Thanh âm bên kia hữu khí vô lực: “Đinh Tiểu Hạo, ông đây bị ba cậu đánh thật thảm…”
Đinh Hạo nghe hắn nói chuyện lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận xác nhận một lần nữa số điện thoại trong tay: “Lý Thịnh Đông?”
Bên kia ‘ừ’ một tiếng, giọng mũi khá nặng, có lẽ vẫn chưa thoát khỏi hậu quả từ hai màn bạo lực lúc trước.
Đinh Hạo vui vẻ: “Đáng đời! Ai bảo cậu đè tôi xuống lột quần áo!”
Lý Thịnh Đông nghe cậu nói liền buồn bực: “Thao, Đinh Hạo cậu còn nói! Tôi không phải chỉ nhìn một chút sao, trả giá quá lớn, đầu tiên là ba cậu đánh sưng vù, sau lại bị Bạch Bân chơi đòn hiểm…” Nghe Đinh Hạo ở bên kia cười, Lý Thịnh Đông vô cùng bất bình: “Tôi mệt quá! Còn có, cậu đã được hả giận rồi, có thể để yên đừng liên tiếp gây chuyện với tôi nữa không!”
Đinh Hạo buồn bực: “Cái gì để yên? Tôi không làm gì cậu mà…”
Lý Thịnh Đông bên kia muốn mắng không dám mắng, nghiến răng ken két: “Đinh Hạo cậu chơi vui lắm hả! Thật sự không chấp nhận thì ông đây đến tận nơi nhận lỗi với cậu được chưa? Cậu bảo Bạch Bân đừng giằng co nữa, mẹ nó, tôi vừa làm một chuyến vận chuyển hàng, Bạch Bân lại bảo ba trạm kiểm tra hợp nhau cùng xem xét, trên giấy phép của ông đây có ghi chữ ‘quá tải’ sao?”
Đinh Hạo ‘ưm’ một tiếng, cậu không dám chắc việc này có phải Bạch Bân làm hay không, có thể là ba cậu, Bạch Bân không giống người hẹp hòi như vậy, nghĩ nghĩ, lại truy vấn: “Vậy rốt cuộc cậu có quá tải không?”
Lý Thịnh Đông nổi giận: “Vô nghĩa! Không quá tải tôi có thể kiếm tiền sao? Hả? Cậu đi ven đường tùy tiện tìm một chỗ đỗ xe hỏi thăm, ngoại trừ xe trống thì ai không quá tải chứ?”
Đinh Hạo cảm thấy Lý Thịnh Đông bị phạt tiền là chuyện nhỏ, người như thế đều nên bị bắt lại, ảnh hưởng rất xấu, thanh âm Đinh Hạo liền nghiêm túc: “Lý Thịnh Đông, sao cậu lại có thể làm chuyện trái pháp luật rối loạn kỷ cương như vậy?”
Lý Thịnh Đông hận không thể chui vào đường dây điện thoại lao ra cắn chết cậu! Chỗ nào là trái pháp luật hả? Cậu nói một cái xe tải lớn tính không cũng đến 30 tấn, tùy tiện xếp là hơn trăm tấn rồi, cậu duy trì mức 70, 80 tấn để người ta tưởng ra ngoài dạo chơi sao? Quá đáng ghét!
Lý Thịnh Đông giải thích cho Đinh Hạo, hiếm hoi dùng được vài thuật ngữ chuyên nghiệp, hắn làm vận chuyển đều dùng xe tốt nhất, toàn bộ được nhập khẩu từ nước ngoài, tải trọng lớn, cân bằng tốt, hệ số an toàn cao. Nhưng mặt đường không phải do hắn quản, chỉ cần anh chở quá mức quy định, mặc kệ xe anh tốt hay xấu, lấy lý do dễ gặp chuyện không may cứ thế phạt anh.
