Mục lục
Trọng Sinh Chi Tra Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Bạch Bân rất trực tiếp, Đinh Hạo sợ tới mức không dám theo anh học Tiếng Anh nữa, lén lút tìm Trương Dương học bổ túc. Thành tích Tiếng Anh của Trương Dương không tồi, dạy cũng khá kiên nhẫn cẩn thận, phải giải thích nhiều lần vẫn không ngại phiền. Đinh Hạo thấy đây mới là một gia sư tốt chân chính.

Cách dạy của Trương Dương khá thú vị, chẳng hạn như từ Scar, anh giải thích cho Đinh Hạo như sau: “Cậu xem chữ S giống như một con rắn đang uốn éo, car là ô tô, nếu ô tô cán qua rắn sẽ bị thương rất nặng, thể nào cũng để lại vết đúng không?” Vì thế Đinh Hạo nhớ kỹ, Scar có nghĩa là vết sẹo. Dựa vào ví dụ chung chung đó có thể thấy được, rất ít người được như Bạch Bân có tài năng ngôn ngữ bẩm sinh nhìn cái nhớ luôn, tất cả mọi người đều phải liều mạng tìm tòi dùng đủ loại phương pháp tăng trí nhớ với thứ tiếng nước ngoài này.

Đinh Hạo được Trương Dương dạy dỗ như vậy trong lòng cũng thư thả không ít, cảm tình với Trương Dương lại tăng thêm một bậc, cầm sách giáo khoa cảm khái: “Trương Dương này, sao tôi không biết anh sớm hơn nhỉ? Nếu Tiếng Anh của tôi được anh dạy ngay từ đầu thì tốt rồi, cái này cũng không khó lắm!”

Trương Dương cũng cười: “Chỉ cần có cách học thuộc là được rồi, những cái khác đều phải học bằng cách ghi nhớ mà. Hồi trước tôi chưa từng học Tiếng Anh, lúc bắt đầu tiếp xúc cũng rất khó, từ từ là tốt rồi. Còn có một phần này, cậu học nốt nhé?”

Đinh Hạo lần đầu tiên không hề băn khoăn khi phải học từ mới Tiếng Anh, nhận lấy xem qua hai lượt, là một bản sao chép, mặt trên ghi từng từ mới và chú giải, so với những cái trước đó không khác lắm. Đinh Hạo làm rất nhẹ nhàng, không cần tốn công sức một lát đã xong, hứng trí bừng bừng trả lại bản sao chép cho Trương Dương: “Được rồi, anh chữa bài cho tôi đi!”

Trương Dương đang ở bên cạnh làm bài tập điền vào chỗ trống, nghe Đinh Hạo nói vậy cũng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: “Đều làm xong rồi? Đinh Hạo cậu thật giỏi.” Cầm lấy kiểm tra một lần cho Đinh Hạo, năm mươi từ đơn chỉ sai có hai cái, Trương Dương đánh dấu hai lỗi sai kia cho cậu, còn khích lệ: “Không tệ, cứ như vậy mà học tiếp, không bao lâu nữa tôi cũng không đủ trình độ phụ đạo cho cậu đâu!!”

Đinh Hạo thấy anh lấy bút gạch ngang dưới mấy từ bị lỗi, vội vàng ngăn cản: “Này, Trương Dương, dừng tay! Đừng gạch chân!”

Trương Dương có chút kỳ quái, ngẩng đầu lên giải thích: “Tôi chỉ ra lỗi sai cho cậu, lần tới làm có thể chú ý hơn…”

Đinh Hạo không thể cho ai biết cảm giác thẹn thùng của mình với đường gạch chân kia, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn buông tay Trương Dương ra, dặn dò: “Đừng gạch chân, vẽ một hình tam giác ở trước đó là được! Nếu không khoanh vòng tròn cũng hay!”

Trương Dương không nghĩ ngợi nhiều, thật sự vẽ một tam giác ký hiệu phía trước từ bị lỗi cho cậu: “Nghĩa của mấy từ đơn này cần chú ý kỹ, cậu làm thêm vài đề trắc nghiệm và điền chỗ trống để luyện lại cho nhớ. Đợi lát nữa tôi sẽ tìm vài bài văn mẫu cho cậu học, đến lúc đi thi cũng chỉ có mấy cái đề tương tự vậy, dùng cấu trúc trong đó là được.”

