Cha vợ mất, người con rể như anh không có tới trước. Thân là một người chồng, lúc cô đối mặt với chuyện người thân duy nhất qua đời cũng không có ở bên người cô.
Làm sao không xót xa?
Liền tính không có tình cảm, quan hệ vợ chồng còn không có đứt mà.
Tại sao không thể để cho cô chút mặt mũi, làm bộ làm dáng cũng được mà...
Làm sao lại không oán?
Nhìn khuôn mặt cha mình vàng vọt, nghĩ đến lời ông nói trước khi qua đời, cô mới ý thức được mình mấy năm nay vẫn luôn hiểu lầm ông.
Lần trước gặp ông, cũng bởi vì chuyện mẹ cô tự sát cùng ông tranh cãi ầm ĩ một trận.
"Cha..." Giúp ông thay tốt quần áo, tay cô xoa khuôn mặt cha mình, khàn giọng kêu hô.
"Cha... Người nên nói xin lỗi là con..." Lòng tràn đầy hối hận cùng bất đắc dĩ, cùng đau lòng cô khóc rống nói.
Nhân viên làm việc ở nhà tang lễ đang thúc giục, Hứa Thành đi tới tiến lên, "Đường phu nhân..."
"Đừng gọi tôi như thế! Tôi nhận không nổi! Hứa Thành, mời anh rời khỏi nơi này! Tôi không cần Đường Hạo Nam hỗ trợ bất kỳ cái gì!" Hứa Thành còn không có đụng tới cô, bị cô mạnh hất ra, Hạ Nhất Nhiễm trước mặt mọi người rống to với Hứa Thành, vẻ mặt tức giận, ánh mắt quyết tuyệt.
Hứa Thành, liền đại biểu cho Đường Hạo Nam, cô hiện tại không cần bất luận hư tình giả ý gì của Đường Hạo Nam!
Hứa Thành không nghĩ tới Hạ Nhất Nhiễm sẽ phản ứng kích động như thế, chẳng qua có thể hiểu được, "Hạ tổng, Đường tổng không thể tới là có nguyên nhân..."
"Nguyên nhân chính là đang ở cùng mối tình đầu anh ta yêu thương đúng không? Hứa Thành, hiện tại tôi mời anh lập tức đi!" Hạ Nhất Nhiễm cười lạnh, chỉ vào cửa lớn nhà tang lễ.
Cảm xúc hết sức kích động, hai mắt đỏ bừng.
Hứa Thành thức thời không nói thêm nữa, đối với cha Hạ nằm ở trong quan tài thủy tinh cúi mình vái chào, lập tức đi tới.
Nghi thức hoả táng bắt đầu, Hạ gia không có người thân bạn bè gì, mấy năm nay làm ăn không tốt, hiện tại công ty đóng cửa, họ hàng bất hòa, bạn bè càng không có.
Ít ỏi vài người, vây quanh ở bên ngoài quan tài Hạ Dụ Kỳ, làm nghi thức từ biệt.
"Cha, xin người lên đường bình an! Những kẻ tiểu nhân đê tiện hại chết người, sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng, xin người ở trên trời có linh thiên nhất định phải nhìn bọn họ là như thế nào gặp báo ứng! Con gái bất hiếu, hôm nay con rể người cũng không thể tới, con gái vẫn sẽ tốt thôi, càng kiên cường sống sót!" Hạ Nhất Nhiễm không lại rơi nước mắt, gằn từng tiếng, kiên định nói, dư quang khóe mắt rơi vào Cố Tú Vân kia.
Bà ta chột dạ sao? Sợ hãi sao?
Cố Tú Vân biết, Hạ Nhất Nhiễm là cố ý nói cho bà ta nghe, nói như vậy, cô đã biết hết rồi.
Hạ Dụ Kỳ bị đẩy về phía lò thiêu, hai tròng mắt Hạ Nhất Nhiễm vẫn nhìn chằm chằm dõi theo di thể của ông, một cái chớp mắt, ông liền hóa thành tro rồi...
Về sau, cô không cha, đến người nhớ nhung đều không có.
Chỉ có đứa nhỏ trong bụng này, là người thân duy nhất của cô.
...
Hứa Thành bị cô đuổi đi, không ai giúp cô lo liệu việc vặt, Cố Tú Vân đang sắm vai trinh tiết liệt phụ, càng không ngừng khóc, cái chuyện gì cũng không quản.
