Kẻ bắt cóc vốn muốn bắt chính làị Nini, Nini bị William cứu, đối phương bắt cậu bé đi rồi.
Đại Hoàng bị đưa đến bệnh viện thú y gần đó, rửa sạch dạ dày, không có nguy hiểm tánh mạng.
Hạ Nhất Nhiễm khóc xỉu nhiều lần, bị Đường Hạo Nam ôm lấy, tuy đều là người đã qua sóng to gió lớn, nhưng mà, đối mặt chuyện con bị bắt cóc, là ai cũng không cách nào bình tĩnh!
"Bà xã, đừng khóc nữa! Đối phương nhất định là nghĩ muốn tống tiền thôi! Em yên tâm, anh sẽ không để cho con trai có việc!" Đường Hạo Nam chắc chắn nói, bọn họ coi như là người có tiếng tăm, phú hào trong xã hội, con trai mất tích, hẳn là cùng bọn tống tiền có quan hệ.
Hạ Nhất Nhiễm dựa vào trong lòng Đường Hạo Nam, toàn thân đã mất đi tri giác, "Nếu như họ là kẻ thù của chúng ta thì thế nào, William bị bọn họ giết thì sao đây? Không cần... Em không muốn!"
Cô không dám tưởng tượng tình cảnh như vậy,con trai là một miếng thịt trong lòng cô, là một phần thân thể của cô!
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung! Không có việc gì!" Anh trầm giọng nói, đem cô từ trong lồng ngực kéo ra, hai tay giữ chặt bờ vai cô!
Hạ Nhất Nhiễm lắc đầu, "Báo cảnh sát, nhanh, nhanh đi..."
Cô khàn giọng nói, lúc này, di động Đường Hạo Nam đột ngột vang lên, hai người đều là sửng sốt.
"Bọn cướp, nhất định là bọn cướp! Anh mau nghe, anh nghe đi! Không được, anh nói với bọn họ, đem con em thả ra, bắt em đi! Cho dù bọn họ đem em giết chết đều được!" Hạ Nhất Nhiễm không bình tĩnh rống, khả năng bởi vì có Đường Hạo Nam để dựa vào, cô bây giờ, không có kiên cường cùng độc lập giống trước!
Hiện tại dáng vẻ bối rối không từ bỏ, thật sự làm người thương tiếc!
"Hạ Nhất Nhiễm! Em bình tĩnh một chút cho anh! Đừng lên tiếng!" Đường Hạo Nam trừng mắt nhìn cô, trầm giọng quát, cô ngớ ra.
Đường Hạo Nam thấy trên màn hình điện thoại di động hiển thị là số máy xa lạ, cầm di động, đi tới một bên, Hạ Nhất Nhiễm mặt đầy nước mắt ở cách đó không xa, ánh mắt không hề chớp theo dõi anh.
Bất lực, sợ hãi như vậy.
Anh khôi phục trấn định, mặt không chút thay đổi, dù tình huống tệ thế nào, làm một người đàn ông, đều phải ở trước mặt người phụ nữ của mình trấn định tự nhiên.
"Alo!"
"Anh Hạo Nam, đã lâu không gặp ha..."
Giọng nói như ma quỷ vang lên, trong giọng nói mang theo ý cười, có phần làm nũng, âm thanh này, cho dù hóa thành một nhánh khói, Đường Hạo Nam đều đã nhớ rõ!
"Con tôi đâu? !" Anh bình tĩnh, cắn răng hỏi, giọng lạnh lùng tàn nhẫn.
Hạ Nhất Nhiễm một mực chú ý động tĩnh của anh bên này, hướng nơi này đã đi tới, cũng nghe được lời Đường Hạo Nam nói, nhưng mà, cô còn không biết là ai bắt con trai của bọn họ.
"Con trai của anh... Thằng nhóc đó đang ở đây..."
"A! Mụ phù thủy!"
Đồng Y Mộng giọng nói mới hạ xuống, anh liền nghe được âm thanh thuộc về con trai, nhóc con kia giống như không khóc, còn đang mắng Đồng Y Mộng.
"Cực kỳ hoạt bát ha, lại rất đẹp trai."
