Giọng Đồng Y Mộng kia đứt quãng, thống khổ thật sự thương cảm, mà lực chú ý của Đường Hạo Nam ở trong lời nói của cô ta.
Cô ta nói, Hạ Nhất Nhiễm đẩy cô đi vào phòng bên cạnh?
"Phòng bên cạnh, căn bản không phải anh, là, là một ông già... Tại sao? Tại sao cô ấy lại làm như thế?" Đồng Y Mộng đứt quãng khóc thút thít, nói dối, làm bộ nhớ tới chuyện năm đó rồi.
Đường Hạo Nam ở đầu bên kia điện thoại vẫn không phản ứng, Đồng Y Mộng ở trong lòng cười trộm, anh khẳng định là nghe lọt được.
"Anh Hạo Nam, cái lão già kia, ông ta, ông ta đem em... Sau đó, em, em giống như nhìn đến anh cùng Nhiễm Nhiễm, các người ở trên giường.... Nói cho em biết, những thứ này cũng không phải là thật, cầu xin anh nói cho em biết đi!" Đồng Y Mộng thống khổ nói, đêm đó, rõ ràng là cô ta đem Hạ Nhất Nhiễm bị bỏ xuân dược, thần trí không rõ đẩy sai phòng, mà chính mình đi nhầm vào phòng bên cạnh!
Đường Hạo Nam sớm ngây ra, thân hình cao lớn rắn rỏi loạng choạng, những chuyện liên tiếp ập đến, hiển nhiên là đả kích anh không nhẹ.
Càng khiến anh đả kích hơn chính là Hạ Nhất Nhiễm gây ra những chuyện này.
"Mộng Mộng... Em thật sự, nhớ ra mọi chuyện rồi sao? !" Cô ta làm sao có thể nói dối, đều đã nhớ lại chuyện anh cùng Hạ Nhất Nhiễm lên giường rồi.
Hạ Nhất Nhiễm vốn là bị Cố Tú Vân lừa lên giường cùng một tên già nhà giàu mới nổi, nhưng cô lại đem Đồng Y Mộng đẩy lên giường của tên nhà giàu mới nổi đó, chính mình lại trèo lên giường của anh...
Đường Hạo Nam khó có thể tiếp thu sự thật như vậy.
Sớm từ trước đã tin tưởng Hạ Nhất Nhiễm là vô tội rồi.
"Anh Hạo Nam, các người trước vẫn luôn gạt em đúng hay không? Em là vì bị người khác cưỡng hiếp, lại nhìn đến Nhiễm Nhiễm với anh ngủ cùng một chỗ, mới chạy ra ngoài, bị xe đụng phải, phải hay không?" Đồng Y Mộng thống khổ hỏi, trong thanh âm mang theo khóc nức nở, lộ ra tuyệt vọng. Sáng hôm đó, quả thật là kinh sợ rồi, bởi vì cô ta vậy mà đem Hạ Nhất Nhiễm tự mình đẩy lên giường Đường Hạo Nam, mà chính mình...
Cô ta là không bình tĩnh, không biết như thế nào cho phải, chạy ra ngoài, không chú ý, bị xe đụng phải...
Thân thể Đường Hạo Nam, dọc theo vách tường trượt xuống, ngồi xổm ở kia, cả người lạnh lẽo, nếu Đồng Y Mộng nói là thật sự, như vậy, toàn bộ những chuyện này đều là mưu kế của cô sao?
Không có khả năng!
Hạ Nhất Nhiễm thương anh, yêu anh, yêu nhiều năm như vậy, không có lý do...
Trong lòng khuyên chính mình như thế, trên lí trí, lại không dám tin tưởng.
Càng yêu, càng sợ bị lừa gạt...
Tiếng khóc Đồng Y Mộng không ngừng vang lên, Đường Hạo Nam vẫn không nói một câu.
...
Lục Ngộ Hàn mấy ngày nay giống như đang thu thập chứng cớ, Đường Hạo Nam còn chưa có trở lại, Hạ Nhất Nhiễm trong lòng kìm nén lửa giận đối với Đồng Y Mộng, rất muốn vạch trần ngay trước mặt Đường Hạo Nam, dù cho anh không tin!
Cẩn thận nghe Lục Ngộ Hàn dặn dò, cô không đi tìm Đồng Y Mộng trút giận.
