Nữ sinh bên ban sinh hoạt khá nhiều, công việc rất tỉ mỉ, làm điều tra, đặt câu hỏi, rất chăm chỉ tập trung công tác, ngược lại nam sinh ban sinh hoạt đều làm cu li sai vặt. Thôi Vũ ở đây cũng làm chân chạy vặt, sáu ngày trong tuần lúc nào cũng mệt chết đi được, đôi khi còn gặp phải lúc ban kiểm tra kỷ luật, ban văn nghệ bận rộn, thường đảm đương luôn đội cứu viện.
Tuy nhiên chỉ cần vội xong lúc ấy thì về sau sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, còn có thể nhân cơ hội làm việc tư. Ví dụ như nhóm nữ sinh ban sinh hoạt nhàn rỗi không có việc gì thường thích sang chỗ Bạch Bân chơi, thái độ với Đinh Hạo vô cùng hòa ái dễ gần, các cô đều lớn hơn Đinh Hạo, coi cậu như em trai nhỏ của mình, có khi còn lôi Đinh Hạo ra ngoài giúp nhóm mình. Đối với việc này, Thôi Vũ luôn đồng ý cả hai tay.
Đinh Hạo thoạt nhìn ngoan ngoãn hiền lành, lúc hỗ trợ lại xuất ra không ít khí lực, tự nhiên nhóm nữ sinh lại quen thêm một người giúp đỡ. Hơn nữa lúc cậu đến sẽ ngẫu nhiên có thêm chút phúc lợi, chẳng hạn Bạch Bân xuất hiện thường xuyên hơn, khiến nhóm nữ sinh đều nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng.
Thôi Vũ nhìn trong mắt không biết là tư vị gì: “Có phải tôi nên đổi với Bạch Bân không, mỗi lần cậu ta đến đều được mọi người coi như chúng tinh phủng nguyệt, vây quanh không buông tha, tôi thấy cậu ta ở đây còn được hoan nghênh hơn hẳn tôi!”
Nhóm nữ sinh lao nhao trả lời: “Không thể được! Nhóm trưởng anh đừng đổi với Bạch Bân, chúng tôi không muốn anh ấy sang đây đâu!”
Tâm linh bé nhỏ của Thôi Vũ vừa được an ủi, chợt nghe nhóm nữ sinh kia lại rạo rực bàn tán: “Bạch Bân sao có thể làm loại việc nặng này được, lỡ bị thương thì làm sao bây giờ!” Chung quanh lập tức ồn ào phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
Thôi Vũ yên lặng quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục làm việc nặng thuộc bổn phận của mình, hắn cảm thấy thật bi thương.
Tháng năm đã tới, theo lệ thường là giải đấu đại hợp xướng giữa các khoa ngành, nghe nói cấp trên cũng tới, an bài vô cùng cẩn thận, ca khúc hợp xướng đều được tuyển chọn tỉ mỉ. Lớp Đinh Hạo lúc chọn bài đã bị trùng gần hết, chỉ còn lại bài “Đoàn kết chính là lực lượng” cho các cậu.
Mọi người muốn giải đấu có nội dung phong phú, liền đề nghị an bài một chút hoạt động nhỏ ngoài lề, các sinh viên đều ủng hộ, bởi vì lần này ban đối ngoại đi tìm được vài nhà tài trợ, kinh phí sung túc, hơn nữa ngày nghỉ dài, cấp trên ngầm đồng ý hoạt động ngoài lề kia, cho phép mọi người làm chút chuyện nhỏ tạo không khí.
Các ban ngành phân công hợp tác nhanh chóng khẩn trương bắt đầu làm việc, ban văn nghệ lo nhạc kịch và phụ họa, ban kiểm tra kỷ luật, ban sinh hoạt làm nhiệm vụ phối hợp. Hai ngày trước cấp trên đến xem xét, mọi người bận rộn tấp nập vô cùng, chờ lãnh đạo đi rồi lập tức nín thở chờ đợi tiết mục cuối cùng.