Đinh Hạo ôm chăn nghiêng người, nằm trong ổ chăn tiếp tục pha trò: “À à, hóa ra vận chuyển như vậy cũng có nhiều thứ khó khăn ghê, vất vả vất vả, gần đây không nghe nói cục giao thông muốn thanh lọc mà? Sao lại kiểm tra nghiêm vậy…”
Lý Thịnh Đông đầu kia ‘xì’ một tiếng khinh miệt: “Đinh Hạo cậu ít nói vòng vo đi! Đừng giúp Bạch Bân nữa, còn lôi cả cục giao thông vào, tôi đã điều tra rồi, việc này chính là độc thủ họ Bạch ra tay, mẹ nó trên cảng có một đống xe đen như vậy không thèm tra xét, ông đây có giấy có tờ lại bị người giữ lại… Còn nữa, dựa vào cái gì phạt bọn họ 50 đồng, đến tôi liền lên 200 hả?!” Đây mới chính là tiếng lòng của Bạch Bân, rõ ràng là giết heo mà!
Đinh Hạo gãi gãi đầu: “Nếu không chờ chút tôi sẽ hỏi thử cho cậu…” Cậu nghe ra Lý Thịnh Đông đang vô cùng nóng nảy, có lẽ Bạch Bân kiểm tra quá nghiêm khắc, vận chuyển đường biển đường bộ thứ này một khi bị kiểm tra giữ lại tổn thất sẽ rất lớn, khó trách Lý Thịnh Đông gọi điện thẳng cho cậu.
Lý Thịnh Đông than thở câu gì không rõ, ngữ khí hòa hoãn hơn không ít: “Đinh Hạo, nếu tự tôi làm vận chuyển thì cũng không đến mức lòng như lửa đốt gọi tới cho cậu, bất quá chỉ mất đi ít tiền, nhưng mấu chốt là lần này một đám người chúng tôi cùng làm một chuyến tàu, đến mức này chuyển ra bên ngoài…”
Đinh Hạo nghi hoặc: “Cậu chuyển hàng ở chỗ nào?”
Lý Thịnh Đông thật ra khá thành thật, khai báo toàn bộ: “Từ bến tàu ở cảng chỗ chúng tôi, bên này dỡ hàng, chúng tôi thuê một chiếc thuyền nhỏ năm vạn tấn vận chuyển…”
Đinh Hạo hiểu được, Lý Thịnh Đông lần này thừa dịp cơ hội dỡ hàng mò mẫm một phen: “Cậu đưa hàng đến khu công nghiệp hóa chất Lâm Thị? Đáng đời! Ai có mắt đều nhìn thấy, cậu làm một thuyền như vậy, không bám theo tróc rớt một tầng da cậu mới là lạ!”
Lý Thịnh Đông ngắt lời: “Tôi mặc kệ! Ít nhất cậu phải bảo Bạch Bân đòi tiền phạt của tôi như cũ, dựa vào cái gì phạt tôi gấp bốn lần bình thường chứ!”
“Vô nghĩa! Thứ cậu chở còn gấp hơn 40 lần giá trị bình thường!”
“Mẹ nó! Không tính như vậy!”
Bạch Bân bị lời cãi cọ của bọn cậu làm kinh động, đeo tạp dề từ phòng bếp đi vào: “Hạo Hạo, làm sao vậy?”
Đinh Hạo ôm điện thoại cố nói nốt hai câu với Lý Thịnh Đông: “Cái đó, về sau nói tiếp, nhé!”
Lý Thịnh Đông bên kia thình lình nghe thấy Đinh Hạo muốn cúp điện thoại, chưa kịp phản ứng: “Gì? A này! Này này? Đinh Hạo cậu…” Chưa nói xong đã bị Đinh Hạo ngắt liên lạc.
Bạch Bân đứng ở cửa, trên tay còn cầm một chiếc muôi. Anh vừa nấu cháo xong trong bếp nghe thấy âm thanh phía Đinh Hạo bên này liền trực tiếp chạy ra: “Lý Thịnh Đông gọi tới sao? Hỏi chuyện vận chuyển đúng không?”
“Đúng vậy!” Đinh Hạo lập tức chân chó ghé qua, còn mở hai tay cho Bạch Bân nhìn: “Là hắn trêu chọc em trước! Em thấy đây là hắn mượn việc công làm cớ muốn làm hòa với em, nhưng đã bị em vạch trần âm mưu quỷ kế, em sẽ không thương hại hắn đâu! Hắn bị phạt hết sạch tài sản em cũng không đồng tình hắn!” Đinh Hạo lại nghĩ tới một thuyền kia, lòng đau xót, nếu cậu sớm tốt nghiệp thêm hai năm, chuyến hàng này nhất định sẽ nhận! Một chuyến là đủ ăn uống vài năm đó.
