Căn hộ đó đã từng là minh chứng tổ ấm trước kia của bọn họ.
Đường Hạo Nam giọng điệu lại là ái muội như vậy, khi nói chuyện, môi mỏng lành lạnh sắp xoa xát lên cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ của cô, đụng vào ái muội như vậy, làm Hạ Nhất Nhiễm lý trí có phần tán loạn, một trận tâm hoảng ý loạn.
"Căn hộ... Không đi... Không muốn đi..." Cô vẫn lại là phản bác theo bản năng, "Tôi phải về nhà, tôi phải về nhà... Về nhà ôm con trai ngủ..."
Nửa sau câu, làm Đường Hạo Nam vốn lòng nhiệt tình tăng vọt, hơi hơi lạnh lại.
"Anh rời xa em nhiều năm như thế, em một chút cũng không muốn anh?" Anh nhẹ giọng hỏi, cô say, không sợ mất mặt.
Hạ Nhất Nhiễm nghiêm túc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh liếc mắt một cái, "Không muốn... A... Ưm..."
Lời phản bác bị anh ngăn chặn, lại một lần nữa, ngọn lửa của anh cuốn sạch ngọt ngào trong miệng cô, một đôi tay nóng rực tại trên thân thể cô làm càn xoa bóp, tấm chắn cách âm mở ra ngăn cách ghế lái cùng phía sau.
Từ trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, Hạ Nhất Nhiễm ưm ra tiếng, có dịch mật nóng hổi từ trong thân thể trào ra giữa hai chân, tay người đàn ông, nhanh chóng kéo quần lót của cô xuống, chui đi vào, đầu ngón tay linh hoạt bắt đầu làm càn...
"Uh'm... Không muốn..." Cô nằm bò ở trong ngực anh, kháng nghị lầu bầu nói, lại lắc lắc thân thể, càng giống như là đang đón ý hùa heo.
Nói đến cùng, cô vẫn chỉ là người phụ nữ bình thường có nhu cầu sinh lý, cảm giác cô đầy đủ ướt át, Đường Hạo Nam thương tiếc hôn lên gương mặt cô, "Ngoan... Để cho anh sủng em một chút..."
Anh ôn nhu dỗ dành, động tác trên tay nhanh hơn.
Cô như một vũng xuân thủy, xụi lơ ở trong lòng anh, hai tròng mắt mê ly nhìn cảnh đêm lướt qua bên ngoài cửa sổ, sợ tới mức lập tức rút vào trong lòng anh, trong cơ thể truyền đến một đợt lại một đợt khoái cảm, khoảnh khắc cuối cùng, toàn thân căng thẳng, ngón chân kéo căng, một cảm giác thủy triều vỡ đê, mãnh liệt tới...
Trong đầu hiện lên một vùng ánh sáng trắng, toàn thân khẽ phiêu phiêu, như lơ lửng giữa đám mây.
Một dòng hương vị ngọt ngấy mê người ở trong khoan xe lan tỏa, Đường Hạo Nam ngửi thấy hương vị hormone nữ tính này, bụng dưới càng thêm bành trướng khó nhịn, lại cực lực chịu đựng muốn cô kích thích!
Anh rút khăn giấy giúp cô chà lau, cô vẫn vùi đầu ở trong lòng anh, vẫn không nhúc nhích, quá rất lâu, tỉnh táo hơn, mới ý thức được vừa rồi chính mình vậy mà ra trong tay anh...
Đó là một loại cảm giác như thế nào?
Khoái hoạt, quên hết tất cả...
Bất ngờ chính là, tên cầm thú này vậy mà không muốn cô.
"Nhiễm Nhiễm?"
Giọng nói đầy ôn nhu ở trên đỉnh đầu vang lên, không biết đối mặt anh như thế nào, cô chỉ có thể tiếp tục giả say, "Uh'm... Về đến nhà rồi sao? Tôi muốn ôm con trai, đi ngủ..."
"Nhanh, đem áo choàng mặc vào, bên ngoài quá lạnh, đừng để bị đông lạnh. Sau này không được mặc hở hang như thế ra ngoài xã giao!" Anh trầm giọng nói, trong giọng nói chứa đựng nồng đậm sủng nịch, cũng chỉ có khi cô uống say, anh mới có thể sủng cô như thế rồi.
"Không mắc mớ tới anh..."
