Bạch Lộ vô cùng hưng phấn, cả ngày đều cười tủm tỉm, ngay cả khi Đinh Hạo đề nghị đi ăn đồ nướng chúc mừng cũng không phản đối. Đêm cuối cùng trước khi ba người rời khỏi thành phố S liền đến phố ăn vặt ăn đồ nướng vỉa hè. Đinh Hạo một hơi nêu tên tất cả các loại đồ ăn có sẵn, lại cường điệu lấy thêm mấy thứ mình thích ăn, lại thêm mười cái chân gà, mười xâu sườn, mười xâu thịt ba chỉ… Thấy Bạch Bân không phản đối, còn lén gọi thêm bia lạnh, nhưng vẫn cho Bạch Lộ nước trái cây.
Chân gà nướng vàng giòn rụm, quết thêm tương ớt và gia vị, ăn đặc biệt ngon. Đinh Hạo gặm miệng đầy mỡ, ăn đến thoải mái, lại uống một ngụm bia lạnh, vô cùng thỏa mãn!
Bạch Bân đa phần là nướng giúp ĐInh Hạo, thỉnh thoảng cũng gắp vài món đồ chay cùng nấm linh tinh, đồ nướng này không phải là gu ăn uống của anh, nhưng với người nhà họ Bạch không kén ăn mà nói, có nguyên tắc dù thế nào vẫn phải ăn hết. Bạn nhỏ Bạch Lộ lúc này cầm một cái đuôi lợn gặm gặm, trước khi nướng đã được luộc chín qua, vừa nướng một chút đã giòn, cắn vô cùng đã nghiền.
Đinh Hạo ăn được một nữa, tạm thời nghỉ ngơi, uống bia cùng Bạch Bân: “Uống hết được không?”
Bạch Bân gật gật đầu: “Có thể.” Trước kia anh ra ngoài cùng ông Bạch, ít nhiều cũng từng tiếp xúc qua, dù là loại bia rẻ tiền cũng không khó uống lắm, ngược lại bởi vì không khí náo nhiệt xung quanh mà thêm phần mĩ vị, cảm giác khá đặc biệt, giống như bia trời sinh là nên uống ở đây, uống như vậy.
Bởi vì lúc trước có hỏi qua người trong khách sạn, nơi mấy người Đinh Hạo đi đến là phố ăn vặt, không phải địa điểm du lịch nổi tiếng. Đến nơi đây đa phần là dân bản xứ, đồ ăn vặt chính tông nhất. Buổi tối mùa hè có nhiều người đến ăn đồ nướng, thường sẽ phát sinh chuyện náo nhiệt.
Mấy người Đinh Hạo đang ăn, chợt thấy bên kia có một đám người đánh nhau. Vừa đẩy lệch một bàn nhỏ bán vé số, một đứa bị đá văng thiếu chút nữa xô nghiêng cả sạp bán hoành thánh bên cạnh. Chủ sạp cực kỳ tức giận, cầm muôi vớt muốn đập đầu hắn!
Đinh Hạo vui vẻ cười khúc khích, người thành phố này thật giống như thời tiết, đặc biệt nóng nảy, tuy nhiên, đó cũng là điểm thu hút của nơi đây.
Quán hoành thánh vẫn bị liên lụy, người xung quanh đang ăn đều tản ra. Đinh Hạo gặm chân gà xem cuộc chiến, nhìn bộ dáng một đám côn đồ đầu nhuộm tóc lại xông lên đánh, nhưng vẫn vô dụng, cứ như vậy nửa ngày, vài đứa đã bị ném ra ngoài, còn có cả những người bị đá khỏi vòng vây nhưng vẫn bám riết không tha lăn lại, vừa mới vào liền tru lên như giết heo: “Ngao ngao ngao ____ đau quá!! Đừng đập tay tao___!!!”
Đinh Hạo gặm xong chân gà, ngậm que tăm nghĩ có phải tên kia bị người một nhà đập phải không. Đám người kia thật không chuyên nghiệp, còn không bằng đám anh em kia của Lý Thịnh Đông nữa!