Linh đường được lập tại tòa nhà cũ mẹ cô để lại kia.
Đêm khuya trăng tối gió lớn, vườn nhỏ trong sân, gió đêm thổi vào câu đối phúng điếu màu trắng, vang sào sạt.
Hạ Nhất Nhiễm đốt giấy để tang, quỳ bên cạnh chậu vàng mã than hoá, giữa linh đường đặt ảnh chụp trắng đen của Hạ Dụ Kỳ, hủ tro cốt đặt ở trước di ảnh.
Cố Tú Vân không biết đi đâu rồi.
"Nhiễm Nhiễm, em đã giúp chị hỏi qua thầy Phong Thủy, ngày mốt có thể an táng, chúng ta ngày mai đi chọn nghĩa trang." Tô Tiểu Quả đi vào, ở Hạ Nhất Nhiễm trước mặt quỳ một gối, vừa nói xong, vừa đốt vàng mã.
"Tiểu Quả, cám ơn." Cô thiệt tình cảm tạ có người bạn như thế.
"Lại nữa rồi! Đúng rồi, Kha Dịch Thần cũng đến đây, dừng xe ở bên ngoài."
"Anh ta sao bây giờ lại đến, ngày mai mới..."
"Người ta lo lắng! Dáng vẻ không giống như Đường Hạo Nam..." Tô Tiểu Quả nói xong, giọng đè thấp, Kha Dịch Thần vừa lúc vào được, mặc toàn thân Tây phục đen, ánh đèn tỏa xuống, khuôn mặt trầm ngâm nghiêm trang.
Hạ Nhất Nhiễm đứng lên nghênh đón, cúi thấp đầu, đầu đội lụa mỏng khoác vải trắng, che giấu gương mặt.
Kha Dịch Thần đứng ở trước di ảnh, thành kính cúi lạy ba lần
"Cảm ơn." Hạ Nhất Nhiễm lễ phép nói, Kha Dịch Thần đi tới bên cạnh cô, hai tay đè lên hai vai cô, Hạ Nhất Nhiễm nâng cằm lên.
"Nhiễm Nhiễm, nén bi thương."
"Cảm ơn." Cô vẫn lại là thật bình tĩnh, nhưng nội tâm là thật cảm kích.
Lục Ngộ Hàn, Kha Dịch Thần, đều đã hoặc nhiều hoặc ít giúp đỡ cô, Kha Dịch Thần lần trước lại còn cứu cô, mà chồng của cô đâu? Cái người đàn ông cô yêu thương đâu?
Anh, ở đâu?
"Đừng khách khí với anh, mộ địa chọn xong chưa? Anh để người giúp em sắp xếp!" Kha Dịch Thần trầm giọng nói.
Hạ Nhất Nhiễm lắc đầu, "Cảm ơn tốt ý của anh, nhưng mà chuyện như vậy, chỉ có thể do chính người nhà chúng tôi đặt mua."
Này vốn là chuyện mà người con rể như Đường Hạo Nam nên làm.
Chính người nhà...
Đây rõ ràng là đang cùng anh phân rõ giới hạn.
Cái người phụ nữ cố chấp này...
"Được rồi, chính mình chú ý sức khỏe, không cần quá sức."
Hạ Nhất Nhiễm gật gật đầu, Kha Dịch Thần buông lỏng cô ra, không lại nói thêm cái gì liền đi rồi.
Chỉ chốc lát sau, Lục Ngộ Hàn cũng đến đây, sau khi tế bái liền đi rồi.
"A, tình nhân trái một người phải một người..." Cố Tú Vân đi vào, châm chọc khiêu khích.
Hạ Nhất Nhiễm ngẩng đầu, nhìn bà ta, gắt gao nhìn chằm chằm bà ta.
"Bà Cố, đây là linh đường cha tôi, mời nói chuyện có đầu óc đi." Hạ Nhất Nhiễm lạnh lùng nói, cúi đầu, tiếp tục hoá vàng mã.
"Tôi nói không sai chứ? Lần này cha cô nên là có thể yên tâm, con gái bảo bối của ông ta cho dù ly hôn, cũng người tình vây quanh. Chân trước Kha Dịch Thần vừa đi, chân sau liền đến đây Lục Ngộ Hàn, lại vẫn là cậu của chồng mình..."