"Không liên quan tới anh? Cả người em đều đã là của anh!" Đường Hạo Nam cười đùa cô.
Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng hừ lạnh, người nào là của anh, bá đạo!
"Tự cho là đúng..."
"Năm ấy lúc em tám tuổi, trong mùa đông té sông, không phải anh cứu em, em chết sớm rồi! Nha đầu chết tiệt không lương tâm kia!" Anh lại tiếp tục sủng nịch nói, vậy mà vẫn còn nhớ rõ ràng từng chút từng chút chuyện khi còn nhỏ.
Một lần kia, cô là bình yên vô sự, mà anh thiếu chút nữa đã chết, từ quỷ môn quan đi dạo một vòng mới trở về.
Hạ Nhất Nhiễm nước mắt bất ngờ không phòng ngự liền ồ ồ rơi xuống, anh nhớ rõ, cô cũng nhớ tới rồi.
Cũng nhớ tới, dáng vẻ Đường Hạo Nam nằm trong bệnh viện, hấp hối, mẹ anh, Lục Uyển Thu lúc ấy tức giận đến nỗi, kêu cô quỳ ở cạnh giường bệnh, canh chừng Đường Hạo Nam tỉnh lại.
Khi đó cô còn nhỏ, biết Đường Hạo Nam là vì cứu mình, phổi sặc nước, dẫn đến biến chứng viêm phổi nặng, sắp chết, cô thành kính quỳ, cầu nguyện.
Về sau anh tỉnh dậy, cô tám tuổi, chạy tới, ôm ấp anh, bị Lục Uyển Thu đẩy ra, mắng cô là sao chổi, bắt cô về sau không được lại đến gần anh.
Cô thật sự không dám lại gặp anh, vẫn trốn tránh, khi đó Đường Hạo Nam còn tưởng rằng cô không thích chơi cùng anh nữa, mãi cho đến khi xuất viện đều đã chưa thấy qua cô.
"Người nào nói em là sao chổi! Em còn dám không theo chơi với anh nữa, anh đánh em!"
Lời cậu bé non nớt nói ra, ở bên tai vang vọng, Hạ Nhất Nhiễm yết hầu tắc nghẹn, ngực đau đớn thở không nổi, Đường Hạo Nam cảm giác cô đang khóc, sợ tới mức có phần hoảng hốt, vội vàng nâng mặt cô lên.
"Khóc cái gì hả? Hù em thôi! Cứu em thì lại như thế nào? Chính là đôi khi nhớ tới, không muốn dùng nó xoay chuyển lòng em... Lúc chống đỡ không được, sẽ luôn nhớ tới những chuyện trước kia, nhớ lại em đã từng ỷ lại vào anh như vậy, anh liền không muốn buông tay rồi..."
Đường Hạo Nam thẳng thắn thành khẩn nói, cô bây giờ đối với anh quá lạnh lùng, lạnh lùng để cho anh vô số lần nghĩ muốn buông tay, nhưng mà, nghĩ đến Nhiễm Nhiễm của anh trước kia, anh không nỡ!
Cô vẫn lại là cô thôi... Vẫn là cùng một người.
Hạ Nhất Nhiễm nước mắt rơi xuống càng thêm mãnh liệt, cô cũng muốn trở lại trước kia, cũng muốn đơn thuần như vậy, liền ngây ngốc hồ đồ như vậy mà yêu anh, nhưng mà, tâm tình thay đổi.
Trải qua nhiều chuyện, gặp phải quá nhiều chuyện, cô đã trở thành nữ cường nhân không gì làm không được, ngoại trừ tình yêu...
"Mấy ngày nay anh đi xa, là muốn suy nghĩ lại, điều chỉnh tâm thái quyết tâm, tới cùng nên đối với em ra sao. Anh sau này, sẽ không cầu hồi báo, tiếp tục theo bên em cùng hai đứa nhỏ..." Anh nói xong, kéo cô vào trong ngực, "Chỉ cầu em, không cần ghét bỏ anh..."
Anh ôm chặt cô, bên ngoài ánh sáng bỗng nhiên hắt vào trên mặt anh, bỗng nhiên biến mất...
Hạ Nhất Nhiễm đều nghe được tất cả, cũng đều ghi tạc trong lòng, có lẽ, cô cũng nên cố gắng hơn rồi.
...