"Cô muốn như thế nào? !" Đường Hạo Nam lớn tiếng hỏi.
"Đã lâu không gặp như thế , đôi người yêu cũ như chúng ta, có phải nên cùng ôn chuyện cũ rồi hay không? Mười giờ tối đêm nay, gặp ở nhà cũ Đường gia, như thế nào?" Đồng Y Mộng buồn bã nói.
"Nhớ kỹ, chỉ cần một mình anh, mang 200 vạn tiền mặt! Dám báo cảnh sát, tôi liền đem thằng nhóc này thiến!" Cô ta nói xong, rất dứt khoát cúp điện thoại.
"Là người nào? ! Ai bắt con em? !" Hạ Nhất Nhiễm kích động hỏi, hai tay căng thẳng nắm chặt quần áo của anh.
"Là Đồng Y Mộng! Anh không muốn gạt em, nhưng mà, Hạ Nhất Nhiễm, em bình tĩnh cho anh! Biết không? ! Anh xin thề với em, nhất định đem con trai lông tóc không tổn hao gì mang về tới!" Hai tay anh giữ chặt bờ vai cô, gằn từng tiếng, trầm giọng khuyên.
"Đồng Y Mộng... Cô ta tại sao còn chưa có chết? ! Cô không phải nên là bị lửa thiêu chết sao? ! Tiện nhân như vậy tại sao còn sống? !" Cô đây là biết rõ còn cố hỏi, kỳ thật vẫn biết, Đồng Y Mộng là tung tích không rõ.
Cũng không nghĩ đến, cô ta thật sự lại xuất hiện, vừa xuất hiện, liền bắt cóc con trai cô!
"Đừng kích động! Cô ta hiện tại khẳng định sống không được tốt, muốn tống tiền anh 200 vạn, anh hiện tại để cho Hứa Thành chuyển bị tiền mặt! Còn về em, ngoan ngoãn đợi ở nhà cho anh, chăm sóc Nini, hiểu không? ! Ngoan, anh thề, nhất định cứu con trai về! Mà còn, lông tóc không tổn hao gì!"
Anh nói xong, đem cô ôm vào trong ngực, bàn tay to vỗ vỗ sau lưng cô.
Hạ Nhất Nhiễm khôi phục một chút lý trí, hít hít cái mũi, "Uh'm, anh cũng phải cẩn thận, Đồng Y Mộng có lẽ là tội phạm chạy trốn, chuyện gì đều có thể làm ra được..."
Nói xong, lại sợ hãi hẳn, dù cho Đồng Y Mộng muốn hai triệu, cô cũng phải cho cô ta, nhưng mà, con trai của cô...
Cô sợ Đồng Y Mộng trực tiếp giết con tin!
Người phụ nữ kia đã điên, không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho William như vậy!
Nhìn Đường Hạo Nam vẻ mặt kiên định, cô gật đầu, "Em cảm thấy, Đồng Y Mộng sẽ không dễ đối phó, anh cũng phải cẩn thận, không bằng báo cảnh sát đi..."
Cô thì thào nói.
Đường Hạo Nam lắc đầu.
"Vì an toàn của con trai, anh cảm thấy nên là trước không báo cảnh sát, để tránh bứt dây động rừng." Anh bình tĩnh nói.
"Cậu! Anh đi tìm cậu đi! Người có thể có biện pháp, giống như lần trước..."
"Cậu chắc đang đuổi theo Hạ Khả San rồi! Em đừng khẩn trương, không cần coi thường anh, được không? Đó là con trai anh, có thể nghĩ đến, biện pháp có thể sử dụng, anh đều sẽ dùng!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, đỡ cô vào nhà.
Nini bị dọa đến không nhẹ, còn bị Đường Hậu Đức ôm, Lục Uyển Thu ngã trên ghế sofa ở phòng khách, dáng vẻ hấp hối.
Cháu nội duy nhất mất mà được lại bị bắt cóc, bà đương nhiên bị đả kích bội lần.
Đường Hạo Nam để cho Hạ Nhất Nhiễm ở lại trông chừng Nini cùng hai người già, chính mình đi ra ngoài, lệnh bốn vệ sĩ ở đây canh chừng, chính mình lại lái xe đi rồi.
...