Bạch Bân đến mắt cũng chưa thèm liếc qua đám đánh nhau, toàn bộ lực chú ý đều bị hấp dẫn bởi Đinh Hạo đang cắn que tăm kia. Đinh Hạo ăn cái gì cũng thích cắn, nhiều chiếc đũa đã hỏng vì cái thói quen này của cậu, nhưng que tăm nhiều thô ráp cũng không thể cắn. Lấy que tăm ra khỏi miệng Đinh Hạo, nghĩ về sau không thể ăn gì đó bên ngoài nhiều được nữa, khó có được khuyên nhủ vài câu: “Hạo Hạo, ăn thêm một chút nữa nhé, ăn xong rồi đi, mai còn phải về nhà.”
Đinh Hạo hiểu ý của Bạch Bân, vươn tay cầm một xâu thịt nướng, há mồm gặm gặm tiếp tục xem đánh nhau.
Bạch Lộ liếc vài cái liền cảm thấy không thú vị, ba cô bé bên kia thường huấn luyện thực chiến, tay không đánh nhau so với bên này còn ngoan độc hơn! Đây thì tính cái gì chứ, cả đám người đánh một, lại còn giơ bàn ghế vẫn không thắng được, thật vô dụng! Cô bé con bĩu môi, từ tâm đến mắt đều xem thường đám người đánh nhau không có hiệu suất này.
Đinh Hạo bỗng nhiên ghé sang huých huých bả vai Bạch Bân, xâu thịt trong tay cũng không ăn tiếp: “Bạch Bân, anh xem người kia… Có phải nhìn quen lắm không?”
Bạch Bân quay đầu nhìn, vòng chiến đã khép lại rất nhỏ, người chưa nằm xuống chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không cần Đinh Hạo chỉ tiếp vẫn có thế nhìn được người đang đứng thẳng tắp đằng kia, hé mặt đen, ánh mắt lợi hại khiến người ta không dám nhìn nhiều.
“Tiếu Lương Văn?”
Đinh Hạo đã bắt đầu quanh quất tìm Đinh Húc ở khắp nơi, có đứa nhỏ đen nơi này chắc chắn Đinh Húc cũng ở đây. Quả nhiên, người đứng trong góc nhỏ không xa kia không phải Đinh Húc sao? Đến thành phố S không uổng công, ngay cả Đinh Húc thần long kiến thủ bất kiến vĩ này cũng mò ra được!
“Bạch Bân, em qua kia chút, lập tức sẽ quay lại!” Đinh Hạo ném xâu nướng, tùy tiện lau qua tay vào quần rồi chạy về phía Đinh Húc. Bạch Bân lo cậu một mình, dặn dò Bạch Lộ không được chạy loạn rồi đi theo sau Đinh Hạo.
Bạch Bân nhìn thấy Đinh Hạo khoác vai kề tai nói nhỏ với một nam sinh đeo kính, rồi chợt vừa cười vừa vỗ vỗ người kia. Nếu không phải nam sinh đeo kính kia hoàn toàn không có biểu tình gì biến hóa, Bạch Bân gần như đã muốn coi bọn họ là bạn bè tốt.
Ngay sau đó Đinh Hạo liền bị một bóng đen bao phủ. Đứa nhỏ đen đã đánh nhau xong, đứng trước mặt Đinh Hạo nhìn chằm chằm cánh tay cậu khoác lên vai Đinh Húc, cau mày muốn hất Đinh Hạo ra. Bạch Bân nhanh chóng tiến lên cản hắn lại, thuận thế kéo Đinh Hạo kề sát cạnh mình, khách khí chào hỏi: “Tiếu Lương Văn, đã lâu không gặp.”
Đứa nhỏ đen nhận ra Bạch Bân, gật gật đầu với anh, tầm mắt lập tức chuyển qua người nam sinh đeo kính bên cạnh: “Đinh Húc, có thể đi rồi.” Nói xong, vươn tay muốn túm cổ tay Đinh Húc, nhưng lập tức bị hất ra, lại túm, lần này chẳng những bị hất ra, thậm chí còn bị nói một câu.