Vẫn lại là không thay đổi quyết tâm cùng Đường Hạo Nam ly hôn, có Đồng Y Mộng ở đây, cô cùng Đường Hạo Nam là không thể có kết quả tốt.
Khương Dư Hằng hai ngày này thường liên hệ với cô, anh nghĩ muốn mua lại căn nhà cũ kia, Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy cũng tốt, đem nhà cũ bán cho anh, lại trả tiền cho Đường Hạo Nam, cũng là một dạng. Tòa nhà này là mẹ khi còn sống yêu thích nhất, cô cho rằng nhà bà ngoại, hiện tại mới ý thức được, trước kia tại sao không cảm thấy được, nhà bà ngoại một người đều không có chứ?
Cùng Khương Dư Hằng cùng đi văn phòng giao dịch bất động sản làm thủ tục sang tên, Khương Dư Hằng đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, bên trong là tiền mua nhà cũ.
"Thật sự ngại quá, bởi vì này tòa nhà thật là Đường Hạo Nam bỏ tiền ra chuộc về, chẳng thế thì, em sẽ không lấy tiền bạc của anh. Giao nó cho anh, mẹ cũng nên yên tâm, chờ sau khi rời khỏi nơi này, em cũng an tâm." Hạ Nhất Nhiễm thành khẩn nói, Khương Dư Hằng mỉm cười.
"Em yên tâm đi, anh sẽ xử lý nó thật tốt!" Anh cười nói, vỗ vỗ bờ vai cô.
"Uh'm! Đúng rồi, chuyện bác Đường không phải là người của Đường gia, anh trước đừng nói ra, không cần thiết đem chuyện này phanh phui ra. Còn có, chị họ, người này tuy tính tình không tốt, nhưng mà có thể nhìn ra được, chị ấy là quan tâm đến anh, càng là để ý, mới càng sẽ nghi kỵ, không phải sao? Anh nên là cùng chị ấy hảo hảo giải thích một phen, cũng không cần nói cho chị, quan hệ giữa hai chúng ta, chẳng thế thì, chị biết thân thế chính mình, khẳng định cũng sẽ..."
Hạ Nhất Nhiễm còn chưa nói xong, bị Khương Dư Hằng cắt ngang.
Cô còn không biết, Khương Dư Hằng vào Đường gia, mục đích thật sự là muốn trả thù Đường Hậu Đức.
Bởi vì, năm đó là Đường Hậu Đức phụ mẹ anh.
Làm hại anh lưu lạc bên ngoài, vĩnh viễn chưa từng quên, khi còn bé bị cha nuôi ngược đãi, chịu nhiều đau khổ.
"Anh không thích cô ta!" Khương Dư Hằng trảm đinh tiệt thiết nói, như vậy rõ ràng, quyết tuyệt.
"Vợ chồng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ một chút cảm tình đều không có sao? Giữa các người không giống em cùng Đường Hạo Nam, có bên thứ ba, các người cái gì đều không có, tại sao không thể hảo hảo mà bên nhau?" Hạ Nhất Nhiễm khó hiểu, Khương Dư Hằng cười khổ, ngửa đầu, nhìn trời xanh.
"Em không cần khuyên anh, anh là chịu đựng cô ta quá đủ rồi, mà còn, anh cũng không có khả năng cùng với cô ta bên nhau!" Khương Dư Hằng cười nói, anh đã bán đứng Đường thị, không có khả năng lại ở lại Đường gia.
Sau khi Đường Hạo Hâm biết được sự thật, khẳng định cũng muốn cùng anh ly hôn.
...
Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới, Đồng Y Mộng lại có thể xuất hiện tại trước mặt cô, lúc đó, cô đang ở nhà hàng ăn bữa sáng.
Đồng Y Mộng đến, bên người không một người, cô ta mặc cái váy màu hồng phấn bên ngoài khoác áo lông như búp bê xinh đẹp, vẫn đang đội đầu tóc giả kia.
Nhìn thấy cô ta, cô lạnh lùng nở nụ cười, sao đây, cô ta lại vẫn muốn tiếp tục giả vờ trước mặt cô sao?
Buông đũa xuống, cầm cái khăn lông duy nhất trên bàn xoa xoa tay, "Ngồi đi, Mộng Mộng."