Đồng Y Mộng nói gặp ở nhà cũ Đường gia, cực kỳ dễ dàng để cho Đường Hạo Nam liên tưởng đến Đường Hạo Thăng, gọi điện thoại cho trại cai nghiện kiểm tra, quả nhiên, Đường Hạo Thăng ngày hôm trước đã ra ngoài đón tết rồi.
Đối với địa hình Đường gia, anh rõ như bàn tay.
Căn cứ tình báo, Đồng Y Mộng cùng Đường Hạo Thăng vẫn ẩn núp ở trong nhà cũ.
Buổi chiều sáu giờ, Đồng Y Mộng lại gọi tới, yêu cầu lập tức nhìn thấy tiền bạc.
Đường Hạo Nam mang theo túi lớn, mặc áo khoác dài, mang kính râm cùng cái bao tay, hướng tới của lớn nhà cũ Đường gia đi vào.
Tòa nhà trống trơn, giống đống đổ nát, nơi này trước kia đúng là Đường gia hoa lệ ung dung, vài năm không có tới...
Anh toàn thân tràn ngập cảnh giác, mang theo túi xách nặng trịch, đựng đầy nhân dân tệ, lại vào nhà chính.
"Đồng Y Mộng!"
Đứng ở phòng khách lầu một, anh giương giọng kêu hô, chỉ thấy bên cạnh tay vịn lầu hai, một người phụ nữ đang đứng.
Đồng Y Mộng, toàn thân mặc đồ đen, gầy trơ xương, làn da trắng xanh.
Quần áo đen phụ trợ sắc mặt của cô ta càng trắng, mấy tháng không gặp Đồng Y Mộng, xem ra giống quỷ, càng giống người hít thuốc phiện.
Mà lần trước gặp cô ta, cô ta lại vẫn mang thai, đứa bé kia đâu? Sinh ra rồi sao?
Đường Hạo Nam ngửa đầu nhìn, mặt không chút thay đổi, cũng không thấy bóng dáng William.
"Tiền bạc, tôi mang đến rồi! Con tôi đâu? !" Đường Hạo Nam giương giọng nói, âm thanh trong căn nhà trống vắng vang vọng thật lâu.
Đồng Y Mộng hai tay ôm ngực, "Đường Hạo Nam, vừa xuất hiện, anh liền nhắc tới con trai của anh, sao không cùng tôi ôn chuyện cũ đi? Không hỏi xem con tôi đi đâu rồi?" Đồng Y Mộng u ám mà nói, vừa nói xong, vừa xuống lầu.
Anh chẳng muốn biết những thứ này, chỉ cần thành công cứu con trai, anh sẽ báo cảnh sát.
"Con tôi, sảy mất rồi, mấy tên đàn ông say rượu cưỡng hiếp tôi, con của tôi, đang sống bị bọn họ làm cho không có!" Đồng Y Mộng vừa xuống lầu, vừa nói.
Kia cũng là cô ta xứng đáng!
Đường Hạo Nam ở trong lòng hừ lạnh, Đồng Y Mộng buộc đuôi ngựa, dáng người là cực kỳ gầy yếu, anh hoài nghi, cô ta cũng hít thuốc phiện.
"Cha!" Lúc này, âm thanh thuộc về William vang lên.
Một tiếng "Cha" Đường Hạo Nam nghe đến tan nát cõi lòng, nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy trên đỉnh đầu, có vật thể rơi xuống, anh bản năng bỏ đi túi xách, mở ra hai tay, tiếp cái "Bao" kia!
"William!"
Đứa bé nho nhỏ, dưới nách bị một sợi dây thừng trói chặt, dây thừng treo lên, William bị treo lơ lửng ở trong không trung, thân thể nhỏ ở giữa không trung lắc lư.
Tùy thời đều có khả năng đụng lên vách tường!
Đường Hạo Nam một tay lấy túi xách ném cho Đồng Y Mộng, chỉ thấy Đồng Y Mộng trong tay đột nhiên có thêm một con dao găm, trên dao găm còn có máu tươi.