Lần này làm theo hình thức rút thăm, các lớp cử đại biểu đi bốc, rút ra một dãy số ngẫu nhiên ứng với số đăng ký của sinh viên để chọn lên sân khấu làm vẻ vang cho lớp. Lần này vô cùng náo nhiệt, bởi vì ngẫu nhiên nên có người hát, có người không biết làm cái gì, khiến quần chúng được giải trí một phen.
Vài người lên sân khấu sau đó bắt đầu quen dần, biết mình hát không giỏi liền quyết đoán không hát, có người chuyển sang nói chuyện, có người nhảy lò cò theo chỉ dẫn, còn có người múa một bộ quyền pháp, nghe nói đã từng lên Thiếu Lâm học công phu. Cuối cùng những tiết mục tài năng khá ổn đều được tuyển, những người không còn cách nào khác lại quay về chủ đề ca hát, những ca khúc đang được yêu thích được biến đổi sang đủ mọi thể loại, không những sửa lại làn điệu mà cả lời nữa.
Khi đến lượt lớp Bạch Bân, nữ sinh lên bốc thăm vô cùng may mắn, một lần đã rút trúng Bạch Bân. Thời tiết hơi nóng, Bạch Bân tùy ý xắn tay áo lên phía trước hai vòng, tháo thêm một nút cổ áo, nhóm nữ sinh phía dưới thực hưng phấn, gắt gao trông mong chờ biểu hiện của anh.
Bạch Bân đứng trên sân khấu suy nghĩ một hồi, đúng mười lăm phút sau mới nói một câu, biểu tình vô cùng nghiêm túc nhưng câu nói lại rất đả động người: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không nhớ nổi lời bài hát, chỉ có thể ngân một đoạn, mọi người nghe xong rồi bỏ qua cho nhé!” Phía dưới lập tức cười vang, còn có người ầm ĩ theo: “Không nhớ lời thì biểu diễn bài khác! Cái này không tính!”
Bạch Bân cũng cười, vẻ mặt do dự một hồi, cuối cùng vẫn hát một đoạn ngắn, ngân nga vài câu, thật ra còn nghe rất hay.
Đinh Hạo đang cúi đầu nghe nhạc, chưa kịp cao hứng xong liền đến lượt cậu xui xẻo. Người nguyên bản bị rút trúng số không phải Đinh Hạo, là nữ sinh bên cạnh cậu, người ấy thật sự hát không hay, thấy Đinh Hạo bên cạnh còn đang híp mắt ngâm nga, một phen liền đẩy cậu ra ngoài, thấp giọng cầu xin: “Đinh Hạo, cám ơn cám ơn, giúp chị một chút, tối mời cậu ăn cháo!”
Hai bạn học đang gọi số sinh viên thấy Đinh Hạo nhảy ra như vậy, còn tưởng đây là thành viên ban biểu diễn đặc biệt tích cực chủ động, mỗi người một bên đưa Đinh Hạo lên sân khấu. Đinh Hạo thình lình bị dẫn lên sân khấu cảm giác như đang mơ, gãi gãi đầu, cậu cũng quên từ, sắp xếp đống loạn thất bát tao trong đầu một hồi cảm thấy thật sự không thể hát, lúc nãy mở miệng là có thể hát khúc ca mừng năm mới, nhưng giờ thì biết làm sao đây? “Cái đó, tôi có thể chỉ ngân nga một đoạn không…”
Phía dưới ồn ào càng thêm lợi hại: “Vừa rồi chỉ là chơi đùa! Không cho lặp lại!”
“Không được ngân nga thì không ngân nga, tôi sẽ hát sở trường của tôi!” Đinh Hạo da mặt dày, giơ micro lên hát bài hợp xướng lúc trước: “Đoàn kết ~ chính là lực ~ lượng ~ lực lượng này là ~~”
“Hát vậy phải phạt gấp mười!!”
“Rất không biết xấu hổ! Không nghe cái này! Không nghe!”
