Mục lục
VỢ TRƯỚC MUỐN TÁI HÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Lục Ngộ Hàn nói, nghĩ lại những điểm tốt của Đường Hạo Nam, không cần nhớ đến điểm đáng giận của anh.

Nhưng mà, càng là người đã từng yêu sâu đậm, càng làm cho cô nghĩ đến những tổn thương cùng đáng giận mà anh gây ra!

Hạ Nhất Nhiễm liền gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú khắc cốt minh tâm kia như vậy, cho rằng đời này có thể diệt trừ người này từ trong lòng, thì ra sớm đã ăn sâu vào xương cốt máu thịt!

Mặc kệ cô bài xích anh hay không, yêu anh hay không, anh vẫn tồn tại.

"Nhiễm Nhiễm..." Anh nhẹ giọng nói mớ.

Cô xoa xoa nước mắt, oán hận trừng mắt nhìn anh, "Tôi đời này, tại sao lại gặp phải anh! Anh cái tên khốn kiếp này!" Cô nghẹn ngào dùng lực nói, nước mắt lại dừng không được rơi xuống.

"Bà xã..." Anh ngủ mê sảng, chính là xuất phát từ bản năng mà gọi cô.

"Anh có tư cách gì mà kêu? Anh làm tròn trách nhiệm một người chồng sao? Anh có biết bà xã có ý nghĩa thế nào không? ! Anh dựa vào cái gì mà kêu? ! Chúng ta sớm ly hôn rồi!" Cô nghẹn ngào khóc nói, liền ngay cả lúc ly hôn, cũng chưa khóc đến thương tâm quá như thế.

Nhớ lại quá khứ, đối với anh, vẫn lại là có oán, chính là vẫn tận lực không cho chính mình hận anh, cho rằng không hận, không oán, chính là triệt để quên đi.

Kỳ thật làm sao có thể không oán, hơn nữa sau khi biết được anh cũng là yêu cô.

"Bà xã... Thực xin lỗi... Mau trở lại... Em trở về..."

"Tôi không trở về! Quay về để lại bị anh làm tổn thương sao? !" Cô nổi tính trẻ con theo sát một người đàn ông phát sốt nói mê sảng cãi nhau, mặt đầy nước mắt, khóc đến cũng giống đứa bé.

Sớm lột xác thành một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng hôm nay, lại chảy nhiều nước mắt như thế.

Nhìn anh vây giờ cũng là vết thương chồng chất, cũng cực kỳ đau lòng.

Nói đến cùng, vẫn lại là sẽ không yêu.

Anh sẽ không, kỳ thật, cô cũng sẽ không.

Vì sao lúc trước không dũng cảm một chút, trước khi Đồng Y Mộng xuất hiện, thổ lộ với anh...

Mà anh lại càng đáng giận, tại sao lại kiêu ngạo như vậy? !

Trong đầu nhớ đến trước đây anh chăm sóc quan tâm mọi thứ đến cô, cái người đàn ông ngạo kiều này, kiêu ngạo khốn kiếp, rõ ràng cực kỳ quan tâm cô, nhưng lại không nói ra, ngược lại luôn một vẻ không kiên nhẫn, tỏ ra giống như người lớn, dạy dỗ cô, cũng cưng chiều cô.

"Anh Hạo Nam..."

Thì thào khàn giọng kêu hô, có phải bọn họ đời này nhất định vẫn dây dưa tiếp tục hay không, cho dù cả hai vết thương chồng chất, đều phải liếm láp miệng vết thương cho nhau?

"Nhiễm Nhiễm..."

Anh lại kêu hô, cô rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy, chạy tới nhà vệ sinh, đóng cửa lại, ngồi chồm hổm ở góc tường, nức nở khóc thành tiếng, che miệng, làm càn tùy ý chính mình, khóc rống một hồi!

Mấy năm nay, chưa từng làm càn khóc rống như vậy, một mực kiên cường chịu đựng, thừa nhận, không muốn để cho người khác xem thường...