Lễ Giáng Sinh tới gần, cha con ba người ở trong sân trang trí lên cây thông Noel.
Cô nhìn, mang theo túi xách ra ngoài, Đường Hạo Nam chạy đuổi theo, "Em cùng Tô Tiểu Quả đã hẹn trước, ra ngoài đi dạo, các người tiếp tục chơi đi, bọn nhỏ chơi đổ mồ hôi, đừng cho bọn chúng cởi quần áo, trời lạnh, chú ý nhiều chút!"
Cô nhìn anh căn dặn.
Đường Hạo Nam đánh giá cách cô ăn mặc, xác định là đủ ấm, gật đầu, "Chú ý an toàn!"
"Uh'm!" Cô đáp lại một tiếng liền đi rồi.
Đường Hạo Nam cùng hai đứa nhỏ tiếp tục trang trí, chỗ cao nhất cây thông Noel, hai đứa nhỏ với không tới, anh lần lượt bế chúng ngồi lên vai anh, để cho bọn chúng treo con Con Rối nhỏ.
Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở trong xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, đường phố Sùng Xuyên cực kì xa lạ, những hình ảnh đã lâu trí nhớ, giống phim đèn chiếu, một đoạn lại một đoạn lướt qua...
Cũng như bộ phim cũ dài nhiều tập...
Căn bản không hẹn Tô Tiểu Quả, cô chỉ là nghĩ ra ngoài đi dạo, nhìn đường phố Sùng Xuyên, nhớ lại những chuyện trước kia
Đi nhà cũ Hạ gia, thường xuyên có người tới dọn dẹp, coi như gọn gàng sạch sẽ, Đường Hạo Nam trước kia thường đến đây, có rất nhiều lần, lúc cô bị Cố Tú Vân đánh chửi, được anh cứu, mang đi.
Cô lúc trước vẫn có cái nguyện vọng, nhanh nhanh lớn lên, là có thể gả cho anh Hạo Nam, không cần sống ở đây nữa.
Khi đó, thật sự là ngây thơ.
Nhà cũ mẹ để lại, lại vẫn là dáng vẻ hồi trước, không nghĩ tới chính là, Khương Dư Hằng cùng Đường Hậu Đức đều đã ở đây.
Đường Hậu Đức thực già quá, xem ra quan hệ cùng Khương Dư Hằng không căng thẳng như vậy, nhiều năm như thế, cũng nên tiêu tan rồi.
Thì ra, Khương Dư Hằng đối Đường Hậu Đức là có hiểu lầm, tưởng rằng ông bỏ rơi anh ta cùng mẹ đẻ.
"Nhiễm Nhiễm à, Hạo Nam nó là sửa đổi, tâm ý nó đối với con, ta vẫn xem ở trong mắt! Con người mà, vẫn lại là nhiều khoan dung một chút, đây là người sắp chết như ta, cho mấy người trẻ tuổi các con lời khuyên."
"Người đừng nói như thế, thân thể người xem ra vẫn rất tốt... !"
"Tốt cái gì chứ, sáu năm trước đáng ra đã chết, nhưng mà, không tin tức của con, ta không chịu nhắm mắt, ta sợ đến dưới cửu tuyền, không có cách nào cho mẹ con một lời giải thích. Ta đời này đã phụ bạc bà ấy, ta không thể để cho con ta cũng phụ bạc con gái bà ấy đúng không?"
Đường Hậu Đức trong hốc mắt lóe ra nước mắt, rất hi vọng Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm có thể bù lại tiếc nuối của thế hệ trước bọn họ...
Hạ Nhất Nhiễm cười cười, "Người yên tâm, chỉ cần anh ấy đối với con thật tâm, con liền sẽ không lại cùng anh ấy tách ra, nể tình các con đi!"
"Không chỉ có bọn nhỏ, Hạo Nam đối với con, là thật tâm!" Đường Hậu Đức chắc chắn nói, lại nhìn về phía Khương Dư Hằng vẫn không nói được một lời.
"Ta phải nói sao với con đây? Lúc nào con mới có thể đem Hạo Hâm hở dưới quên đón trở về?"
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, lần đầu tiên nghe được tin tức về Đường Hạo Hâm, cái người chị họ kia trước đây bởi vì ghen tị, coi cô là cái đinh trong mắt, hiện tại sống hẳn là rất cực kỳ khổ đi?
