vừa rồi là Tô Tiểu Quả?
Góc rẽ ở cửa công viên Bác Viên, Tô Tiểu Quả bị Kha Dịch Thần dồn vào góc tường, hai người mặt đối mặt, anh ta kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt này, quả thực cùng hình tượng cô bé Tô Tiểu Quả mạnh mẽ trước kia hoàn toàn trái ngược.
Cô mặc váy dài mẫu thu đông của một nhãn hiệu nổi tiếng năm nay, mái tóc dài duỗi thẳng, trên mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt nhìn anh ta, cực lạnh.
"Tiểu Quả. . ."
"Vị tiên sinh này, anh nhận sai người!" Tô Tiểu Quả lãnh đạm nói.
Kha Dịch Thần kinh ngạc, "Em tại sao có thái độ này với anh? ! Tiểu Quả, em mấy năm nay đi đâu rồi hả ? !"
Kha Dịch Thần vẫn có cảm giác mơ màng không rõ, một đêm hoang đường trước kia, người con gái bị chính mình áp ở dưới thân, chính là Tô Tiểu Quả, một cô gái ngây ngô, có dấu vết xử nữ để lại sau hoan ái, mà La Kỳ, chắc chắn không có thể nào chảy máu!
Tô Tiểu Quả ánh mắt vẫn đang lãnh đạm, "Không có quan hệ gì với anh, tránh ra."
Cô dứt lời, trực tiếp đẩy Kha Dịch Thần ra, dẫm xuống giày cao gót, vội vã rời đi.
"Tiểu Quả!" Hạ Nhất Nhiễm lao tới, nhìn cô gái cách đó không xa cách ăn mặc xinh đẹp, kích động kêu hô.
Tô Tiểu Quả nghe tiếng gọi có chút quen thuộc kia, theo tiếng nhìn lại, hai cô gái xa cách hơn sáu năm, hốc mắt nháy mắt liền đỏ.
Thật là Tô Tiểu Quả.
Bên ngoài thay đổi, khí chất thay đổi, nhưng mà, linh hồn không thay đổi.
Hạ Nhất Nhiễm đến gần, một cỗ mũi chua xót dâng lên, trong đầu hiện lên tình chị em tốt cùng Tô Tiểu Quả trước kia, hốc mắt từ từ ẩm ướt, sau khi Tô Tiểu Quả sửng sốt một lúc, nhấc chân chạy tới, hướng cô bên này đi đến.
Cô giang rộng hai tay, liền muốn cùng Tô Tiểu Quả ôm một cái thắm thiết, ai biết, lúc Tô Tiểu Quả đến chỗ cách cô hai bước, dậm chân, một đôi mắt bồ câu gắt gao trừng mắt với cô.
"Hạ Nhất Nhiễm! Chị là cái người phụ nữ lòng dạ độc ác!" Tô Tiểu Quả đối mặt cô, kích động quát, kỳ thật lại vẫn là bộ dáng trước kia, cô bé này đối với cô, luôn thích hô to gọi nhỏ.
Hạ Nhất Nhiễm biết, cô ấy tại sao quát mình như thế, cô hiểu được, cô ấy đang oán giận cô.
"Tiểu Quả. . . Thực xin lỗi. . . Chị không tốt. . ." Cô áy náy, thì thào nói.
"Em thật muốn cho chị một cái tát!" Tô Tiểu Quả khí phách nói, giây lát, đi nhanh tiến lên, liền đem Hạ Nhất Nhiễm ôm lấy rồi!
Cô trở tay đem cô ấy ôm chặt lấy, "Tiểu Quả. . . Em đi đâu vậy hả? Chị lần trước trở về, vẫn luôn tìm em. . ." Cô từ từ nhắm hai mắt, chảy nước mắt hỏi.
Trên cái này thế giới, cho cô ấm áp cũng không nhiều người.
Người thứ nhất là Đường Hạo Nam, sau mới đến là Tô Tiểu Quả, cuối cùng mới đúng Lục Ngộ Hàn. . .
"Hỏi em, chị thì sao? ! Lúc em rời đi, so với chị trễ hơn, chị liền không cho em một chút tin tức! Em còn tưởng rằng chị chết thật rồi!" Tô Tiểu Quả lớn tiếng quát, đánh vào lưng cô, lúc ban đầu Hạ Nhất Nhiễm mất tích, cô gần như mỗi ngày đều đã đến hỏi Lục Ngộ Hàn, cũng luôn luôn đi tìm Đường Hạo Nam, mắng một trận không ngừng, nhục nhã anh một trận không ngừng, hận không thể để Đường Hạo Nam cũng bị xe đụng chết!
"Thực xin lỗi, chị là không có biện pháp. . ."
Hạ Nhất Nhiễm nghẹn ngào.
Kha Dịch Thần xa xa nhìn một màn này, lúc đó, Đường Hạo Nam đã lái xe ra, anh xuống xe, đi tới bên này.
Hai cô gái lúc này mới buông nhau ra, trên mặt hai người đều có nước mắt.
"Tiểu Quả, xem ra em thay đổi rất lớn, mấy năm nay, em tới cùng. . ."
"Đường Hạo Nam? !" Tô Tiểu Quả nhìn đến Đường Hạo Nam đi tới bên này, kích động nói, "Chị lại cùng tên đàn ông cặn bã này cùng một chỗ rồi hả? !"
Tô Tiểu Quả tức giận trừng mắt nhìn Hạ Nhất Nhiễm, bén nhọn giương giọng hỏi.
Đường Hạo Nam sắc mặt khẽ biến đổi, bị chọc đến chỗ đau.
Hạ Nhất Nhiễm xoay người, "Anh ở trên xe trông chừng bọn nhỏ cẩn thận!"
Cô hướng anh thấp giọng ra lệnh, Đường Hạo Nam lập tức xoay người, một màn này bị Tô Tiểu Quả xem ở trong mắt, "Cái gì bọn nhỏ? Nhiễm Nhiễm, chị nói thực đi, đứa nhỏ năm đó có phải vẫn giữ được hay không? !"
"Đúng, Tiểu Quả. Còn nữa, chị cùng Đường Hạo Nam không phải giống như em nghĩ như vậy. . ." Cô vội vã giải thích.
Tô Tiểu Quả vui mừng cười, không vội vã đi lên xe xem bọn nhỏ, lôi kéo Hạ Nhất Nhiễm đi bãi đỗ xe.
Hai người rất không dễ dàng đoàn tụ, có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều tâm sự muốn nói hết, Hạ Nhất Nhiễm để cho Đường Hạo Nam đi về trước rồi.
. . .
Nhà hàng trên sông, hai cô gái ngồi gần cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là cảnh đêm trên sông.
Hạ Nhất Nhiễm đem chuyện trải qua mấy năm nay đều đã nói cho Tô Tiểu Quả, đến phiên Tô Tiểu Quả, cảm xúc cô ấy xem ra rất kém, hai tay nắm chặt cái ly, "Nhiễm Nhiễm, em cùng Kha Dịch Thần, xảy ra tình một đêm, sau đó em mang thai, đứa nhỏ, khó sanh đã chết. . ."
"Anh ta không biết, cái gì cũng không biết, không biết người đêm đó là em, không biết em có thai, bởi vì anh ta đêm đó, coi em như là chị rồi. . . Em khuất nhục, anh ta còn không tỉnh, em đã bỏ chạy rồi. . ."
Lúc Tô Tiểu Quả nói chuyện, thương cảm, tự giễu, lại giống một cô gái dãi dầu sương gió, trải qua năm tháng lắng đọng lại có chuyện xưa.
Mà Hạ Nhất Nhiễm, là vô cùng chấn kinh. . .
Cô sửng sốt hồi lâu mới tiêu hóa hết, nắm chặt bàn tay lạnh băng của Tô Tiểu Quả, rõ ràng cảm giác được cô ấy đang run run, "Em dùng tiền bồi thường di dời căn nhà của mình, đi nước Pháp đào tạo chuyên sâu, cho rằng ở đó có thể gặp được chị, kết quả. . . Chị cái người phụ nữ chết tiệt này!"
Tô Tiểu Quả lạc quan nở nụ cười, trở tay cầm tay cô, "Đều đã qua rồi. . . Lần này về nước là điều tra nghiên cứu thị trường, muốn đem tiệm bánh ngọt của em tại u châu, đưa về trong nước. . ."
Hạ Nhất Nhiễm vui mừng cười, cái cô bé tự mình cố gắng tự lập này, vậy mà một mình thực hiện được lý tưởng nhỏ trước kia của các cô.
Đường Hạo Nam nhìn Hạ Nhất Nhiễm cùng Tô Tiểu Quả từ nhà hàng đi ra, trong tay anh mang theo áo khoác gió của cô, cuối mùa thu, buổi tối rất lạnh.
Tô Tiểu Quả nhìn đến Đường Hạo Nam chưa cho chút sắc mặt tốt đẹp, chẳng qua, biết anh là thật tâm yêu Hạ Nhất Nhiễm.
Đường Hạo Nam tiến lên, đem áo khoác dài choàng trên vai Hạ Nhất Nhiễm, sau khi Tô Tiểu Quả cùng Hạ Nhất Nhiễm tạm biệt, liền lên xe chính mình, nghênh ngang chạy đi.
Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đầu dựa vào cửa kính xe, phát ngốc.
Đường Hạo Nam cảm giác được tâm tình cô không tốt, không có hỏi gì, mãi đến trở lại biệt thự, dừng xe lại, "Suy nghĩ cái gì?"
Anh nhìn cô, ôn nhu hỏi.
"Suy nghĩ, phụ nữ tại sao phải muốn cùng đàn ông sống chung! Phải muốn bị coi thường đi yêu người đàn ông luôn thương tổn chính mình!" Cô nhìn anh, mắt lộ ra chế giễu, cắn răng nói.
Vì Tô Tiểu Quả cùng chính mình đã trải qua cảm thấy không đáng giá, cô lập tức xuống xe, chạy vào biệt thự, bỏ lại Đường Hạo Nam một mình ở trong vườn hoa biệt thự, hút thuốc, nhớ lại lời cô nói.
Lúc Đường Hạo Nam trở lại phòng, Hạ Nhất Nhiễm đã nằm ngủ, anh rửa mặt xong liền lên giường, yên lặng không có đến gần cô, chỉ là mở to mắt nhìn bóng lưng cô.
Anh cũng cảm nhận được, cái gì gọi là gần trong gang tấc, cách xa chân trời. . .