Hạ Nhất Nhiễm, mày sống thực khổ! Sao cái số mày lại như vậy chứ? !

Cô ở trong lòng, thương tiếc vận mệnh chính mình quá tréo ngoe.

Bề ngoài là vừa mạnh mẽ kiên cường, trong lòng, vẫn lại là yếu ớt muốn có nơi dựa vào, một cái nhà...

Đường Hạo Nam là bị kinh tỉnh, sau khi tỉnh lại, toàn thân đều bị mồ hôi ẩm ướt, dính dính khó chịu.

Anh ngồi dậy, đem áo ngủ cởi ra, lộ ra toàn thân màu mật ong, bắp thịt to lớn.

Lúc Hạ Nhất Nhiễm đi vào, vừa vặn đối diện anh đang cởi trần ngồi trên giường.

Đường Hạo Nam cũng cực kỳ ngoài ý muốn, cô vậy mà không đi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô mặc áo lông, mặt không chút thay đổi, tóc dài buộc ở sau đầu.

"Anh hạ sốt rồi!" Cô mở miệng, đời đi tầm mắt, đã sắp chạng vạng rồi.

Anh không lên tiếng, kéo chăn ra xuống giường, dáng người vẫn như cũ cao lớn như vậy, chẳng qua đã không to lớn như trước kia rồi, từ bên người cô đi lướt qua, đi đến bên cạnh tủ quần áo, kéo ra cửa tủ.

Hạ Nhất Nhiễm cũng đi tới, đem một bên cửa tủ khác, hướng bên cạnh đẩy, chỉ thấy bộ áo cưới kia, lại vẫn an tĩnh treo ở trong tủ quần áo.

Đường Hạo Nam động tác dừng lại, tim, chùng xuống.

Hạ Nhất Nhiễm đứng ở cửa tủ quần, đỏ mắt vành mắt, nhìn bộ váy cưới trắng kia.

"Tại sao kêu Vivian thiết kế bộ áo cưới này?" Cô nhẹ giọng hỏi, không liếc anh một cái, Đường Hạo Nam hoàn hồn, cầm áo ngủ.

Trái tim xé rách đau đớn, "Anh từ đầu liền không muốn cùng Đồng Y Mộng kết hôn, bởi vì trách nhiệm, hứa hẹn, bị cô ta nắm mũi dẫn đi. Trong đầu hiểu rõ, vợ của mình là ai, nên đứng bên người nào. Bộ áo cưới này, là anh nợ em. Đã từng nợ em một lời cầu hôn, nợ em một cái nhẫn kim cương, nợ em một bộ váy cưới trắng, lại vẫn nợ em một hôn lễ..."

Anh chịu đựng phiền muộn đau lòng, thẳng thắn nói.

"Ôi Ôi..." Cô hừ lạnh, kỳ thật, anh lúc ấy biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì đi? Biết trong lòng cô muốn cái gì, anh yên lặng đi làm, nhưng mà...

"Anh cho là, phụ nữ thích áo cưới, nhẫn kim cương, là vì cái gì? Cũng giống như bó hoa hồng anh đã từng đưa tôi vậy, tôi nhìn thấy liền ném, tại sao? Bởi vì, không có tình yêu, muốn bó hoa kia có tác dụng gì? Còn có bộ áo cưới này, cùng với chiếc nhẫn kim cương anh trăm đắng ngàn cay, khổ cực từ trong mỏ quặng kim cương làm nên nó, anh cảm thấy được, có ý nghĩa sao? Không sai, là anh nợ tôi, nhưng mà cho dù bù lại, anh lúc ấy không phải muốn cưới Đồng Y Mộng, muốn cùng tôi ly hôn sao?"

Cô bình tĩnh nói, không khóc, cũng không rơi nước mắt.