Cố Tú Vân lạnh lùng châm chọc, Hạ Nhất Nhiễm lại nở nụ cười, "Sao vậy? Bà Cố là đang ghen tị hay sao? Dù sao, cũng chỉ có thể lén lúc cùng người tình ở trong bóng tối , đến mặt tình nhân cũng không dám lộ."
"... !"
"Tôi hiện tại không phải cô bé nhỏ năm đó bị bà chỉ vào mặt mắng, túm tóc, tôi khuyên bà nên thu lại chút đi, chẳng thế thì, làm sao nuốt tài sản Hạ gia, tình nhân phía sau là ai, tôi nhất định sẽ thay cha tôi lấy lại công bằng!" Hạ Nhất Nhiễm trảm đinh tiệt thiết nói.
Cô thật đúng là thay đổi, Cố Tú Vân thấy Hạ Nhất Nhiễm trước mắt bình tĩnh, ngoan độc có phần thay đổi triệt để cách nhìn.
...
Ngày hôm sau, Hạ Nhất Nhiễm nhờ Tô Tiểu Quả đi chọn mộ địa giúp cô, cô ở lại linh đường tiếp đãi khách khứa bạn bè đến tế bái, cả ngày không gặp tới vài người.
Không ngờ đến chính là, Khương Dư Hằng đến đây, đây là người duy nhất của Đường gia đến phúng viếng.
"Cảm ơn." Khương Dư Hằng đứng ở trước mặt, cô cúi thấp đầu, lễ phép nói.
Khương Dư Hằng nhìn cô, khóe miệng hơi hơi cong lên, "Là nên, nén bi thương thuận theo tự nhiên."
"Uh'm."
"Hạo Nam không có tới?" Khương Dư Hằng nhìn bốn phía, trầm giọng hỏi, ngửa đầu, nhìn trời xanh cao thăm thẳm, tầm mắt lại rơi vào chỗ lan can.
"Không, chắc là đang bận rồi."
"Cậu ta có thể bận cái cái gì, còn không phải chuyện Đồng Y Mộng à." Khương Dư Hằng giương giọng nói, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt châm chọc.
"Em đã quen rồi, anh rể, trở về đi, về sau chị họ biết lại hiểu lầm rồi." Hạ Nhất Nhiễm nhìn Khương Dư Hằng đứng cách đó không xa mặc toàn thân tây phục đen, thân hình cao lớn, cũng là khí chất bất phàm, bình tĩnh nói.
Có phần không rõ, cho dù không cần ở rể cưới Đường Hạo Hâm, anh dựa vào năng lực chính mình, lăn lộn ra làm ăn cũng sẽ không tệ.
Khương Dư Hằng cười mà không nói, rời đi.
Đường Hạo Nam tại cửa nhà cũ gặp Khương Dư Hằng, có phần ngoài ý muốn.
Anh tới phúng viếng, khẳng định là vì Hạ Nhất Nhiễm rồi.
Khương Dư Hằng nhìn anh, ít tôn kính cùng lễ phép thường ngày của cấp dưới nhìn thấy thủ trưởng, trong ánh mắt hơn vài phần khinh bỉ, điểm ấy, Đường Hạo Nam không phải không phát hiện ra tới.
"Đường tổng, tạm biệt." Khương Dư Hằng nhàn nhạt nói xong, đi đến xe chính mình.
...
Trong linh đường, chỉ có một mình cô, không thấy tung tích Cố Tú Vân, cô quỳ gối ở kia, cúi đầu, chính đang đốt vàng mã.
Anh không nói được một lời đi tới, đặt một đóa hoa cúc cho Hạ Dụ Kỳ.
Nghe tiếng bước chân liền biết là anh, Hạ Nhất Nhiễm vẫn không ngẩng đầu, lòng là vô cảm, vì cha mình túc trực bên linh cữu một đêm, đầu óc hỗn loạn.
"Tại sao không cho Hứa Thành giúp đỡ xử lý mọi chuyện?" Đường Hạo Nam đến gần cô, ngồi chồm hổm, trầm giọng hỏi, cầm giấy tiền vàng mả, hướng trong chậu than đưa đến.
"Chuyện của Hạ gia tôi, không cần phiền toái Đường tiên sinh." Hạ Nhất Nhiễm máy móc đốt giấy, bình tĩnh nói.