Đinh Hạo gật đầu, theo Trương Dương vùi đầu học tập. Trương Dương nhìn Đinh Hạo ngồi đối diện học đến hăng say, chính mình cũng thêm phần hứng thú đọc sách. Đề nghị học cùng nhau như vậy cũng không tệ lắm, ít nhất tiến độ ôn tập của Đinh Hạo cũng nhanh hơn không ít.

Hai người tận dụng thời gian nghỉ trưa để gặp nhau cùng ôn tập, dần dần trở thành thói quen. Bạch Bân thấy Đinh Hạo tiến bộ nhanh chóng nên cũng không quản, dù sao theo Trương Dương học Tiếng Anh khiến Đinh Hạo không còn băn khoăn với ngôn ngữ nữa. Chuyện có lợi với Đinh Hạo, bình thường Bạch Bân sẽ không ngăn cản. Chính là mỗi buổi tối, nụ hôn trước khi đi ngủ sẽ tăng thêm sức lực, có hai lần còn cố ý mút ra hai vệt hồng ngân trên cổ Đinh Hạo. Đinh Hạo bị anh áp ở trên giường, do do dự dự hỏi: “Cái đó, Bạch Bân này, anh không phải là đang ghen chứ?”

Bạch Bân lại mút thêm một vệt hồng ngân trên hầu kết của Đinh Hạo, lần này còn dùng răng nanh cắn ra dấu vết rất nhỏ.

Đinh Hạo không dám hỏi lại.

Ngoại trừ vững bước tiến hành kế hoạch học phụ đạo Tiếng Anh bên ngoài, thu hoạch lớn nhất của Đinh Hạo chính là đã có thể nói chuyện với Đinh Húc, tuy rằng không thể coi là hữu nghị lắm, nhưng tốt xấu cũng có thể thăm hỏi bình thường.

Mỗi lần Đinh Hạo đi tìm Trương Dương đều thử lôi kéo làm quen cùng Đinh Húc, đôi khi Trương Dương không ở đó, cậu an vị ngay tại bên cạnh Đinh Húc, nói chuyện với anh. Ban đầu chỉ được đáp lại khoảng 15%, dần dần từng bước đề cao, đến hiện tại có thể đạt khoảng 75% được đáp lại. Do vì mang theo áy náy, nhưng câu hỏi của Đinh Hạo tương đối ôn hòa: “Đinh Húc này, cái đó, Đổng Phi lúc về có hỏi, dạo gần đây không thấy… cậu cùng Tiếu Lương Văn đến căn cứ học võ…”

Đinh Húc vùi đầu làm bài tập, không để ý đến cậu.

Đinh Hạo không nổi giận, dù sao thì cũng là cậu có lỗi với Đinh Húc trước, tư thái mang vài phần áy náy, vì thế tiếp tục dùng trao đổi bí mật đến làm quen với Đinh Húc: “Anh có phải cùng Tiếu Lương Văn rất tốt không?” Thấy bút đang viết dừng lại, Đinh Hạo vội vàng an ủi: “Không sao, tôi cùng Bạch Bân cũng giống các anh vậy. Đinh Húc, đời này tôi coi như đã nghĩ thông suốt, loại sự tình này cũng không có gì…”

Đinh Húc vẫn đang vùi đầu viết, ‘hừ’ một tiếng rất nhỏ xem như biểu đạt. Đinh Hạo nghĩ thông suốt? Hỗn đản này đời trước không nghĩ thông suốt nên cứ như vậy khi nam bá nữ, vậy nếu đã thông thì liệu còn có thế nữa không?! Người nào đó đang ôn tập bài vở bị phân tâm biểu đạt bất mãn.

Đinh Hạo thấy anh có chút phản ứng, lại kề sát vào nhỏ giọng nói: “Bất quá các anh cũng quá lớn mật đi? Vừa ra căn cứ liền… Hắc hắc.” Đinh Hạo đây là nghe được từ chỗ Bạch Bân. Hồi trước cậu chưa từng nghĩ tới Đinh Húc và Tiếu Lương Văn có quan hệ, bất quá thấy Bạch Bân nhắc đến lại cảm thấy được có chút ý tứ, chậc chậc, thật đúng là không nhìn ra. Đời trước lúc gặp Đinh Húc vẫn là tác phong chính trực, thanh tâm quả dục rời xa ham muốn, tâm hồn trong sáng, vậy mà sống lại một đời liền tìm được người yêu.