"Không có! Anh lúc ấy căn bản không muốn ly hôn với em! Nghĩ muốn kéo dài cùng Đồng Y Mộng trước, để em cho anh chút thời gian, mà em kiêu ngạo không chịu! Về sau, để cho Kha Dịch Thần, Khương Dư Hằng những kẻ tiểu nhân kia lợi dụng kẽ hở, để cho anh hiểu lầm em, em mang thai cũng không nói với anh, hiểu lầm, giống quả cầu tuyết, cuối cùng sụp đổ rồi!" Anh đột nhiên gầm thét, đi tới bên người cô, hai tay giữ chặt bờ vai nhỏ gầy của cô.

Hai người lần đầu tiên, đồng ý trực tiếp đối mặt những chuyện sáu năm trước, thẳng thắn thành thật nói ra tâm lý ngay lúc đó!

"Anh đang trách tôi sao? Vậy sao anh không nói, anh không tin tưởng tôi đi? Còn nữa, anh luôn tin tưởng Đồng Y Mộng là bị tôi làm hại, tôi làm sao có khả năng nói cho anh sự tồn tại của đứa nhỏ? !" Cô ngửa đầu, trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng phản bác.

Đường Hạo Nam nhíu mày, chớp chớp mắt, không phản bác được.

"Có lẽ, tất cả mọi người đều có sai, là có yêu, lúc trước lại không nói yêu. Không tin tưởng, như bước trên băng mỏng, tôi cũng vậy, đối với anh là nghĩ muốn yêu lại không dám liều lĩnh yêu, sợ anh lại trở lại bên người Đồng Y Mộng, tôi khi đó, vẫn cho là, người anh yêu chính là cô ta."

Cô cụp mắt xuống, cảm khái nói.

"Anh cho rằng, tình yêu anh dành cho em, đã đủ rõ ràng rồi. Không nghĩ tới, em cho tới bây giờ cảm nhận không tới, anh cố chấp không nói, cảm thấy được em đối với anh không đủ ăn ý... Đồ ngốc, từ nhỏ đến lớn, anh đối với em, không đủ yêu sao?"

"Anh nói tôi ngốc, chính anh thì sao? ! Anh cũng không biết chính mình thích tôi!" Cô ngẩng đầu, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, hướng anh lên án, cái tên khốn kiếp thối tha này!

Nhìn cô mặt đầy nước mắt, Đường Hạo Nam lòng thắt lại, vươn tay lập tức liền ôm chặt cô, bàn tay to lớn giữ chặt lưng cô, ấn cô vào trong ngực.

Hít thật sâu hương vị trên người cô, ôm chặt thân thể của cô, nghĩ nếu thời gian có thể quay lại, trở lại lúc ban đầu, mười tám tuổi cũng được, hai mươi tuổi cũng được, không có ai chen ngang, cùng cô yêu nhau...

"Anh là ngốc, anh ngu xuẩn, nên trước đây luôn xem em như em gái, nghĩ em đời này đều sẽ là em gái anh, thật không ngờ, đã lén lút thích em, yêu em, nhưng chính mình lại không phát hiện!" Anh cười khổ nói, những lời này đều là chôn ở trong lòng, lúc trước anh muốn nói, cô không chịu nghe.

Xem cô như em gái, nhưng mà cô, đã sớm phát hiện chính mình thích anh rồi.

Khi anh cùng những cô gái khác ái muội, khi anh cùng những cô gái khác hẹn hò...

Tên khốn kiếp này!

Cô trở tay đấm vào lưng anh, anh trời sinh chính là vì ngược đãi cô mà sống đi?

Đường Hạo Nam cảm nhận được cô đánh đấm, khóe miệng chua xót cong lên, bàn tay lớn càng không ngừng vuốt ve lưng cô, "Hận anh lắm đúng không? Anh cũng hận chính mình, cứ như vậy mà đem tình yêu của chúng ta đánh mất rồi..."

Anh nói xong, nghiêng đầu, môi mỏng hôn xuống vành tai cô, "Nhiễm Nhiễm, anh yêu em... Thật sự yêu em..."

Cuối cùng, chân thành nghiêm túc nói với cô ba chữ kia, đó là âm thanh phát ra từ đáy lòng.

