Nơi này nuôi cá chưa từng bị người câu qua, cắn mồi cắn vô cùng chắc. Lý Thịnh Đông tay nắm lấy cần câu theo chiều cá quẫy xoay một vòng, ánh mắt ngưng trọng, không biết là đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên hét một tiếng, vung tay. Một con cá lớn cỡ bàn tay đã bị hắn quăng ở trên bờ, quẫy đạp vài cái liền hết sạch sức lực, nằm trên bờ đớp đớp miệng thở ra bọt khí.
Đinh Hạo bị động tác mạnh bạo này của hắn làm tỉnh lại, ngồi thẳng dậy mắng: “Lý Thịnh Đông cậu muốn chết à! Câu con cá dùng sức lớn vậy làm cái gì!” Đầu Đinh Hạo có chút choáng váng, đang ngủ ngon lành đột nhiên bị người khác đánh thức bằng phương pháp thô lỗ này thật sự rất bực mình.
Lý Thịnh Đông híp mắt, nhìn nhìn Đinh Hạo, lại nhìn nhìn Bạch Bân: “Không có gì, chỉ muốn cho cậu biết là tôi câu được cá rồi thôi. Đinh Tiểu Hạo, cậu còn không đứng dậy, cá bị câu hết, đến con nhỏ cũng không có phần cho cậu đâu.”
Bạch Bân dường như không nghe thấy hai bọn họ nói chuyện, chăm chú nhìn cần câu của mình: “Bên này cũng sắp được rồi.”
Đinh Hạo vẫn đang mơ hồ: “Được cái gì?”
Bạch Bân vuốt lưng cậu hai cái, mang theo ý cười an ủi con mèo nhỏ ngủ không đủ bị đánh thức: “Cá, tối về bảo nội làm canh cá cho em ăn.” Phao chìm nổi vài cái, quả nhiên bị kéo xuống. Đinh Hạo đứng lên nhìn chăm chú vào chỗ nổi lên gợn sóng, hình như là một con cá lớn: “Bạch Bân, mắc câu rồi, mau kéo cá lên!”
Bạch Bân hiển nhiên đã từng học cách câu cá với ông Bạch, thủ pháp câu còn thành thạo hơn cả Lý Thịnh Đông. Trên phao có móc một sợi lông chim lên xuống, theo mức độ chìm nổi dần dần vung cần nhấc cá lên, xem xét kỹ mà nói thì so với Lý Thịnh Đông cậy mạnh kia dễ nhìn hơn không ít.
Lý Thịnh Đông nhìn thoáng qua Bạch Bân. Bạch Bân cũng nhìn hắn, hiếm hoi cùng hắn gật gật đầu: “Câu cá trên lý thuyết, tính nhẫn nại so với thể lực quan trọng hơn.” Bạch Bân chưa nói đến cậy mạnh, đã làm mất mặt mũi Lý Thịnh Đông rồi.
Lý Thịnh Đông sắc mặt không tốt lắm, không biết từ những lời này đã suy diễn đến chỗ nào rồi, nhìn Đinh Hạo hoan hô mừng rỡ bắt chú cá bị câu kia bỏ vào thùng.
Vẫn đang vui vẻ vì Bạch Bân bắt được cá, Đinh Hạo vừa bước một cái không vững liền ngã phịch trên mặt đất, khó tránh khỏi dính chút nước bùn. Bên đó vốn là một bờ đê cạnh con sông nhỏ, chỉ dùng tảng đá sửa chữa qua loa một chút phòng ngừa người khác ngã sấp, vẫn còn bùn đất.
Đinh Hạo đem hai con cá bỏ vào trong thùng nước, nhìn hai con cá nhỏ dán vào đáy thùng để ngâm nước phơi bụng trắng dã, nghĩ quần áo đã bị dính nước, quyết định đi dép lê vào sông lấy thêm chút nước nữa để cá bơi cho thoải mái. Bạch Bân ở bên cạnh nhìn cũng không ngăn cản, chờ Đinh Hạo sắp lên mới ra chỗ xe lấy cho cậu một chiếc khăn mặt.
Chỉ là một cái chớp mắt, lúc về liền nhìn thấy Lý Thịnh Đông cùng Đinh Hạo hai người đánh nhau dưới sông! Đinh Hạo rõ ràng không phải là đối thủ của Lý Thịnh Đông, gần như là bị Lý Thịnh Đông ấn đầu dìm vào trong nước!