Đường Hạo Nam lòng thắt lại, "Đang oán trách anh sao?"
Nhìn cô, cô vẫn lại là cúi đầu, lại vẫn đốt giấy.
"Tôi có cái gì lý do oán trách Đường tiên sinh." Cô nhàn nhạt nói, dáng vẻ lạnh lùng, để cho Đường Hạo Nam phát điên.
" Hiện tại Mộng Mộng phát hiện có di chứng, hai ngày này anh mời những chuyên gia nổi tiếng thế giới các nơi đến đây, đang hội chẩn cho cô ấy, anh bận đến không thể phân thân..."
"Đường tiên sinh, thật sự không cần phải giải thích những thứ này với tôi. Chúng ta không phải đang làm thủ tục ly hôn sao? Cha tôi đã chết, cũng là không có quan hệ nhiều gì đến anh. Tôi biết anh bận rộn, hiện tại mời tiếp tục đi bận việc của mình đi, đừng đem thời gian quý giá của mình lãng phí ở những việc không cần thiết như vậy." Hạ Nhất Nhiễm cuối cùng ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, đáy mắt là vành mắt đen sâu thẩm, khuôn mặt bình tĩnh.
Gằn từng tiếng, nói được cực kỳ bình tĩnh.
Cô là đang châm chọc, anh đối với với cô đã không cần thiết?
"Đừng như vậy..." Nhìn dáng vẻ cô gầy yếu tiều tụy anh rất đau lòng.
Cô không phải rất hận Hạ Dụ Kỳ sao?
"Đường tiên sinh, có thể đi rồi, chờ chuyện của cha tôi xử lý xong xuôi, nếu còn không chịu cùng tôi ly hôn, như vậy tôi chỉ có thể làm theo trình tự pháp luật rồi."
Cô vẫn lại là bình tĩnh như vậy, sau khi nói xong, cúi đầu, tiếp tục đốt vàng mã.
"Hạ Nhất Nhiễm!" Đường Hạo Nam trầm giọng quát, một tay kéo cô đứng dậy, Hạ Nhất Nhiễm hai chân mất cảm giác, gần như muốn ngã xuống, bị anh ôm vào trong ngực, vào trong nhà.
Cô không giãy dụa, không nói lời nào, mặt không chút thay đổi, bị anh ôm vào trong ngực, đứng ở trong phòng góc.
"Mộng Mộng nếu trị không hết, từ từ sẽ biến thành si ngốc, còn có khả năng sẽ mù..." Đường Hạo Nam ôm cô, thì thào nói.
"Đường tiên sinh đang muốn trách tôi sao? Cho là tôi đem cô ta hại thành như vậy..."
"Đừng tức giận anh!" Đường Hạo Nam căm tức.
"Đường tiên sinh cũng quá coi trọng tôi rồi, tôi làm sao có khả năng dám tức giận anh đây?"
Không cần lại dựa vào anh, càng không thể lại kí gửi hi vọng vào anh, cũng sẽ không bởi vì anh mà khổ sở, rơi lệ.
Đứa nhỏ trong bụng, cũng không cần một người cha không thể cho mẹ con bọn họ dựa vào như vậy...
"Ưm..." Trong giây lát, hai tay Đường Hạo Nam giữ lấy gương mặt cô, cúi đầu liền hôn cô, Hạ Nhất Nhiễm vốn là kinh ngạc đến ngây người, rồi sau đó, vẫn không nhúc nhích.
Tùy ý Đường Hạo Nam hôn, cô chính là không đáp lại, dáng vẻ bất động, để cho anh thất vọng, cắn môi cô, đôi môi anh dán vào cánh môi đỏ sẫm của cô, con ngươi rũ xuống, khóa mặt cô.
"Hạ Nhất Nhiễm, đừng giày vò anh nữa!" Anh gần như cầu xin nói.
Anh biết, đối với cô không công bằng, làm chồng của cô, người cô yêu, anh cho cô quan tâm cùng bảo vệ, quá ít.
Anh cũng muốn cho cô nhiều một chút, nhưng vẫn bị Đồng Y Mộng ràng buộc...
Thật sự là gần đây mình rất bận, hầu như không có thời gian làm truyện nữa, mọi người gắng chờ thêm vài hôm nha. Hứa cố gắng chăm chỉ T~T