“Hu~~~”
Đinh Hạo đứng trên sân khấu đùa dai một hồi, tươi cười nguyên vẹn coi tất cả âm thanh khác là lời tán dương, còn đứng đó cúi đầu: “Cám ơn! Cám ơn sự ủng hộ của mọi người!” Vô cùng tự hào vung tay, nhét micro vào tay đàn anh đã choáng váng bên cạnh: “Tuy được mọi người ủng hộ nhiệt liệt, nhưng tôi thấy nếu diễn tiếp sẽ khiến các bạn học khác bỏ lỡ cơ hội phát huy, tôi đi xuống trước, nhé!”
Chơi đùa đến khi chạng vạng, sân thể dục lớn vẫn chưa giải tán. Nhóm Bạch Bân làm một hộp thư thời gian, để mọi người viết nguyện vọng vài năm sau của mình nhét vào rồi đến khi đó sẽ được bưu điện gửi trả, có chút hơi quá ủy mị, nhưng hiệu quả không tệ, nhóm nữ sinh đều thích. Đinh Hạo chỉ ghi một câu, nghĩ nghĩ, ghi tên Bạch Bân lên bìa, bên trong chỉ có một tờ giấy, gồm ba chữ khiến người mặt đỏ tim đập.
Cuối cùng bầu trời tối đen, lại thả đèn trời, không khí vô cùng háo hức, nghe nói vào ban đêm các cặp đôi xuất hiện đặc biệt nhiều.
Đinh Hạo và Bạch Bân cũng thả một cái đèn trời, trên đó Bạch Bân viết vài câu chúc phúc thân thể khỏe mạnh linh tinh, Đinh Hạo cũng viết một câu hợp với tình hình, vô cùng thực tế: quỳ cầu tiếng Anh không bị trượt. Khi đèn trời bay lên không trung rất đẹp, nhẹ nhàng lướt qua, ánh sáng màu da cam ấm áp quyến luyến.
Bạch Bân cầm tay Đinh Hạo cùng nhau ngẩng đầu nhìn, cảm thấy nguyện vọng của Đinh Hạo nhất định có thể thực hiện, không chỉ vậy, ngay cả phong thư bọn họ viết cho tương lai của mình cũng đều có thể thành hiện thực.
Hoạt động viên mãn chấm dứt, Thôi Vũ nói muốn mời khách, không cùng nhau ăn bữa cơm là không được. Hắn lúc này đã học khôn hơn một chút, biết Bạch Bân không gật đầu thì Đinh Hạo cũng không được, liền gọi Bạch Bân trước: “Này, đi thôi, đi thôi, Đinh Hạo lần trước không phải cậu còn nói muốn đi nhưng không rảnh sao? Tôi đã cố tình gọi cho người ta bảo giữ lại đợt hải sản mới nhất, có sò biển tươi, còn có con tôm dài như vậy nữa! Cùng nếm thử chút đi!”
Đinh Hạo nhớ lại lần trước ăn sò biển, có chút tâm động, quay đầu nhìn Bạch Bân: “Đi không? Đi không?”
Câu này cùng nói thẳng ‘đi thôi’ ‘đi thôi’ có gì khác nhau? Bạch Bân không có sức chống cự với ánh mắt đó của cậu, gật đầu đồng ý.
Nơi Thôi Vũ giới thiệu khá đặc sắc, trang hoàng rất có phong cách cổ vận, nhân viên phục vụ đại sảnh lầu một đều vắt khăn mặt trên vai, cầm trong tay bầu rượu giống hệt những bức hình vẽ từ xưa. Đinh Hạo cảm thấy thực có ý tứ, một đám bọn họ đi theo Thôi Vũ lên lầu hai, đẩy cửa ra liền thấy thú vị, đây là sương phòng! Bên ngoài có một cái bàn bát tiên, cạnh cửa sổ còn một chiếc bàn con dài, mặt trên có văn phòng tứ bảo chuẩn bị chỉnh tề, phòng nhỏ bên trong cách một lớp mành, thoáng nhìn thấy giường trúc nghỉ ngơi, phía trước treo một lồng chim nhỏ nuôi hai chú họa mi đang kêu lảnh lót.