Cậu bên này là địa lợi nhân hòa, bất đắc dĩ thiên không thời, Đinh Hạo từ sâu thẳm nội tâm vô cùng ngóng trông tốt nghiệp, cậu cảm thấy tiền giấy đang đứng trước ngoắc ngoắc vẫy gọi mình.
Bạch Bân thực vừa lòng với biểu hiện lấy lòng của cậu, cũng không cẩn thận nhìn chiếc di động kia của Đinh Hạo. Anh muốn dành cho Đinh Hạo chút không gian riêng tư, xâm chiếm địa bàn vẫn cần đúng mực, ôm thắt lưng Đinh Hạo nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: “Cơm đã nấu xong rồi, anh đi hâm nóng lại đồ ăn, em chuẩn bị một chút rồi ra ăn đi.”
Đinh Hạo vô cùng hiểu cách chủ động đáp lại, ôm cổ Bạch Bân dùng sức hôn một cái, phát ra âm thanh vang dội. Đứa nhỏ tươi cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền bên trái ẩn hiện khiến người yêu thích: “Bạch Bân vạn tuế!!”
Bạch Bân nhéo nhéo mũi cậu.
Bàn cơm ba món một canh, số lượng không nhiều nhưng đủ cho hai người bọn cậu ăn. Bạch Bân kế thừa truyền thống tốt đẹp trong nhà, tuyệt đối không lãng phí đồ ăn, đồng thời cũng kế thừa khả năng bếp núc của dì Ngô, làm một bàn ăn đầy đủ sắc vị hương, cháo trứng, khoai tây ninh sườn, rau cải xào nấm, còn cả một đĩa thịt chiên sơ qua, hai chay hai mặn vừa vặn phối hợp.
Trước mặt Đinh Hạo đặt một chén cháo, Bạch Bân cũng múc thêm một chén uống cùng, thấy cậu chỉ gắp sườn không ăn rau, liền gắp một đũa bỏ vào bát cậu: “Không được kiêng ăn.”
Đinh Hạo không dám phản kháng đầu bếp, thành thành thật thật ăn, nhưng số lần hướng đũa về phía bát sườn rõ ràng nhiều nhất. Đinh Hạo gặm mấy miếng xương xong xuôi mới chậm rãi có tâm tư nghĩ chuyện khác. Bạch Bân hiện giờ có thể ra phòng khách, vào phòng bếp, nhất là mỗi lần ăn cơm càng thể hiện rõ địa vị quan trọng trong gia đình, ĐInh Hạo cảm thấy mình cần tự kiểm điểm về vấn đề kết bạn của bản thân với vị đầu bếp này: “Bạch Bân, em thấy chuyện này anh làm rất đúng, Lý Thịnh Đông cần bị trừng phạt…”
Bạch Bân nhướng mày: “Không phải anh làm.”
Đinh Hạo nghẹn họng, miệng há ra rồi khép lại, cũng theo đó nhíu mày: “Vậy… là ba em?” Đinh Viễn Biên tầm mắt hạn hẹp, từ phía Đinh Hạo có thể nhìn ra, tuyệt đối là loại người có thù tất báo, chủ trì việc dỡ hàng khẳng định không thể thiếu Đinh Viễn Biên, muốn dạy dỗ Lý Thịnh Đông một trận rất dễ dàng.
Bạch Bân trả lời rất nhanh, cũng thật ngắn gọn: “Không biết.”
Câu này so với thừa nhận có gì khác nhau sao! Đinh Hạo cảm thấy Đinh Viễn Biên làm chuyện này thật sự hơi hẹp hòi, sao có thể so đo với bọn nhỏ chứ… Miệng đã gặm xong xương sườn, Đinh Hạo phun ra một miếng xương, nhai nhai thịt rồi nuốt xuống.
Bạch Bân thấy Đinh Hạo quan tâm, nghĩ nghĩ, vẫn nói cho cậu, ngữ khí không khác biệt lắm so với vừa rồi, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cậu: “Lần vận chuyển này bị phạt không nhiều, không bằng số lẻ của hắn đâu, em đừng lo lắng.”
Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, bưng bát lên ăn cháo, vừa vào miệng được vài ngụm, Bạch Bân lại không nhanh không chậm bắt đầu nói: “Anh không đụng đến khối lượng vận chuyển lần này của hắn, chỉ tra xét hàng hóa, hắn báo quy cách hàng hóa thấp hơn hai trị số, chờ hắn vận chuyển xong rồi sẽ gửi công văn bắt bổ sung.”
Ngụm cháo trong miệng Đinh Hạo thiếu chút nữa phun sạch ra! Này so với ba cậu ác hơn nhiều, kém một vài trị số là có thể thiệt đến 8 số 0 đúng không?
Đinh Hạo yên lặng nhận lấy khăn tay Bạch Bân đưa cho cậu, cậu cảm thấy trước tiên vẫn đừng nên nói chuyện này cho Lý Thịnh Đông biết, để hắn cao hứng hai ngày rồi nói sau, vạn nhất quá kích thích, Lý Thịnh Đông rối rắm hoảng hốt lên chỉ sợ ngay cả thuyền cũng ném lại cảng mà từ bỏ. Mấy ông già bên thị chính quả nhiên lợi hại, treo khối thịt béo trước miệng Lý Thịnh Đông để hắn đánh xe chạy, vất vả một hồi, kết quả cũng chỉ có thể nhận được phần tiền chân chạy.
Lý Thịnh Đông cuối cùng quả nhiên chỉ nhận được phần tiền công lao, tức giận đến mức hận không thể cách một giờ gọi điện một lần cho Đinh Hạo! Hắn đã quá coi thường mức độ âm hiểm của Bạch Bân, bên kiểm tra không biết bị Bạch Bân lừa dối như thế nào mà đo lường cho hắn thấp hơn tận ba cái trị số!”
Này mẹ nó bắt nạt người quá mức, hắn tổng cộng chỉ báo ít hơn hai trị số, sao lại ép buộc ra được những ba cái ở đây, một đám hỗn đản!
Lý Thịnh Đông bất đắc dĩ lại tìm cách lấy được chứng minh ở nước ngoài đem về, xác nhận đây thật sự là loại M100, chuyện trị số cũng được khôi phục lại như cũ, vẫn phải nộp xong tiền phạt, không may mắn, người ngoài ở bên cạnh bình thường không gian lận, chỉ cần kiểm tra đối chiếu hai bên thì sổ sách này không chạy được. Lý Thịnh Đông lần này muốn kiếm chút tiền phi nghĩa, không ngờ tiền chưa kiếm được còn bị người thiếu chút nữa đâm một đao! Miễn cưỡng khiến hắn nếm vị đắng, thành thật buôn bán chăm chỉ vất vả kiếm lại tiền lời!
Lý Thịnh Đông lần này quá nghẹn khuất, lăn qua lộn lại quấy rầy Đinh Hạo, mãi đến một lần Bạch Bân nhận điện thoại, khách khí hỏi hắn: “Lý Thịnh Đông cậu có chuyện gì?”
Lý Thịnh Đông hiện giờ nghe tên Bạch Bân đã thấy toàn thân không thoải mái, hắn rất ít khi uất ức bị người ta đánh, Bạch Bân làm được, ấn hắn xuống bàn mà đấm; hắn rất ít khi bị người ta bắt nạt mà không thể tính sổ, Bạch Bân làm được, hắn lần này bị Bạch Bân phạt đến mặt đen sì… Tóm lại, lúc Lý Thịnh Đông nghe cú điện thoại này, ngữ khí có chút thay đổi: “Bạch Bân à, tôi, tôi gọi cho Đinh Hạo hỏi xem gần đây cậu ấy đang bận gì vậy? A, đúng rồi, bên này mới có hai bình rượu đỏ, có tác dụng lưu thông mạch máu và cải thiện giấc ngủ vân vân, hôm nào đưa đến cho các cậu nếm thử chút, nhé?”
Ngữ khí của Bạch Bân trong điện thoại vẫn thật bình thản: “Cám ơn, tôi thấy chỉ cần cậu không gọi điện lúc hai giờ đêm, không cần rượu đỏ cũng có thể ngủ rất ngon.”