Đồng Y Mộng kéo ghế ra, thật sự ngồi xuống ở đối diện cô.
"Mộng Mộng, cô muốn ăn cái gì?" Hạ Nhất Nhiễm đưa thực đơn người phục vụ cầm đến, mở thực đơn xem, lên tiếng hỏi.
"Oa, mấy mon ăn này đều có tên đó, sen trắng hấp, sen trắng này tôi cảm thấy rất thích hợp với cô, người đẹp cho tôi muốn một phần." Hạ Nhất Nhiễm nói xong, đem thực đơn giao cho người phục vụ.
Đồng Y Mộng nhìn Hạ Nhất Nhiễm ở đối diện, rõ ràng nhận ra địch ý của cô.
Chẳng lẽ, cô đều biết rõ tất cả rồi sao?
"Cảm ơn. Nhiễm Nhiễm, tại sao gần đây cô đều không để ý đến tôi?" Đồng Y Mộng nhẹ giọng hỏi, bình tĩnh nhìn món Hạ Nhất Nhiễm vừa ăn, khẩu vị của cô giống như rất tốt.
Mái tóc xoăn gợn sóng, tự nhiên buông xuống ở sau lưng, mặc một cái áo khoác dài, trên mặt không có chút phấn trang điểm.
Hạ Nhất Nhiễm há to miệng ăn đĩa lòng, uống một ngụm nước, mới nhìn cô ta: "Tôi có không để ý tới cô sao? Là cô suy nghĩ nhiều đó thôi! Mà cô tại sao muốn nghĩ nhiều?"
Cô không khách khí hỏi lại, vẫn đang đang cười, là nụ cười châm chọc, "Bình thường thích nghĩ nhiều, đều là chột dạ đó... Cô đó, chột dạ cái gì thế?"
Đồng Y Mộng ở đối đối diện nhìn như nhu nhược yếu đuối, Hạ Nhất Nhiễm lại giống như có một đôi mắt X-quang có thể nhìn rõ mọi thứ, sau lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia, là bộ dáng khiến người ta buồn nôn, kinh tởm
Đó mới là Đồng Y Mộng thật sự.
Lòng dạ cô ta là dơ bẩn, xấu xí, ngày đó ở trên đường cái, vậy mà có thể làm bộ như đứng lên, lấy khuỷu tay cố ý đè lên bụng của cô!
Giả vờ giống thật như vậy, đáng thương như vậy, thanh thuần lại vô tội như vậy.
Đồng Y Mộng rốt cuộc rõ ràng, Hạ Nhất Nhiễm khẳng định đã biết toàn bộ rồi.
"Tôi không biết cô đang nói cái gì, Nhiễm Nhiễm, hôm nay tôi tới là muốn hỏi cô, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ năm đó, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?" Đồng Y Mộng vẻ mặt bình tĩnh, cũng không tiếp tục giả vờ yếu ớt nữa, Hạ Nhất Nhiễm uống một ngụm cháo, bỏ cái muỗng xuống.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự không nhớ rõ sao? Hay vẫn lại là cố ý giả không biết?" Hạ Nhất Nhiễm khinh bỉ hỏi, lúc này, lúc này món ăn cô vừa gọi đã bưng lên tới.
Là dùng ngó sen hấp biện thành đóa hoa sen, ở giữa là gạo nếp, lại vẫn cho thêm một nhánh quế.
"Thật đúng là một đóa hoa sen trắng a... Với cô rất giống!" Hạ Nhất Nhiễm nhìn Đồng Y Mộng ở đối diện, châm chọc nói, cô ta thật sự là một đóa hoa sen trắng cực kỳ dối trá!
Đương nhiên Đồng Y Mộng cũng biết, Hạ Nhất Nhiễm đang châm chọc chính mình.
"Nhiễm Nhiễm, cô nói cho tôi biết, tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Tôi gần đây là luôn nhớ được một chút hình ảnh, tôi không dám tin, hi vọng cô có thể nói cho tôi biết." Đồng Y Mộng có phần kích động nói, ánh mắt hung ác kia của Hạ Nhất Nhiễm, để cho cô ta có phần sợ hãi.
Đóa hoa sen trắng này, còn đang tại giả vờ cái gì?
Nhìn cô ta, cô không nhịn được muốn nôn, không có một chút khẩu vị.