Khương Dư Hằng mặt không chút thay đổi, dáng vẻ thờ ơ.
"Hạo Hâm hẳn là đã biết sai rồi, bản tính nó không xấu, tính tình đại tiểu thư mà thôi, cũng là người kiêu ngạo!" Đường Hậu Đức giận dữ nói.
"Người ta bây giờ tiêu dao tự tại, người hà tất phải loạn điểm Uyên Ương Phổ?" Khương Dư Hằng sâu xa phản bác.
"Con bé ở cái làng quê nghèo nàn điều kiện khó khăn kia dạy học, mà gọi là tiêu dao? Sắp qua năm mới rồi, con đón con bé trở về đón tết cũng được!"
Hạ Nhất Nhiễm kinh ngạc, Đường Hạo Hâm vậy mà ở nông thôn xa xôi dạy học? !
Không khỏi, cảm thấy kính nể!
Ngẫm lại, cô tuổi tác cũng không nhỏ, so với Đường Hạo Nam lại vẫn lớn hơn một tuổi, không biết bây giờ là dáng vẻ gì.
Lại nhìn mắt Khương Dư Hằng, vẻ mặt của anh phức tạp như vậy, nhìn không thấu tâm tư của anh.
Đàn ông, luôn vô tình như thế!
Đường Hạo Hâm cũng chẳng phải phạm vào mười tội ác không thể tha thứ, cũng chưa thật sự làm qua chuyện xấu tán tâm lương tâm gì, chẳng qua là người bị tình yêu cùng ghen tị làm mờ mắt, đã từng là một Đại công chúa kiêu ngạo, nhưng mà, sáu năm trước, cô đã rơi triệt để rồi.
Khương Dư Hằng vậy mà lại vẫn ghi hận trong lòng, nếu như nói không thích, vậy nhiều năm như thế sao anh không cưới ai khác?
Từ nhà cũ đi ra, Hạ Nhất Nhiễm trước tiên gọi điện thoại cho Đường Hạo Nam, "Anh nhanh tới đón em!"
Cô kích động nói, Đường Hạo Nam sửng sốt, ngược lại có phần bị dọa.
"Xảy ra chuyện gì rồi hả? !"
"Không có chuyện gì! Chính là muốn để anh đến đây đón em!" Cô làm nũng nói, đón gió lạnh, đứng ở ven đường.
"Được! Anh lập tức đến! Kỳ thật đã ở trên đường rồi!" Đường Hạo Nam vội vàng nói, quay đầu xe, anh đang trên đường đến tiệm bánh ngọt, cho rằng Hạ Nhất Nhiễm ở kia.
Sắc trời tối sầm, cô vẫn đứng tại chỗ chờ anh, ngốc nghếch cực kỳ.
Trời đổ tuyết, gió lạnh rét thấu xương.
Sao còn chưa tới?
Trong lòng có phần nóng nảy!
Thật lâu không khẩn cấp muốn gặp anh như thế rồi.
Nhớ rõ, lần đầu đón năm mới sau kết hôn năm ấy, nghe nói anh sẽ về nhà cũ Đường gia đón tết, cô hiện tại cũng là loại tâm tình này, khẩn cấp, chờ chồng mới cưới của cô trở về, dù cho chỉ là nhìn anh một cái, đều là vừa lòng.
Ai ngờ, khuya đêm ba mươi, anh vội trở về, nhưng, lại vẫn mang theo một em tiếp viên.
Mà người vợ hợp pháp như cô, nào có tư cách cùng một đại gia đình ăn cơm tất niên?
Cô ngoan ngoãn ngồi trong phòng tân hôn của bọn họ, đói meo, dựa vào những chuyện lúc trước, sưởi ấm...
Hiện tại nghĩ lại, anh khi đó, thật đúng là đáng giận!
Một cái xoay người, cái người đáng giận kia, đã xuất hiện ở trong tầm nhìn, anh mặc áo khoác dài, bước nhanh đi tới.
Nhìn trong mắt cô đều là nước mắt, nhưng không có rơi xuống, Đường Hạo Nam khẩn trương, "Xảy ra chuyện gì? Gặp phải chuyện gì rồi hả? ! Sao lại một người đến đây? !"
Vấn đề mới vừa hỏi xong, Hạ Nhất Nhiễm liền nhào vào trong lòng anh!