Ngoại trừ món này, còn một đĩa tôm viên rượu được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, vỏ bột bọc viên tôm vàng óng ánh xốp giòn, thịt tôm được tẩm qua rượu vô cùng ngon miệng, chấm thêm chút muối tiêu khiến người khác ăn ngon đến mức nuốt cả đuôi tôm. Hai đĩa lớn liên tiếp bưng ra nhanh chóng sạch bong, Thôi Vũ nhìn Đinh Hạo ngồi kia liếm ngón tay, gắp viên tôm cuối cùng đặt trước mặt cậu: “Gọi thêm một phần nhé?”
Đinh Hạo cắn tôm cự tuyệt: “Cái này phải nhân lúc nóng ăn mới ngon, mang về một lúc vị sẽ khác, vỏ cũng không giòn.”
Bạch Bân đang uống trà tiêu thực, nghe Đinh Hạo nói vậy hơi cong khóe miệng, Thôi Vũ cũng bị lời cậu chọc cười: “Đinh Hạo, tôi chỉ muốn nói ăn ở đây thôi, còn chưa ăn hết mâm cơm đâu, cậu đã nghĩ tới chuyện đóng gói rồi sao?”
Đinh Hạo đã quen thuộc với hắn, không hề ngượng ngùng trừng mắt đáp trả: “Lúc trước chính anh nói rồi mà, cái gì ăn không hết sẽ cho chúng tôi ‘cầm đi’… Chị Đỗ, đúng không?” Đinh Hạo tìm đồng minh là một nữ sinh ban sinh hoạt, cô nghe thấy lời này của Đinh Hạo cũng vui vẻ, lúc Thôi Vũ rủ cả nhóm đi ăn quả thật đã từng trêu đùa một câu như vậy, lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đúng! Đã nói rồi! Các chị em thích ăn cái gì nhớ tận dụng thời gian gọi thêm một phần đóng gói!”
Thôi Vũ cũng cười, thật sự gọi người phục vụ đến gọi thêm mấy phần điểm tâm nhỏ đóng gói về cho mọi người. Nơi này là chỗ Thôi Vũ thường tới, đã quen thuộc, bên này vừa gọi xong, quản lý sảnh chính bên kia liền tự mình đem hai đĩa hoa quả lại, còn cố ý hỏi món ăn có hợp khẩu vị mọi người không.
Đinh Hạo đang bưng chén trà nói chuyện với Thôi Vũ, nghe hỏi vậy liền nhớ ra gì đó, hỏi quản lý một câu: “Món tôm viên tẩm rượu này tôi từng được ăn, không phải bắt nguồn ở đây đúng không? Ăn không tệ lắm!”
Quản lý đại sảnh giải thích: “Đúng vậy, đây là do bên Lâm Hải làm, có chút khác biệt. Nhưng rượu để tẩm vào tôm là tự chúng tôi ủ, hương vị rất nhẹ, không lấn át hết mùi thơm ngọt của tôm.”
Thôi Vũ cũng gật gật đầu: “Bên kia chúng tôi cũng ăn như vậy, Đinh Hạo, lúc nào rảnh nhớ đến tìm tôi chơi nhé, phong cảnh du lịch thành phố S có rất nhiều, lần trước ông Bạch đến đó câu cá, còn khen là chỗ thanh nhàn đấy.” Lời này rõ ràng đang giúp Đinh Hạo cầu tình với Bạch Bân, nếu Bạch Bân không cho thì thật sự không có cách nào.
Bạch Bân không nói chuyện, không phản đối cũng không tán thành, ngồi đằng kia chậm rãi uống trà.
Đinh Hạo đã từng đến đó một lần lúc có giải đấu của Bạch Lộ, nghe vậy liền nhớ lại một ít, hàn huyên vài câu với Thôi Vũ. Không biết như thế nào đề tài lại chuyển đến câu cá, Thôi Vũ khá hứng thú với cái này, chỉ chỉ ngoài cửa: “Lúc tiến vào cậu không phát hiện sao? Phía dưới tầng hai có một cái ao, có thể câu cá, giỏ cá cần câu và vân vân đều đầy đủ hết, ra ngoài câu thử một phen không?”
Đinh Hạo cảm thấy không tồi, Thôi Vũ lại gọi thêm vài người cùng nhau chạy xuống dưới chơi. Tư thế của Bạch Bân vô cùng chuyên nghiệp, nhưng người khởi xướng ra là Thôi Vũ và Đinh Hạo giống nhau đều không thành thật ngồi yên được, nháo ra không ít trò cười, khiến bầu không khí thực sinh động.
Thôi Vũ không quên thương lượng với Đinh Hạo: “Đinh Hạo, cậu giành thời gian đến nhà tôi chơi đi, Lâm Hải rất đẹp, cậu muốn ăn cái gì chúng tôi cũng có, bên kia là biển rộng…”
Bạch Bân ngồi bên cạnh bọn họ, nghe rõ ràng tất cả những lời Thôi Vũ nói. Từ lúc cùng Đinh Hạo bắt đầu câu cá tâm tình của Bạch Bân đã rất tốt, tình cảnh này giống như đã từng xảy ra, gợi anh nhớ lại một số ký ức tốt đẹp, lúc này nghe Thôi Vũ thuyết minh liền suy nghĩ miên man, ‘khụ’ một tiếng, trong mắt tràn ngập ý cười: “Ừ, tôi thấy biển rộng không tệ, ít nhất trong biển chắc chắn không có cây xương rồng.”
Đinh Hạo miệng ngậm dây câu cắn cắn, buồn bực: “Đừng nhắc đến cây xương rồng với em! Em ghét nhất xương rồng!!”
Vài người bọn họ nói chuyện vốn không có gì, đúng lúc nhóm bên cạnh vừa đến câu cá có vẻ uống nhiều rượu, một người chợt nghe Đinh Hạo nói câu ‘ghét nhất xương rồng’ kia, liền lảo đảo đứng lên: “Này, ai mẹ nó nói cây xương rồng… Cây xương rồng không tốt!”
Chỗ câu cá này có chia khoảng cách nhỏ, để thông gió tốt, giữa hai bên chỉ ngăn bằng màn trúc, đẩy ra là có thể tiến vào. Người say kia vén màn trúc ra liền vào được: “Vừa rồi là ai nói, hả?”
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn người nọ, bộ dáng cũng là một sinh viên nam, nhưng sắc mặt tái nhợt, cánh tay thon dài khá gầy, mặc áo sơ mi lụa màu đen… Đinh Hạo ghét nhất loại áo sơ mi đen bằng lụa này, năm đó cậu cũng thích mặc cái này đi đùa giỡn lưu manh, lúc này nhìn thấy không khỏi cảm khái: Quả nhiên, mặc như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người tốt!
Vị kia uống nhiều, dáng vẻ lưu manh xông vào, còn ở đó cố tình gây sự, lăn qua lộn lại gào mãi câu kia không buông tha: “Ai nói vậy… cây xương rồng, cây xương rồng thì sao?!”
Đinh Hạo vẫn đang đánh giá hắn, đầu vị kia bị đánh không biết có cố ý hay không, phần tóc trung gian băng bó toàn bộ thẳng đứng, phối hợp với gương mặt bị đánh bẹp dúm, quả thật vô cùng giống cây xương rồng (ta hoàn toàn không hình dung ra nổi @@~”) Đinh Hạo bừng tỉnh đại ngộ, đây là xát muối lên vết thương cũ khiến người ta thẹn quá hóa giận, cậu không quen người nọ, vừa định mở lời đã bị Thôi Vũ ngăn cản.
Đinh Hạo không nhận ra, nhưng Thôi Vũ biết rõ người nọ là ai, qua đó vỗ vỗ bả vai hắn, cười hỏi: “Trịnh Điền, sao, thương khỏi hẳn xuất hiện rồi hả?”
Bạch Bân ngẩng đầu liếc mắt nhìn, anh có chút ấn tượng với Trịnh Điền này, một lần là trong bữa tiệc, một lần là chuyện hắn đánh nhau với Thôi Vũ tại sân vận động gây huyên náo quá lớn… Bạch Bân nhìn sang Đinh Hạo, buông cần câu ra, đứng cạnh cậu nhìn hai người kia nói chuyện.
Trịnh Điền cũng không uống nhiều rượu lắm, chỉ không thoải mái trong lòng muốn được trút ra, lúc này đã nhận ra Thôi Vũ, lập tức tỉnh rượu. Lần trước hắn bị Thôi Vũ đánh, về sau có thể tránh liền tránh, đau là một chuyện, chủ yếu là phương diện tâm lý đặc biệt sợ Thôi Vũ. Lúc này gặp lại không tránh khỏi chột dạ: “Thôi, Thôi Vũ, cậu muốn làm gì? Tôi nói với cậu, bên này có thể có camera không được tùy tiện ra tay…”
Vài người đi theo Trịnh Điền cũng lục tục chui vào, đứng sau Trịnh Điền, trong lòng hắn có chút vững vàng, thắt lưng hơi hơi ưỡn thẳng lên: “Chuyện lúc trước tôi không so đo với cậu, hôm nay ai nói câu vừa rồi lôi ra cho tôi…”
Hắn đang muốn cấp cho Thôi Vũ một bậc thang, nghĩ tùy tiện giao ra người nào đó mắng hai câu rồi giải hòa là được, Bạch Bân bên kia chợt lên tiếng: “Tôi nói đó.”