Mấy nữ sinh vừa đến liền lao đến chỗ họa mi nhỏ, không biết lấy từ đâu ra đào cho bọn chúng ăn. Đinh Hạo liếc mắt một cái liền nhìn trúng giường trúc kia, đến thử ngồi lên, trời nóng dùng cái này hơi lạnh là vừa lúc, vỗ vỗ tay vịn còn khích lệ hai câu: “Không tệ, rất chắc chắn!”
Thôi Vũ ở bên kia đang uống nước liền phụt ra ngoài, ho khan một trận mới dừng lại, nhìn Đinh Hạo bằng ánh mắt bí hiểm cười cười: “Đinh Hạo, dù giường thế nào cậu cũng… gây sức ép phá hủy?”
Đinh Hạo gần đây thật đúng là phá hủy giường kia của Bạch bân, lúc Bạch Bân không ở cùng, nửa đêm cậu ngủ không thành thật lăn lăn vài vòng, chân vung lên đá lệch đầu giường, đặt lại như cũ rồi nhưng từ đó mỗi lần cử động đều tạo thành tiếng vang. Bạch Bân không cảm thấy gì, mấu chốt là mỗi lần Đinh Hạo bị đặt phía dưới nghe thấy thanh âm ken két liền mất tự nhiên, giống như Bạch bân ra vào, da mặt có dày hơn nữa cũng không chịu được. Hiện giờ Thôi Vũ hỏi, Đinh Hạo tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nửa đêm không cẩn thận đá hỏng đầu giường, chủ yếu là do giường không chắc chắn.”
Thôi Vũ lúc trước đoán Đinh Hạo đã có bạn gái, không ngờ vừa nói ra thật đúng hỏi được một người, vô cùng ngạc nhiên: “Cậu quen người ta từ khi nào? Sao tôi không biết!”
Đinh Hạo liếc hắn: “Sao, còn phải để anh đóng dấu phê chuẩn à?”
Thôi Vũ vui vẻ, bước qua ngồi cùng với Đinh Hạo, chiếm nửa cái giường kề vai sát cánh với cậu: “Chúng ta không phải là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp sao, tôi chỉ tò mò, chưa từng thấy cậu đặc biệt thân mật với ai mà!” Thôi Vũ đang mải nghĩ ngợi chuyện bạn gái, hoàn toàn không nhìn thấy Bạch Bân bên cạnh vẻ mặt ngưng trọng.
Đinh Hạo pha trò cùng hắn: “Lần tới, lần tới mang đến cho anh xem.”
Thôi Vũ rất hiếu kỳ, liên tiếp truy vấn. Bạch Bân nhìn vị kia không hề có ý buông cánh tay đang khoác vai Đinh Hạo, quyết đoán tự mình bước qua kéo Đinh Hạo đứng lên, lôi sang bên kia giường trúc ngồi xuống, lời nói không nóng không lạnh: “Tôi cũng thử xem.”
Thôi Vũ sửng sốt: “A?”
Bạch Bân liếc nhìn hắn: “Giường này thật chắc chắn.”
Thôi Vũ hướng lại tầm mắt về phía giường trúc, đây là phỏng theo hình dáng ghế quý phi bán nằm, có chút hơi giống xích đu, lúc này ba người bọn họ ngồi lên, cho dù Đinh Hạo đang được Bạch Bân ôm trong lòng ngực vẫn có chút chật. Thôi Vũ thoáng có cảm giác bắt được gì đó, lại giống như cái gì cũng không biết, đón lời Bạch Bân: “A, đúng, rất chắc chắn…”
Hắn nhìn tư thế Đinh Hạo ngồi trên đùi Bạch Bân thật không tự nhiên, nhưng lại thấy Đinh Hạo còn nhỏ, ngồi như vậy cũng không sao, ví dụ như hắn, nếu có nhiều người Đinh Hạo cũng có thể ngồi trên đùi hắn mà…