“… Lý Thịnh Đông đồ vương bát đản! Cậu có phải là đàn ông không hả, đừng chơi trò thẹn quá thành giận chứ! Thích con trai thì sao… Ùng ục ùng ục…”
Lý Thịnh Đông tóm chặt áo Đinh Hạo nhấc lên, mắt nheo lại nhìn chằm chằm cậu: “Đinh Hạo, con mẹ nó cậu một chút cũng không cảm thấy sai lầm à?”
Đinh Hạo né tránh ánh mắt của hắn, lo lắng: “Tôi không phải là nói cho cậu biết chậm một chút thôi sao?”
“Cút con mẹ cậu đi!” Lý Thịnh Đông ấn cậu xuống muốn tiếp tục dìm vào trong nước: “Cậu một chút cũng chưa nhận ra lỗi sai!” Bạch Bân ngăn lại bàn tay Lý Thịnh Đông đang muốn ấn xuống, một đấm đánh ngã hắn vào trong nước!
Đinh Hạo được Bạch Bân ôm nâng dậy, cả người đều ướt đẫm, lau lung tung nước trên mặt rồi ho sặc sụa, đáng thương đến không nói nên lời. Bạch Bân nhìn mà trong lòng căm tức, nhịn không được ngẩng đầu lên tìm Lý Thịnh Đông.
Lý Thịnh Đông đứng lên từ trong nước, cũng u ám nhìn Bạch Bân. Chính là từ ngày người kia xuất hiện, Đinh Hạo bắt đầu thay đổi, dù cho chuyển nhà hay đi học, hay là kết giao bạn bè, một vòng luẩn quẩn, lần nào cũng có liên quan đến người này, hiện tại thậm chí ngay cả thích… Đều có liên quan đến người kia!!
Bạch Bân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thịnh Đông: “Tôi đã sớm muốn đánh cậu!”
Lý Thịnh Đông ‘phi’ một tiếng phun ra một ngụm nước, đôi mắt khẽ cúi: “Cũng vậy! Ta con mẹ nó đã sớm nhìn ngươi khó chịu!”
Đinh Hạo bị tình thế trước mắt khiến cho hoang mang, vội vàng ôm chặt lấy Bạch Bân, quay đầu gân cổ hét lên với Lý Thịnh Đông: “Lý Thịnh Đông khoan đã!! Ân oán của hai ta cậu lôi Bạch Bân vào làm gì hả?!”
Lý Thịnh Đông giật giật khóe miệng, một đấm kia của Bạch Bân không hề nhẹ tay, khóe miệng hắn đều nứt ra rồi, vừa hé miệng đã thấy đau: “Đinh Hạo cậu câm miệng! Không có hắn cậu có biến thành bộ dáng như hiện tại không?! Mẹ nó, ông đây vừa thấy cái loại bộ dáng này của cậu đã tức giận!”
Đinh Hạo có chút mơ hồ, Lý Thịnh Đông… Không phải đang nói chuyện của hắn và Đinh Húc à?
Bạch Bân đặt khăn mặt vào trong tay Đinh Hạo, dặn cậu: “Lên trên bờ chờ anh.” Vị này thái độ cũng không tốt, mặt đã tái xanh. Đinh Hạo bị sắc mặt của anh dọa đến lập tức chấp hành, cầm khăn mặt vừa lau lau vừa chạy lên trên bờ. Đi lên mới phát hiện ra không đúng, đây rõ ràng là có hiểu lầm mà!
Đinh Hạo vươn tay bắc loa kề miệng hướng hai người đang đánh nhau kia kêu gọi đầu hàng: “Lý Thịnh Đông cậu đừng đánh! Chuyện cậu vừa hỏi tôi hỏi lại một lần nữa được không? Tôi thấy có chút không đúng!”
Lý Thịnh Đông thoáng phân tâm, trên mặt đã trúng một đấm của Bạch Bân, chắc chắn bị bầm, hướng Đinh Hạo nhe răng gầm lên: “Đinh Hạo cậu cút đi! Đừng chơi trò giúp đỡ Bạch Bân nữa!” Người này bị Đinh Hạo lừa đã quá nhiều làn, không hề nghĩ ngợi đã coi lời kêu gọi đầu hàng này của Đinh Hạo thành thủ đoạn giúp đỡ Bạch bân, trong lòng vô cùng hận, Đinh Hạo cậu không chịu thua kém, thật không chịu thua kém!! Ông đây mười mấy năm coi cậu như anh em tốt, cậu thế nhưng lại quay lưng lại vì người như vậy đối phó tôi, hả?!
Lý Thịnh Đông cơn tức nổi lên, lần này còn nghẹn khuất hơn cả lần trước nhìn thấy Đinh Húc ở cùng một chỗ với đứa nhỏ đen kia! Chỗ nào có anh em nhà mình vươn khuỷu tay ra bên ngoài lừa gạt như vậy hả?! Hạ thủ càng thêm âm ngoan, trái một đấm phải một móc, Đinh Hạo nhìn đến kinh hãi, thằng nhóc chết tiệt này thực bỉ ổi! Sao có thể dùng quần áo che đầu người đánh như vậy chứ!!
Bạch Bân đương nhiên sẽ không chịu thiệt, loại kỹ xảo nhỏ này còn chướng mắt anh, trong căn cứ còn đầy người hiểm hơn hắn nhiều! Đối phó người như vậy chỉ có một đối sách – đánh! Hung hăng mà đánh vào mặt hắn!!
Bạch Bân lúc bắt đầu cũng không chuẩn bị tinh thần hạ thủ ngoan độc. Anh biết bình thường Đinh Hạo quan hệ khá tốt với Lý Thịnh Đông, cũng biết Đinh Hạo vì chuyện hai người bọn họ sẽ không tránh khỏi bị nghe Lý Thịnh Đông nói vài câu, nhưng mà nhớ tới vừa rồi Đinh Hạo bị thằng chết tiệt này dìm vào trong nước liền nổi giận! Lại nhớ đến việc Đinh Hạo hay quan tâm đến Lý Thịnh Đông, thậm chí ngay cả chuyện xe máy thật lâu trước kia đều bị lôi ra khỏi trí nhớ… Đây chính là cừu mới thêm hận cũ…!
Đinh Hạo hô bên này lại gọi gọi bên kia, hai người ở trong nước đều không nghe, ngươi một đấm ta một đá. Đinh Hạo cũng không dám quản, nhưng khi nào thì đánh xong khi nào thì lên đây chứ… Thân thể nhỏ bé này của cậu đi qua chỉ có thể bị ăn đấm thôi! Đứa nhỏ này quyết định buông tha cho việc chú ý tình hình chiến đấu, bắt đầu đi tìm thùng cá của mình, vừa rồi bị Lý Thịnh Đông dìm vào trong nước dạy dỗ, thùng cá hình như bị trôi ở trên sông.
Trên mặt sông cách đó không xa quả nhiên bập bềnh một thùng nhựa nhỏ, đang từ từ chìm xuống. Đinh Hạo nghĩ nghĩ, cá chắc chắn không còn, nhưng cả thùng cũng bị mất thì không được. Cậu bắt đầu rẽ nước đi qua bên kia lấy lại thùng, lội được một nửa thì mực nước cao hơn, may mắn một thân quần áo này đã sớm ướt sũng không cần lo lắng, Đinh Hạo quyết định bơi qua luôn.
Đến gần rồi, túm lấy thùng liền nhìn thấy, ha! Bên trong thế nhưng vẫn còn một con cá! Vừa nhìn đã biết chính là con cá bị Lý Thịnh Đông bắt được, nửa chết nửa sống há miệng ngáp ngáp. Đinh Hạo trong lòng được an ủi đôi phần, ít nhất cả chiều cũng được một chiến lợi phẩm rồi không phải sao? Thật đáng cao hứng!
“Ôi____!!”
Bạch Bân và Lý Thịnh Đông bị tiếng kêu xé cổ họng này dọa cho hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, Đinh Hạo đằng kia dường như đang trôi theo dòng nước chìm xuống một chút, chìm xuống lại cố gắng nổi lên, vô cùng chật vật!
Bạch Bân cũng bất chấp Lý Thịnh Đông, trực tiếp bơi về hướng Đinh Hạo! Chỗ đó nhìn không xa, nhưng Đinh Hạo chìm xuống lại vùng vẫy nổi lên đến ba lần, Bạch Bân mắt đỏ ngầu, mãi đến lúc tới nơi ôm lấy đứa nhỏ trong lòng thì hồn phách mới trở lại: “Hạo Hạo, Hạo Hạo… Không sao đâu, nhé, không sao đâu…” Bạch Bân sờ soạng trên người Đinh Hạo một chút, xác định chân tay không bị cái gì cuốn lấy, nhịn không được hôn lên trán cậu khe khẽ trấn an.
Tại khoảng cách gần như vậy, lại có thể khiến Đinh Hạo rơi vào trong tình huống này, Bạch Bân bắt đầu hối hận tại sao vì một chút cảm xúc dao động mà lại đánh nhau với Lý Thịnh Đông.
Đinh Hạo trong lồng ngực anh mặt trắng bạch, hai đùi vẫn cứng đờ không nhúc nhích: “Đau quá! Đau!!” Tuy là kêu đau, nhưng nghe cậu nhỏ giọng nói lầm bầm, Bạch Bân đều cảm thấy đứa nhỏ này ủy khuất lại đáng thương, nhanh chóng mang cậu lên bờ.
Đinh Hạo ngồi xuống trên bờ liền ‘ôi’ một tiếng, giống như con cá quăng mình lăn một cái! Quỳ rạp trên mặt đất rầm rì, thiếu chút nữa rơi nước mắt: “Đau quá đau… Đau chết mất…”
Lý Thịnh Đông trong lòng lộp bộp một chút, Đinh Hạo sẽ không phải bị con gì trong nước cắn đi?! Ba bước hai bước chạy qua muốn nhìn miệng vết thương của cậu một chút. Trên người hắn bị Bạch Bân đánh không nhẹ, quần áo lại sũng nước, đến lúc tới gần Bạch Bân đã kiểm tra xong, kéo quần Đinh Hạo lại chỉnh tề.
Lý Thịnh Đông không thấy được miệng vết thương, vươn tay muốn kéo quần Đinh Hạo: “Thế nào?”
Bạch Bân sắc mặt không tốt, ngăn tay hắn, chỉnh trang quần Đinh Hạo thực chỉnh tề, ngay cả dây lưng cũng đeo lại vào cho cậu: “Tôi đưa em ấy đi bệnh viện.”
“Bị thương chỗ nào? Có nặng lắm không?” Lý Thịnh Đông tuy sốt ruột, nhưng cũng biết tình huống khẩn cấp, không dám chặn Bạch Bân lại. Hơn nữa, khí thế kia của Bạch Bân thực dọa người, Lý Thịnh Đông không tự giác muốn rời khỏi tầm mắt anh.
Bạch Bân cẩn thận ôm lấy Đinh Hạo, giống như ôm trẻ sơ sinh, cũng không dám nâng mông cậu lên, nửa ôm nửa khiêng bước đi. Anh không thèm nhìn tới Lý Thịnh Đông, hiển nhiên vẫn đang bực bội vì vừa nãy mình hành động theo cảm tính. Bạch Bân thầm cảnh báo chính mình về sau dù là lúc nào cũng không được phạm lại sai lầm cấp thấp này nữa.
Lý Thịnh Đông bám theo sau vẫn đang hỏi: “Rốt cuộc là bị con gì cắn? Có độc hay không?!” Vừa rồi hắn tức giận Đinh Hạo, cũng nhìn cậu không vừa mắt, nhưng Đinh Hạo tốt xấu gì cũng là anh em của hắn không phải sao? So với thương thế của cậu thì chuyện phía trước không tính là gì hết!
Đinh Hạo nghe Lý Thịnh Đông truy vấn cũng có chút lo sợ. Cậu chỉ cảm thấy lúc ấy trên mông tê rần, chân cứng đờ không thể đạp nước, cũng không biết bị con gì cắn, hiện giờ nghe Lý Thịnh Đông hỏi liền thấy chột dạ. Đợi đến khi Bạch Bân đặt cậu ở chỗ ngồi sau xe để cậu nằm sấp xuống, lúc này mới tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu sao lại xui xẻo như vậy, rốt cuộc là bị con gì cắn?
Bạch Bân nghiêm mặt: “Cây xương rồng.”
Đinh Hạo choáng váng, Lý Thịnh Đông cũng choáng váng: “Cây xương rồng?!”
Trong nước làm sao lại có cây xương rồng? Đáp án đương nhiên là vì nguyên nhân hồi trước thi công di dời, không biết vị nào không cẩn thận ném chậu hoa, lại còn là loại cây xương rồng vào trong sông, khiến Đinh Hạo đứa nhỏ xui xẻo này bơi bơi liền đặt mông lên trên cây xương rồng. Vừa rồi ở trong nước bị rút gân cũng có đạo lý, cây xương rồng này không có độc, nhưng cắm vào thịt lại đặc biệt đau. Đinh Hạo chỉ nghĩ mình bị cái gì cắn rút gân, không dám đạp nước, thiếu chút nữa chết đuối!!
Hành trình câu cá lần này, ba người đều bị thương lớn nhỏ khác biệt. Trong đó Đinh Hạo bị nặng nhất, đứa nhỏ này là chạy ra khỏi cửa, rồi nằm trở về.
Đinh Hạo úp sấp trên xe Bạch Bân thiếu chút nữa khóc òa: “Bạch Bân, đau quá… Đau chết mất! Nhà ai thiếu đạo đức như vậy, sao lại ném cây xương rồng vào trong sông chứ!!!”