Một câu của Trịnh Điền kẹt lại trong cổ họng, nghẹn nửa ngày vẫn không hự ra nổi cái gì, hắn sao có thể không biết Bạch Bân? Ông nội nhà Bạch Bân có quân hàm còn cao hơn nửa bậc ông nội nhà họ Trịnh, ba Bạch Bân cũng sắp hết nhiệm kỳ bên ngoài được triệu hồi về thăng chức, lúc này mà hắn còn gây sự với Bạch Bân thì thật sự là đầu bị lừa đá. Trịnh Điền xoa xoa mặt, gượng gạo nặn ra nụ cười: “Nói rất hay… Tôi chỉ ghé vào chào hỏi mọi người, ha ha, chào hỏi.”
Đinh Hạo đứng cạnh cúi đầu bĩu môi, thật kém cỏi. Nếu là cậu hồi đó, cho dù biết trước hậu quả lúc về sẽ bị Đinh Viễn Biên đánh thì vẫn phải giữ mặt mũi trước rồi nói sau, Trịnh Điền này ngay cả lưu manh cũng không phải chính tông.
Thôi Vũ cảm thấy Trịnh Điền lúc này hơi kỳ lạ, vỗ vỗ bả vai hắn: “Chào đón xong liền về đi, nhé? Trịnh Điền, lần trước hơi mạnh tay, xin lỗi!” Lời tuy nói như vậy, lực đạo vỗ vào vai Trịnh Điền lại không hề nhẹ hơn so với mấy lần trước.
Sắc mặt Trịnh Điền trắng hơn một ít, hắn nhận ra được uy hiếp của Thôi Vũ, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…” Hắn biết không thể đòi được tiện nghi gì từ Thôi Vũ, huống chi còn có một Bạch Bân ở đây, có hai người càng không thể nói được gì. Cúi đầu nhịn xuống cục tức này, liếc nhìn chung quanh, chợt thấy Đinh Hạo.
Trong tay Đinh Hoo vẫn cầm cần câu cá, không đứng lên, đang ở đó bĩu môi, từ góc độ này nhìn không hề khó coi, nhất là tư thế hơi hơi hướng về phía trước, lộ ra cần cổ dài, mang theo chút hấp dẫn không nói nên lời.
Đây là lần thứ ba Trịnh Điền thấy Đinh Hạo, hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi, ba lượt này hình như đều đặc biệt đúng dịp gặp phải Thôi Vũ, hơn nữa nhớ lại lần đầu tiên, Thôi Vũ vô cùng để ý Đinh Hạo, lần trước đánh nhau cũng bởi vì hắn nói nói Đinh Hạo vài câu mà gây chuyện đi? Hắn cũng từng biết người có loại sở thích này, Thôi Vũ và Đinh Hạo không chừng là… cái đó đi? Trịnh Điền nhìn Đinh Hạo một cái, lại nhìn Thôi Vũ vẻ mặt đề phòng với hắn, càng nghĩ càng thấy đúng.
Đinh Hạo bị ánh mắt Trịnh Điền nhìn khiến cả người không được tự nhiên, nếu không phải cậu là nam, Đinh Hạo thiếu chút nữa đã cho rằng mình bị đùa giỡn trước mặt mọi người. Loại chuyện chết tiệt bị đàn ông đùa giỡn này cậu đã từng gặp phải, là kiếp trước lúc náo loạn với Bạch Bân kịch liệt nhất liền ra ngoài thể nghiệm chơi đùa, loại cảm giác như bị ánh mắt ruồi bọ nhìn chằm chằm không khác gì với khi bị Trịnh Điền vụng trộm đánh giá như bây giờ, Đinh Hạo rất ghét cái này.
Bạch Bân cũng nhận ra, mày nhíu chặt.
Trịnh Điền có kinh nghiệm nhìn sắc mặt người khác, co được dãn được nói lời xin lỗi với Thôi Vũ và Bạch Bân, tràng kịch câm náo loạn này liền đến hồi kết, trước khi đi lại liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, quả nhiên Thôi Vũ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Chộn rộn như vậy một hồi, hưng trí mọi người đều không còn, có ý kiến đề nghị ca hát, nhưng nhóm nữ sinh không thích đi, muốn về ký túc xá. Thôi Vũ khuyên nhủ hai câu rồi không nói gì nữa, chỉ trước khi đi gói cho nhóm các cô mỗi người một phần điểm tâm. Hắn cũng chuẩn bị một gói điểm tâm cho Đinh Hạo, Đinh Hạo không muốn, khoát tay với Thôi Vũ, khách khí cự tuyệt: “Cám ơn, tôi ăn no lắm rồi, hơn nữa cũng không thích ăn loại này lắm.”