Hạ Nhất Nhiễm tim đập nhanh, nước mắt cũng rơi xuống càng nhiều, phân không rõ là bị cảm động hay vẫn lại là vì phiền muộn.

"Hiện tại nói những thứ này, còn có ích gì? ! Đường Hạo Nam! Anh không biết là, đã muộn rồi sao? !" Cô khóc hỏi, ôm anh thật chặt , "Tôi cảm thấy thật có lỗi với chính mình... Đã từng thề qua, đời này, không muốn lại cùng anh vướng mắc... Anh muốn tôi phải vi phạm lời thề đối chính mình sao? !"

Anh sợ sệt, ngực nổi lên một mảnh lạnh lẽo.

Đem cô chậm rãi đẩy ra, ngón cái thô ráp, lau đi nước mắt đọng lại trên gò má cô.

"Không cần em vi phạm lời thề, không cần em yêu anh còn không được sao? Không ép buộc em, đồ ngốc! Em hiện tại có thể làm bạn bè với anh, có thể nói cười cùng anh, anh liền biết đủ, thật sự." Anh biết, cô vượt qua không được cửa ải trong lòng mình, không muốn cưỡng cầu cô, tuy rằng anh cũng là khát vọng tình yêu của cô như vậy...

Bạn bè...

Cô kinh ngạc.

"Em khóc cái gì? Thật lâu không thấy qua em chảy qua nước mắt rồi..." Anh cười hỏi, động tác mềm nhẹ lau đi nước mắt trên mặt cô.

"Bởi vì anh quá khốn kiếp!" Cô trừng mắt nhìn anh kháng nghị, đẩy anh ra, tự mình lau nước mắt, "Nhanh đi tắm nước nóng cho sạch sẽ đi, đừng để bị cảm lạnh nữa! Một người đàn ông người cao ngựa lớn, lại đem chính mình biến thành Lâm Đại Ngọc, thật làm cho người ta xem thường!"

Cô không khách khí chỉ trích nói.

Đường Hạo Nam cũng không giận, cười cười, "Anh rất khỏe mạnh, không chết được! Nhất định nhìn em biến thành bà già!" Anh trêu chọc cười nói, cầm áo tắm, vào nhà vệ sinh.

Chỉ chốc lát sau, cô nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, loáng thoáng, giống như nghe được tiếng nức nở, cảm thấy là chính mình nghe lầm rồi.

...

Cơn sốt đã hạ, cảm mạo còn không tốt lên, Hạ Nhất Nhiễm tự mình xuống bếp, vì anh ấu cháo trắng, Đường Hạo Nam ăn liên tiếp hai chén.

"William kỳ thật rất quan tâm anh, dù sao cũng là hai cha con, trong lòng thằng bé cũng biết rõ." Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở đối diện, bình tĩnh nói.

Đường Hạo Nam nhíu mày, "Thằng bé càng thích em! Nhưng có thể biết được anh từng làm em tổn thương em, cho nên mặt ngoài đối với anh rất lạnh. Chúc mừng em, có con trai ấm áp yêu thương rồi! Đúng rồi, hộ khẩu của William em tính toán làm thế nào?"

Anh thật bình tĩnh hỏi.

"Em vốn dĩ muốn để thằng bé nhập hộ khẩu với mình nhưng không biết còn không..."

"Không có! Vẫn còn! Hộ khẩu của con trai liền nhập vào của em đi, anh hai ngày này để cho người đi làm, em xem, đặt cho thằng bé tên gì? Hạ Duệ?" Anh cười hỏi, vài năm nay, Hạ Nhất Nhiễm vẫn trong diện người mất tích, nhưng mà, anh vẫn để cho bộ phận hộ tịch giữ lại hộ khẩu của cô.

Hạ?

Cô nhíu mày, ngực hơi hơi thắt lại, "Anh lại rộng lượng như thế? Không để con trai mang họ anh?" Cô tò mò hỏi, trước kia vẫn hoài nghi Đường Hạo Nam sẽ cùng cô cướp đoạt con trai nha...

Anh có tư cách sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK