Hai ngày nay Đinh Hạo vô cùng mẫn cảm với hai chữ ‘Bạch Bân’, nghe Đinh Hoằng nói vậy liền lập tức bưng khay ăn muốn đi: “Không muốn ăn với tôi thì cứ nói thẳng ra!”
Đinh Hoằng vội vàng ngăn cậu lại: “Không không không, anh chỉ hỏi một câu thôi mà. Đinh Hạo em đừng đi, coi như anh chưa nói gì…”. Lau sạch cho Đinh Hạo đôi đũa, lại đi bưng một chén canh đến, lúc này mới tạm thời vuốt xuôi được con mèo đang xù lông đằng kia, an an ổn ổn ngồi xuống ăn cơm. Đinh Hoằng nhìn nhìn Đinh Hạo, tò mò mà không dám hỏi, ăn xong phần mình lại ngẩng đầu nhìn cậu, thấy Đinh Hạo rốt cục cũng buông đũa xuống: “Tôi bảo này, có phải anh đặc biệt muốn biết Bạch Bân đi đâu không?”
Đinh Hoằng vừa muốn gật đầu, thấy Đinh Hạo sắc mặt không tốt bèn nhanh chóng đổi chiều thành lắc đầu. Đinh Hạo vui vẻ nhìn cậu: “Tôi đâu có biết ai là Bạch Bân.” Đinh Hạo gắp một viên thịt chiên ăn: “Bất quá, anh là người thứ ba mươi bảy hỏi tôi câu này đấy…”
Đang nói, người thứ ba mươi tám thu hết dũng khí tiến đến: “Đinh Hạo”. Trương Mông bưng khay đồ ăn cẩn thận đi tới, liếc liếc Đinh Hạo thấy không để ý đến nàng, lúc này mới ngồi xuống cạnh Đinh Hoằng: “Ừm, cái đó, hôm nay Bạch Bân không đi cùng em à?”
Đinh Hạo cắn cắn viên thịt trong miệng, ‘hừ’ một tiếng, tỏ vẻ không thèm quan tâm.
Lần này Trương Mông biết tự giác hơn, đến một mình. Lần trước Đinh Hạo đã cảnh cáo nàng trước mặt mọi người, sau đó cũng không dám lỗ mãng tùy tiện đi tìm Đinh Hạo nữa. Hôm nay là thứ năm, phải về nhà bà Đinh, Trương Mông muốn đi xe về cùng Đinh Hạo. Nàng cảm thấy rất cần cố gắng xây dựng cảm tình tốt với Đinh Hạo, dù thế nào cũng là thân thích trong nhà, hồi đầu chưa từng sợ Đinh Hạo không để ý đến nàng như vậy, nếu biết sớm đã chăm chỉ liên lạc cảm tình với cậu, chỉ là giờ đã muộn rồi.
Đinh Hạo ăn cơm cảm thấy không có tư vị gì cả, lung tung múc vài thìa rồi đứng lên thu dọn khay ăn: “Đinh Hoằng, ăn no chưa? Lát nữa cùng nhau chơi bóng nhé!”. Đinh Hạo muốn trốn, nhưng Đinh Hoằng thì trốn không kịp, bình thường mỗi lần thấy Trương Mông ở căng tin đều chưa kịp ăn no đã nhanh chân bỏ chạy, lần này nghe Đinh Hạo nói vậy liền liên tục gật đầu, bưng nhanh khay ăn đi theo, lúc rời khỏi vẫn hơi do dự, nói lời từ biệt với Trương Mông: “Ừm, Trương Mông, bọn anh đi trước.”
Trương Mông ở phía sau gọi Đinh Hạo: “Nội bảo chiều nay chúng ta cùng về nhà, em đừng có quên đấy!”. Chỉ từ rất xa nghe tiếng Đinh Hạo lầm bầm gì đó, cũng không biết có phải là đồng ý hay không.
Đinh Hạo còn chưa ăn no, làm sao có thể đi chơi bóng được, trực tiếp trở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
Cái giường vốn dùng để vứt quần áo đã được Đinh Hạo thu dọn gọn gàng, Bạch Bân không ở đây, mấy ngày nay cậu đều ôm chăn của mình ngủ chỗ này. Đinh Hạo thả người xuống giường, trùm chăn chuẩn bị đánh một giấc, mơ mơ màng màng, cảm thấy có người ở ngay bên cạnh, miệng còn có cảm giác có thứ gì đó ấm áp lướt qua. Đinh Hạo he hé mắt, xuyên qua lông mi mơ hồ nhìn thấy anh, nghĩ muốn vươn tay ôm một chút, lại chạm vào khoảng không, giật mình tỉnh giấc.
Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ báo thức, còn chưa đến 1 giờ. Đinh Hạo trở mình tiếp tục ngủ, không có độ ấm quen thuộc ở sau lưng, cũng không có ai sưởi ấm toàn thân thể, Đinh Hạo nằm sát tường, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Xế chiều cậu đi học có gặp được Bạch Bân, nhìn rất mệt mỏi, đi đường thật chậm, thỉnh thoảng lại dừng lại lau trán, nhìn thấy Đinh Hạo bèn vẫy vẫy tay: “Chiều nay em muốn về nhà bà Đinh đúng không? Về một mình à? Có ai đi cùng chưa?”
“Có”. Đinh Hạo sóng vai đi cùng anh, đáp rất nhanh chóng. “Trương Mông rủ về cùng.”
Trương Mông? Bạch Bân nhớ rõ cô bé ấy, con của bác gái nhà Đinh Hạo, lớn lên nhìn không tệ lắm, nhưng bị chiều hư, tính tình rất kém. Anh hoàn toàn không có ý thức mình là người ngoài nhà Đinh Hạo, hơi lo lắng một chút, liền gật đầu đáp ứng: “Thế thì lúc tan học buổi chiều chờ anh một chút, anh đưa bọn em đến nhà ga.”
Đinh Hạo lắc đầu: “Không cần. Gần thôi mà, đi vài bước là đến.”
Tới phòng học, Đinh Hạo bước đến bàn của mình ngồi xuống. Bạch Bân vẫn dừng lại bên cạnh cậu chần chừ, không quá yên tâm: “Buổi chiều nhớ chờ anh đấy, vẫn nên để anh đưa đi cho an toàn.” Bạch Bân nói xong, vỗ vỗ bả vai Đinh Hạo rồi về chỗ của mình.
Đinh Hạo nhìn sang Bạch Bân vẫn như thường lệ mở sách ra học bài, nằm úp sấp trên bàn bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh. Không đúng, đặc biệt không đúng, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Cả một chiều Đinh Hạo ngồi nghĩ miên man việc này, chưa kịp hiểu được, chuông báo tan học đã vang lên. Đinh Hạo chưa đợi tiếng chuông dứt đã vội thu dọn sách vở lao ra bên ngoài.
Tuần này mẹ Đinh và Đinh Viễn Biên phải về trấn trên tham dự đám cưới của đồng nghiệp cũ, đi về trước, bảo Đinh Hạo cùng Trương Mông cùng về nhà bà Đinh, nói là về với nhau, kỳ thật là một nhóm trẻ con cùng đi. Trong lớp Trương Mông còn có ba, bốn bạn nữ đi cùng đường. Đinh Hạo cứ nhớ đến giọng điệu tội nghiệp của Trương Mông lúc giữa trưa liền nổi da gà, căn bản chưa từng nghĩ đến sẽ về nhà cùng nàng.
Đinh Hạo ném túi sách sang phía bên kia tường, rồi chính mình trèo lên đi lối tắt, trong lòng căm giận. Đừng nói chỉ có Trương Mông, còn cả một Bạch Bân nữa, anh vội vội vàng vàng cả tuần lễ không thèm trở về, chỉ bằng một cậu ‘buổi chiều nhớ chờ anh’ mà đã muốn lão tử thành thành thật thật đứng đó chờ sao?! Còn lâu!! Tôi mà chờ thì tôi theo họ anh!!!!
Đinh Hạo nhảy qua tường, nhặt túi sách mình lên phủi phủi hai ba cái rồi quàng qua vai muốn đi, chưa được vài bước đã bị người phía sau gọi lớn: “Đinh Hạo!!”
Lỗ tai Đinh Hạo giật giật. Hình như cậu nghe được một âm thanh vô cùng quen thuộc. Đinh Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhướn mày, quả nhiên là người quen: “Bạch Lộ?”
Bạn nhỏ Bạch Lộ đứng bên cạnh một chiếc xe quân dụng khá phổ biến, vẫn mặc một thân váy lông nhỏ xinh, đôi giày da màu đỏ, hình như là hôm nay cố tình đến đón anh của mình, thấy Đinh Hạo một người đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Đinh Hạo, tại sao lại chỉ có bạn ở đây, anh tôi đâu?”
Đinh Hạo bĩu môi: “Không biết, Bạch Bân bận rộn như vậy, làm sao tôi biết anh ấy ở đâu…”
“Chờ một chút!” Cô bé không nghe Đinh Hạo nói xong, thấy Đinh Hạo trèo tường ra khỏi trường học, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Tôi biết rồi. Đinh Hạo, có phải bạn lại khiến anh tôi chịu ủy khuất không? Không dám gặp anh ấy?”
Tầng cửa sổ giấy mỏng manh trong lòng Đinh Hạo nháy mắt bị đâm thủng. Cậu rốt cuộc đã hiểu được cảm giác mấy ngày qua. Chết tiệt!! Đinh Hạo hận không thể đi qua trình bày rõ ràng với Bạch Lộ, anh của ngươi thật sự không bị bắt nạt, lần đầu tiên của anh ngươi đều là cọ ở đùi lão tử mà ra còn nói hắn bị bắt nạt?! Bạch Bân ủy khuất em gái hắn!!
Đinh Hạo lưng đeo túi sách, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Lão tử, mới bị ủy khuất!”