"Cái hình ảnh gì? Nói ra cho tôi nghe một chút đi, có lẽ, tôi có thể giúp cô nhớ lại chuyện trước đây." Cô khinh bỉ nói, ánh mắt như dao đâm.
"Nhiễm Nhiễm, vậy tôi đây sẽ nói thẳng vậy! Tại sao tối hôm đó, cô muốn đẩy tôi đến căn phòng bên cạnh, mà anh Hạo Nam căn bản không có ở căn phòng kia! Tại sao trong phòng của tôi là một ông già, mà sáng ngày hôm sau, tôi lại nhìn đến cô cùng anh Hạo Nam ở chung trên một giường..."
Đồng Y Mộng kích động nói, giọng có nén lại rất nhỏ, sợ có người ngoài nghe được.
Đôi mặt hạnh của Hạ Nhất Nhiễm vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ ghê tởm đối diện.
Phút chốc, cô cầm lấy cốc nước bên cạnh, rồi sau đó, hướng tới Đồng Y Mộng ở đối diện hắt đi.
"A!" Đồng Y Mộng kinh sợ kêu một tiếng. Trong nhà hàng, những khách hàng khác đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sang bên này.
Đồng Y Mộng vội vàng lau nước trên mặt, lau tóc khi đó, không cẩn thận đụng trúng tóc giả làm nó rớt xuống, đáng vẻ cục kỳ chật vật.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn cô ta lau đầu tóc ngắn củn cởn của mình, người con gái đối diện này, đã mất đi nét đẹp ngọt ngào, xem ra cực kỳ xấu xí.
Cô không có mềm lòng, khinh bỉ cười, "Thật sự là báo ứng!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng Y Mộng, là tôi nên hỏi mới phải. Rốt cuộc tôi và mẹ cô có thù hận gì, vì cái gì các người phải tính kế tôi, hại tôi! Cũng may, ông trời có mắt, ông ấy đúng lúc trừng phạt đó hoa sen trắng bề ngoài xinh đẹp mà lòng dạ lại độc ác như cô!"
Hạ Nhất Nhiễm đứng lên, trừng mắt với Đồng Y Mộng đối diện, không khách khí nói, vẻ mặt cười lạnh.
"Còn muốn ở trước mặt tôi giả đáng thương tội nghiệp sao? Còn tưởng rằng tôi là kẻ ngốc, cái gì cũng không biết sao? Tôi nói cho cô! Tôi đều biết rõ tất cả!" Hạ Nhất Nhiễm trừng mắt nhìn cô ta, nghiến răng nghiến lợi.
Đồng Y Mộng lắc đầu: "Nhiễm Nhiễm, tại sao cô muốn đối xử với tôi như thế? Tại sao? Tôi chưa từng hại cô, tôi biết cô yêu anh Hạo Nam, nhưng anh ấy không thích cô mà! Cô có phải là ghen tị với tôi hay không, nên mới muốn hại tôi? !"
"Đồng Y Mộng! Cô đừng giả bộ nữa!" Hạ Nhất Nhiễm thấy Đồng Y Mộng còn đang giả vờ, mạnh rời khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cạnh cô ta.
Trên mặt Đồng Y Mộng đầy nước mắt, ngửa đầu, giữa đầu tóc ngắn kia đều là vết sẹo.
"Nhiễm Nhiễm, tại sao cô lại đối xử với tôi như thế? Cô thích anh ấy, có thể nói cho ấy, tại sao muốn hại tôi? ! Tại sao? ! Đêm đó tôi, bị, bị..."
"Đồng Y Mộng! Cô đủ rồi đó!" Hạ Nhất Nhiễm ghê tởm vung tay lên, liền muốn đánh cô ta.
"Người nên đủ rồi là cô!" Đột nhiên, cổ tay bị người ta dùng lực nắm lấy, giọng đàn ông quen thuộc đã lâu không được nghe thấy, giờ phút này lại vang lên ở trên đỉnh đầu, tim Hạ Nhất Nhiễm đau thắt.
"A..." Người đàn ông mạnh buông cô ra, cô đứng không vũng, theo bản năng đỡ mép bàn, ổn định thân thể.
Mà Đồng Y Mộng lại bị anh kéo đi, bảo bọc ở trong ngực...