Cô ta hướng tới William đi qua, điểm ấy để cho Đường Hạo Nam cực kỳ nghi hoặc, nhưng mà, anh không có không gian cùng thời gian để nghi hoặc, lập tức xông lên trước, William bị thả xuống thấp hơn, Đồng Y Mộng quơ dao găm, hướng tới cậu bé đâm vào!
Đường Hạo Nam lập tức nhảy dựng lên, trong ống tay tay phải áo đột nhiên vung ra một con dao găm sắt bén, trực tiếp đem dây thừng cắt đứt, con trai dễ dàng rơi vào trong lòng anh!
Lúc này, con dao găm bạc đang hướng chính mình đâm tới!
Đường Hạo Nam không chút nghĩ ngợi, xoay người đi.
"Phập!"
Dao găm sắt bén đâm thẳng vào cánh tay trái của anh!
Đường Hạo Nam ăn đau, cảm giác da tróc thịt bong, không chút suy nghĩ, bước ra chân dài, hướng tới Đồng Y Mộng đá vào, Đồng Y Mộng giống nhánh cây khô héo, nháy mắt liền ngã xuống!
Nhìn con trai trong ngực lông tóc không tổn hao gì, Đường Hạo Nam mỉm cười.
Đường Hạo Thăng từ trên cầu thang lao xuống, nghĩ muốn xông tới giựt tiền, Đường Hạo Nam ôm con trai, hướng tới anh ta lao đi, chân dài duỗi ra, Đường Hạo Thăng quanh năm hít thuốc phiện, thể chất gầy yếu cũng không chịu nổi một đạp!
Chẳng qua, Đồng Y Mộng bên cạnh lúc này bò lên, Đường Hạo Nam lại vẫn chưa kịp đuổi theo cô ta, cô ta đã lập tức chạy!
Lúc này, cảnh sát khoan thai đến chậm, đem Đường Hạo Thăng khống chế!
Còn về phần Đồng Y Mộng, bọn họ lập tức đuổi theo rồi.
Ngoại trừ cánh tay bị đâm trúng, anh cùng con trai cũng không có việc gì, Đường Hạo Nam có phần buồn bực hành vi ngây thơ của đám người Đồng Y Mộng.
Tại sao, dễ dàng liền cứu được con trai như thế?
"William, sợ hãi sao?" Sau khi lên xe, anh ôn nhu hỏi con trai.
Thằng bé dũng cảm lắc đầu.
"Con trai, bọn họ có cho con ăn cái gì, uống đồ uống hoặc là nước gì hay không?" Anh lo lắng, tiếp tục lại hỏi.
William lắc đầu, "Con cái gì cũng chưa ăn, làm sao có thể ăn đồ do đám người xấu đó đưa!"
"Bọn họ đánh con sao? !"
"Không có!"
Đường Hạo Nam lúc này mới an tâm, vẫn lại là đi bệnh viện, cánh tay bị thương cần băng bó, con trai cần kiểm tra.
Trải qua kiểm tra cẩn thận, trên người thằng bé đến khối bầm tím đều không có, càng không có vết thương, Đường Hạo Nam an tâm, trên cánh tay bị thương băng bó xong rồi.
"William!" Hạ Nhất Nhiễm tới rồi, kích động kêu hô.
Thấy con trai lông tóc không tổn hao gì, cô che miệng liền khóc, đem con trai cũng gắt gao ôm chặt vào trong ngực.
"Anh, anh không sao chứ?" Qua một hồi lâu, cô mới nhớ tới hỏi Đường Hạo Nam, cũng thấy được vết thương trên cánh tay anh, ống tay áo bị cắt sạch, trên cánh tay quấn một vòng lại một vòng băng gạc.
Cô kinh hãi.
"Một chút vết thương nhỏ này thì có là gì? Anh không sao!" Anh vẻ mặt vô vị nói.
"Cảm ơn..." Cô nói giọng khàn khàn.
"Nói mấy lời vô nghĩa gì thế, đó cũng là con anh!" Anh trầm giọng nói, vươn tay giúp cô lau nước mắt.
"Không phải nói mười giờ sao? Tại sao nhanh như thế?"
"Anh cũng buồn bực, Đồng Y Mộng cùng Đường Hạo Thăng rất yếu, căn bản cũng không làm gì William!" Anh nhíu chặt chân mày, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc như vậy.