Đinh Hạo nửa biết nửa đoán, thấy Đinh Húc trừng mắt liền nói: “Với tôi thì không cần giả vờ đâu, thật, chúng ta thế nhưng là người một nhà mà! Tôi biết có thể sống lại như vậy cũng không dễ dàng, cứ làm chuyện chính mình muốn là được, chẳng hạn như anh hiện tại, tuy rằng miệng rất… khụ, vẫn không buông tha người khác, nhưng mà so với đời trước nhìn thuận mắt hơn!”

Bị Đinh Hạo như vậy lặp đi lặp lại nhắc nhở, Đinh Húc cũng nghĩ tới. Hồi Tiếu Lương Văn đi học võ kia, thắng được một binh lính trong căn cứ, lập tức đòi phần thưởng, ngay cả trở về cũng chưa kịp đã đẩy anh đến góc tường rồi hôn lên. Tiếu Lương Văn có điểm ấy là không tốt, vừa kịch liệt vận động xong liền dễ dàng phấn khởi.

Đinh Húc ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, lại yên lặng cúi đầu tiếp tục làm bài tập của mình. Mấy ngày nay Đinh Hạo đều chủ động đến nói chuyện cùng anh, nói thật ra thì, tiếp xúc lâu cũng biết là người này không đến nỗi đáng ghét như vậy, hơn nữa cái chết của mình, kỳ thật dây dưa nhiều nhất là Tiếu Lương Văn… Nghĩ vậy, Đinh Húc liền ngầm đồng ý Đinh Hạo tiếp tục ở chỗ này lải nhải.

Đinh Hạo dường như được cái liếc mắt kia của Đinh Húc ủng hộ. Cậu phát hiện chỉ cần nhắc tới Tiếu Lương Văn một chút thì Đinh Húc đều đáp lại, thật không sai, xem ra Tiếu Lương Văn kia chính là điểm đột phá! Đinh Hạo nhìn nhìn Đinh Húc đang viết bài, thật khó tưởng tượng một người nội liễm, thậm chí bây giờ còn mang theo chút thanh tú thời thiếu niên, thế nhưng lại có thể viết ra nét chữ anh tuấn như vậy, lực đạo mạnh mẽ, thanh đậm vừa phải, chỉnh tề ngang dọc dần dần hiện ra trên giấy. Nếu nói người cũng giống như chữ, vậy thì người này nhất định là một người làm việc nghiêm cẩn, và bình thường còn vô cùng cố chấp.

Đinh Húc hiện tại chọn Tiếu Lương Văn, có phải đã nói lên lựa chọn đời này của anh rồi không? Đinh Hạo cảm thấy thực khó tin, người như vậy, hai người như vậy có thể cùng một chỗ như thế nào nhỉ? “Tôi không ngờ là các anh…”

Đinh Húc còn tưởng cậu vẫn đang nói đến chuyện hôn môi tại ngõ nhỏ sáng sủa kia. Anh cùng Đinh Hạo không có gì ngượng ngùng, đều là người trưởng thành rồi, ngẩng đầu lên hỏi lại cậu: “Bạch bân đánh xong không muốn thân thiết sao? Nam nhân đều như vậy đúng không?” Thấy Đinh Hạo đang cúi đầu đếm đếm ngón tay, hừ lạnh một tiếng: “Đinh Hạo cậu vẫn không thay đổi gì a, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, trẻ con như vậy mà cậu cũng có thể hạ thủ!”

Đinh Hạo bị anh nói một câu, vội vàng giải thích: “A! Đinh Húc, anh không thể nói như vậy được, tôi hiện tại còn trẻ con hơn anh ta! Ai không thể hạ thủ với ai chứ…” Nhìn Đinh Húc khó có được nói chuyện với mình, Đinh Hạo lại thử thương lượng cùng anh, phóng dịu thái độ: “Đinh Húc này, chúng ta nói chuyện có thể đừng châm biếm nhau nữa, nói chuyện bình thường thôi được không? Tôi nói thật, tôi cảm thấy hai chúng ta rất có duyên phận…”

Vị kia vẫn đang đắm chìm trong khó chịu khi bí mật của mình bị vạch trần, cũng không ngẩng đầu lên: “Bị cậu đâm chết là duyên phận?”