Thanh âm Đinh Húc rất thản nhiên, nhưng thật kiên trì: “Tự mình suy ngẫm đi.”
Đứa nhỏ đen không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ngừng lại một chút, không cố nắm tay Đinh Húc nữa, nhưng vẫn như trước bám theo một tấc cũng không rời.
Đinh Húc đeo một gọng kính lớn, gần như muốn che cả ánh mắt của anh. Bạch Bân chỉ có thể nhìn được chiếc cằm tiêm gầy cùng khuôn mặt có chút tái nhợt, so với lần trước nhìn thấy ở căn cứ đã gầy hơn rất nhiều. Hai người bọn họ đều đem theo ba lô lớn, nhìn bộ dáng cũng là đi du lịch.
Đinh Hạo được tiếp xúc nhiều hơn Bạch Bân, vừa rồi vỗ một cái như vậy có thể cảm giác được bả vai Đinh Húc xương cốt cứng rắn chọc đến đau tay, đã qua được bao lâu chứ, sao một người có thể gầy thành như vậy. Đinh Hạo luôn có một loại cảm tình không thể nói rõ đối với Đinh Húc, bọn họ đều được nhớ lại kiếp trước, chính bởi vì Đinh Húc ở đây nên cậu mới có cảm giác chân thật ở hiện tại. Đối với Đinh Hạo, việc nhìn thấy Đinh Húc là một chuyện vô cùng vui vẻ, Đinh Hạo vô cùng tự nhiên mời bọn họ sang ngồi cùng: “Em của Bạch Bân vừa được thưởng, chúng tôi đang ăn mừng, hay cùng nhau qua ăn gì đó đi?”
Quầy hàng bên này bị đổ lăn tung tóe, nhóm côn đồ đã chạy hơn nửa, vài người đang kêu rên đằng sau cũng được đồng bọn đỡ đi rồi. Mấy người chủ sạp một bên nâng bàn lên một bên mắng chửi, hiển nhiên là không thích hợp ăn gì đó ở đây. Nhìn thoáng qua Tiếu Lương Văn, nhớ tên kia từ giữa trưa vẫn chưa ăn cái gì, Đinh Húc gật đầu đồng ý: “Được.”
Mới vừa đi hai bước, chợt quay lại lấy ra ít tiền đưa cho mấy người… chủ sạp bị liên lụy kia: “Thật sự vô cùng xin lỗi, đã làm hỏng bàn.” Hai chiếc bàn bị phá tan nát, bát đũa cùng nguyên liệu nấu ăn càng không cần phải nói. Tuy đã gửi một tờ tiền giá trị lớn bồi thường, chủ sạp cũng nhận rồi, nhưng chủ sạp hoành thánh thế nhưng lại lấy ra một tờ năm mươi đưa cho Đinh Húc: “Con đền một nửa là được rồi, các con cùng đánh nhau phá hỏng, bọn kia cũng có một nửa trách nhiệm.”
Đinh Húc sửng sốt, cuối cùng vẫn cầm lấy tiền. Anh và Tiếu Lương Văn không có nhiều tiền trên người lắm, nhìn lại quán hoành thánh một lần nữa, thầm nói cám ơn.
Đinh Hạo vô cùng hứng thú với hành tung của Đinh Húc và Tiếu Lương Văn, gọi chủ quán lấy thêm chén mới, đũa mới, lại làm thêm mấy xiên thịt dê nướng đem qua đây, nhìn Tiếu Lương Văn vùi đầu ăn hối hả, lúc này mới hỏi han Đinh Húc: “A, anh người này, tốt nghiệp không nói một tiếng liền chạy, tôi hỏi thật nhiều người cũng không biết anh muốn học tiếp ở chỗ nào, tìm cũng không có cách tìm ra!”
Đinh Húc ăn cái gì cũng thực im lặng, nhưng tuyệt không chậm, Đinh Hạo nói một hơi đã ăn xong hai xâu nấm: “Đến thành phố D.”
Đinh Hạo nghĩ không ra Đinh Húc muốn đến thành phố D làm gì, rõ ràng mặt dày hỏi tiếp: “Anh đến đó để làm gì vậy?”
Đinh Húc gặm nửa bắp ngô, trả lời càng rõ ràng: “Việc riêng.”
Đinh Hạo hỏi không nổi nữa, da mặt cậu vẫn chưa dày đén mức truy vấn tình cảnh việc riêng nhà người ta, thở dài, nhìn hai vị kia gió cuốn mây tan ăn hết một bàn. Bạch Lộ vẫn còn gặm nửa cái đuôi lợn lúc trước, nhìn hai người vùi đầu ăn hùng hục nói không nên lời.
Cô bé con bỗng nhiên nghĩ tới câu thành ngữ ‘vật họp theo loài’, lần này coi như đã hiểu được, không ngờ bạn bè của Đinh Hạo đều ăn nhiều như thế.
Đinh Húc ăn no, lấy giấy ăn lau lau tay, hỏi Đinh Hạo: “Cậu muốn ở thành phố S bao lâu?”
Đinh Hạo vẫn đang kinh ngạc nhìn đứa nhỏ đen uống cạn ba chai bia đằng kia, nghe Đinh Húc hỏi đầu vẫn chưa quay lại: “Ngày mai liền về… Đinh Húc, anh không quản à, hắn uống như vậy không sao chứ?”
Đinh Húc nhìn thoáng qua: “Không sao, bia giúp ăn no.” Anh trầm ngâm một lát, tiếp tục hỏi Đinh Hạo: “Tiền trên người tôi không đủ, cậu có thể cho tôi mượn một chút hay không, không cần nhiều lắm, chỉ cần đủ để dừng chân tối này và ngày mai trở về là được.”
Đứa nhỏ đen ‘ba’ một tiếng uống xong chai bia cuối cùng, ánh mắt cổ quái nhìn Đinh Húc. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Đinh Húc mượn tiền ai, Đinh Hạo này rất quen thuộc với bọn họ sao? Đứa nhỏ đen nhìn đối phương từ trên xuống dưới, hình như đã gặp qua vài lần. Nhưng nếu Đinh Húc đã mở miệng với người này, như vậy Đinh Hạo từ nay sẽ là bạn, đứa nhỏ đen yên lặng nhập Đinh Hạo vào vòng không phải kẻ địch, lấy xiên thịt trên chén Đinh Húc chưa ăn xong hai ba cái liền nuốt vào.
Đinh Hạo luôn luôn hào phóng với bạn bè: “Đi, không bằng các anh theo chúng tôi cùng về khách sạn đi? Anh vừa mới đắc tội người khác, tùy tiện tìm chỗ ở không an toàn lắm…” Đinh Hạo quay đầu hỏi Bạch Bân: “Ngày mai là xe công tác tới đúng không? Chỗ ngồi đủ cho bọn họ đi quá giang chứ?”
Bạch Bân gật gật đầu. Ấn tượng của anh với Tiếu Lương Văn không tệ, hơn nữa cũng biết quan hệ của Đinh Húc và Tiếu Lương Văn, không cần lo lắng liền đáp ứng: “Có thể.”
Đinh Hạo tay hai vị ăn không trả tiền kia vỗ bàn: “Tốt lắm, quyết định như vậy đi, tối về cùng chúng tôi, ngủ một giấc, sáng mai về nhà.”
Đinh Húc nhìn cậu, hơi gật đầu: “Cám ơn cậu, Đinh Hạo” Tuy lời nói đơn giản, nhưng là lời cảm tạ từ tận đáy lòng.
________________
Lời tác giả:
Đinh Húc: Tiếu Lương Văn! Cậu dừng tay cho tôi! Đừng tưởng rằng vừa uống rượu tôi sẽ dung túng cậu!!
Đứa nhỏ đen ôm lấy Đinh Húc tiếp tục nằm ì trên mặt đất không đứng dậy: …Tôi say.
Đinh Húc: Bậy bạ! Lúc cậu cởi quần áo tôi rõ ràng rất thanh tỉnh… Đứng lên cho tôi, hỗn đản! Có người nhìn thấy, này! Đạp cậu giờ!
Đứa nhỏ đen (ngẩng đầu): Ai?