Đinh Hạo bị chặn họng, nửa ngày không nói nổi câu gì, lát sau mới ngập ngừng: “Không phải mà, hồi trước tốt xấu gì cũng coi như có quen biết, chúng ta ít nhiều cũng đã xã giao…”

“À, cậu là nói, chuyện cậu biết rõ tôi bị mẫn cảm cồn mà con mẹ nó cậu còn bắt tôi uống rượu?”

Đinh Hạo ở trong lòng rơi lệ, đã gặp qua hầu hạ gian nan, nhưng chưa từng thấy ai khó hầu hạ đến như vậy. Đinh Húc không nói lời nào ngồi chỗ đó tựa như một tảng băng được điêu khắc tinh mỹ, vừa mở miệng liền khai hỏa. Đinh Hạo một lòng áy náy đi tới hoàn toàn chỉ có thể chịu ngược, cãi lại không nổi.

“Chuyện đời trước thì cứ để nó qua đi, nhé, chẳng lẽ chúng ta không thể nén lại tức giận, trở thành bạn bè sao…”

“Được thôi.” Đinh Húc buông bút nhìn Đinh Hạo. Đinh Hạo không ngờ anh quả quyết như vậy, nhưng câu tiếp theo liền khiến cậu dựng thẳng người cảnh giác: “Vậy trước lấy năm trăm ra đây.”

Đinh Hạo vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không có tiền.”

Đinh Húc hừ một tiếng, ngón tay người bên cạnh có chút run lên: “Đinh Hạo cậu sống như thế nào vậy? Năm trăm đồng cũng không có, thực nghèo.”

Đinh Hạo da mặt dày, hoàn toàn coi lời này như là khích lệ với mình: “Tôi sinh ra trong một gia đình thanh chính liêm khiết, cha mẹ tiền lương ít ỏi, trên có bà nội bảy mươi cần chăm sóc, dưới có…”

Đinh Húc đẩy bàn chặn ngang lời cậu: “Này này này, đừng nói dối, lần đầu tiên tôi gặp cậu chính là lúc cậu đang dính dáng quan trên cáo mượn oai hùm cơ mà! Đừng có nói thanh chính liêm khiết với tôi!”

Đinh Hạo lập tức bổ sung thuyết minh: “Đấy là của Bạch Bân, thành phần gia đình của cá nhân tôi vẫn là quả hồng mềm thôi, tổ tiên ba đời bần nông, tuyệt đối trong sạch, hiện giờ hướng về lá cờ Tổ quốc đang vẫy gọi theo vầng thái dương mà từ từ tiến bước…”

Đinh Húc dọn dẹp sách vở chuẩn bị đi, người này bắt đầu nói mấy câu ghê tởm rồi. Đinh Hạo vội vội vàng vàng kéo anh lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Này này, Đinh Húc! Giỡn chút thôi mà, đừng trở mặt!” Kéo anh lại, kề sát mặt sang dò hỏi: “Tôi không có cách kiếm tiền, bên anh có biện pháp nào không?”

Đinh Húc lôi áo của mình ra từ trong tay cậu: “…Không có.”

Đinh Hạo không hài lòng, túm chặt áo anh không buông tay: “Tôi có thể nghe được, ý anh muốn nói là ‘có cũng không nói cho cậu’ đúng không?!”

Đinh Húc thở dài, giật lại áo mình từ tay Đinh Hạo: “Tôi nói, cậu có định để cho… tôi đi học hay không? Tiết một buổi chiều lớp chúng tôi là giờ nghe Tiếng Anh, cần phải đến phòng nghe của trường trung học bên kia, nếu bây giờ không đi thì muộn mất.”

Đinh Hạo buông tay, mắt mở lớn nhìn Đinh Húc, chợt nở nụ cười: “Đinh Húc này, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với tôi như thế đấy! Chúng ta thế này coi như là bạn bè rồi chứ? Tôi thật lòng giải thích với anh, anh tha thứ tôi chết tiệt đời trước đi, thử cùng tôi hiện tại làm bạn, được không?”

Đinh Húc bị da mặt dày của người này khiến cho choáng váng, nhìn cậu vài giây rồi xoay người bước đi, than thở: “Để tôi suy nghĩ lại một chút.”

Người phía sau cười đến vui vẻ, ngồi ở đằng kia phất tay nói tạm biệt với anh: “Hẹn gặp lại, Đinh Húc! Có việc có thể kiếm tiền nhớ tìm tôi đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK