Mục lục
Trọng Sinh Chi Tra Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Húc vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Bạch Bân, ngày hôm sau đã chuẩn bị xong xuôi để đưa Đinh Hạo bọn họ đi làm các thủ tục liên quan, Bạch Bân và Tiếu Lương Văn lần lượt kiêm chức lái xe và bảo vệ.

Bởi vì Đinh Húc biết đường nên ngồi ở vị trí phó lái phụ trách chỉ dẫn, Tiếu Lương Văn ngồi cùng Đinh Hạo ở phía sau. Đứa nhỏ đen không thích nói chuyện, Đinh Hạo cũng rầu rĩ không sức sống. Hôm qua sau khi cậu giải thích với Bạch Bân xong thì cứ như vậy, hai người từ đó dường như có một tầng ngăn cách mỏng. Đinh Hạo nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì.

Bạch Bân và Đinh Húc ngược lại nói chuyện với nhau rất sôi nổi, hỏi một ít tình huống tương quan: “Cậu nói lô thịt đông lạnh kia là vận chuyển đến nước J, bị kiểm tra không hợp cách nên lại đưa về?” Tin tức của Bạch Bân khá linh thông, hơn nữa dựa vào nguyên nhân lịch sử của nước J, cũng không suy nghĩ cẩn thận tự làm khó nữa: “Khoảng thời gian này bị kẹt đúng là khó khăn.” Không chỉ lý do sản phẩm không hợp cách, mà mục đính thật sự là hai bên muốn kiềm chế nhau.

Bạch Bân nói rất hàm súc, Đinh Húc nghe cũng hiểu: “Đúng vậy, đây là trả thù nhau.” Bởi vì ngoại thương với nước J không thuận lợi, lúc trước chuyên trả thù bằng cách tính thuế quan, thuế suất một lần cao đến 100%. Đinh Húc nghĩ vậy, nở nụ cười: “Nhìn lại, hành động của cấp trên mà đã bắt đầu, trả thù có thể ác hơn Đinh Hạo nhiều.”

Bạch Bân thoáng cười nhẹ, rất nhanh liền chuyển đề tài: “Thịt đông lạnh để thời gian dài quá sẽ không bị hỏng sao?”

Đinh Húc lắc lắc đầu: “Không, dọc đường đi đều có thùng đựng tủ lạnh riêng, nối dây điện bảo trì nhiệt độ thấp.” Thấy Bạch Bân có chút không hiểu, liền giải thích kỹ hơn: “Thời gian vận chuyển đường biển tương đối dài, đều đã chuẩn bị tốt từ trước, không bị hỏng đâu. Tôi hỏi qua rồi, bình thường thịt đông lạnh có thể để hơn một năm.”

Bạch Bân gật đầu. Lúc trước anh đã thoáng tìm hiểu một chút về Đinh Húc, ông nội và ba mẹ Đinh Húc đều làm cái này, khó tránh Đinh Húc hiểu biết nhiều: “Vì sao không để nó bị bắt giam? Như vậy có lẽ dễ ‘nhận ca’ hơn.” Bạch Bân hiếm khi vui đùa, nhưng Đinh Húc không tài nào cười nổi: “Tôi vào đó vô dụng.”

Bạch Bân không hỏi nhiều, ngữ khí Đinh Húc rõ ràng đã trầm xuống, chuyện đề cập đến việc tư người khác này, anh luôn luôn tôn trọng, sẽ không chủ động bắt buộc. Bạch Bân liếc qua kính chiếu hậu nhìn đứa nhỏ vẫn đang ngẩn người, thở dài, không chủ động bắt buộc sao… Thôi chờ Đinh Hạo đến nói chuyện với anh trước thì tốt hơn.

Bởi vì là vùng ngoại thành, cách cùng lắm là hai giờ đi đường, rất nhanh liền đến. Đinh Húc rất quen thuộc với công việc thủ túc, hơn nữa có quen biết với người ở bên trong, nhân viên nhiệt tình mời Bạch Bân bọn họ vào phòng nghỉ chờ: “Một đường mệt mỏi đi? Trước ngồi chờ một lát, Đinh Húc làm việc rất linh hoạt, sẽ nhanh chóng về đây, sau đó chúng ta cần đi thêm một chuyến.”

Một nhân viên phụ trách tiếp đón rót trà cho bọn cậu: “Các cậu tới rồi, chúng tôi sắp lo đến chết mất!”

Đinh Hạo khôi phục chút tinh thần, miệng cậu rộng da mặt lại dày, không đến hai cầu liền hỏi ra điều mình muốn nghe từ miệng nhân viên tiếp đón: “À, các cậu cũng biết nước J yêu cầu luôn rất nhiều, tiêu chuẩn kiểm dịch lần này đều tự họ ấn định, chọn ra một đống sai sót nói thực phẩm không đạt tiêu chuẩn! Chỉ tiêu quốc tế đã chứng thực thịt này rồi, thế mà bọn họ còn sợ ăn có thể bị độc chết!”

Đinh Hạo gật đầu: “Đương nhiên! Hơi quá đáng!”

Nhân viên kia vô cùng đồng cảm với lời này của Đinh Hạo, lập tức giải thích cho cậu khó khăn của bọn họ, hận không thể chảy ra huyết lệ: “Lô hàng này về đến đây vẫn chưa qua lần kiểm dịch thứ hai, vừa để lên cân liền phát hiện số liệu không phù hợp với khai báo ban đầu…” Đơn giản mà nói, công ty này trốn thuế. “Bảo bên đó nộp thuế bổ sung, người ta trực tiếp vứt lại hàng, cả kiện ném luôn ở đây khiến chúng tôi vô cùng khó xử!”

Cái này cần giải thích một chút, sau khi phát hiện trốn thuế sẽ đòi thu thuế bổ sung, đây vốn là chuyện rất dễ dàng, nhưng vấn đề là ở hàng hóa. Thịt đông lạnh cần tủ lạnh riêng để vận chuyển, một đường nối dây điện duy trì nhiệt độ thấp. Một thùng đựng hàng ít nhất 25 tấn, thuê bốn năm container chở đi, một đường trên biển ít nhất là ba tháng.

Xí nghiệp trong nước thì vẫn là người làm chủ, không muốn tính chi phí điện mấy tháng này, chậc, hàng hóa ấy dù bỏ khoản tiền đóng thuế quá hạn cũng không đủ tiền điện, quyết đoán không cần nữa, trực tiếp buông tha lô hàng này.

Bên kia buông tha rất quyết đoán, bên này nhân viên liền chịu tội.

“Một lô thịt đông lạnh này ở chỗ chúng tôi, cậu bảo chúng tôi bán đấu giá tìm người nhận lấy, đến chỗ nào có thể tìm người ăn nhiều thịt đông lạnh như vậy chứ? Không nói thứ này còn có kỳ hạn bảo đảm chất lượng, riêng việc nối điện cho tủ lạnh đã khiến người lo nghĩ rồi, chi phí điện một ngày có khi còn hơn một năm tiền lương của chúng tôi, mà vẫn không thể ngừng lại, ngừng một ngày thịt sẽ hỏng.” Nhân viên vẻ mặt buồn khổ, bọn họ tính cả lái xe cũng không hơn được mười mấy người, trên dưới một trăm tấn thịt đông lạnh này chắc gặm nửa thế kỷ mới hết.

Bạch Bân thử hỏi một câu: “Không thể xử lý sao?” Loại thịt tặng không mà chưa quá thời hạn này dù sao vẫn có người muốn chứ? Nhìn thoáng qua Đinh Hạo ngồi đối diện, quả nhiên hứng thú với đề tài này: “Đúng vậy, các anh tặng người khác cũng không được sao?” Đứa nhỏ này vẫn luôn thủy chung giữ tâm cảnh giác nhất định với loại đồ cho không này, tuy được nhiệt tình tiếp đón nhưng vẫn có chút nghi ngờ.

Nhân viên đã sắp muốn khóc: “Chúng tôi muốn tặng lắm, nhưng một lần đưa trên dưới một trăm tấn không ai muốn nhận.” Nơi đây là một chợ trời, chính là gần cảng nên vận chuyển tương đối phát triển, các xí nghiệp địa phương cũng chủ yếu là luyện hóa, mấy thứ này muốn giải quyết ngay tại chỗ đúng là không dễ dàng.

“Lúc trước muốn xử lý, chúng tôi ra bảy tám lao động khỏe mạnh, tính toán bàn với cấp trên mang đi tiêu hủy, nhưng biết tiêu hủy chỗ nào bây giờ! Gần một trăm tấn thịt đông lạnh, để chỗ nào cũng chiếm diện tích.” Nhân viên uống một ngụm nước, tiếp tục tố khổ: “Muốn đem đi chôn, thị chính không cho, hiện giờ đều muốn quy hoạch đất, ai cho được chỗ lớn như vậy chỉ để chôn rác chứ! Tìm nơi đất trống đốt đi, cục bảo vệ môi trường đã sớm xoa tay theo dõi chờ mình đốt, chân trước đốt sau lưng lập tức đến phạt tiền, có khi tiền phạt còn không ít. Tôi thấy cục trưởng bên bọn họ còn cố tình đến đây xem hai lần.”

Đinh Hạo vui vẻ: “Đúng vậy để bọn họ nhìn kỹ tình huống đi? Có khi các anh vừa đốt thì tháng này bọn họ liền có tiền thưởng!”

Nhân viên thở dài: “Cũng không phải hết cách! Bên chúng tôi làm sao dám đốt chứ, đã nghĩ tìm một đêm tối trời trong tháng, ném vào biển, coi như tạo phúc cho sinh vật biển! Nhưng bên cục thủy hải sản, ngành hàng hải liên tục phát công văn ‘không được phá hỏng cân bằng sinh thái tự nhiên, nghiêm khắc đả kích, tuyệt không nương tay’!”

Đinh Hạo nghe thiếu chút nữa phun sạch nước trà trong miệng, nhân viên ở đây thật không dễ dàng!

“Chúng tôi khó khăn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn đành về nối điện, không mở điện sao được, hàng mà hỏng, cục bảo vệ môi trường đã nghe được chút tin tức đến đây. Cứ như vậy gây sức ép vài lần, phí chuyên chở chúng tôi lại phải chịu.” Nhân viên cuối cùng cảm thán một câu: “May mắn các cậu tới rồi! Nhanh nhanh lấy hết đi thôi, lấy hết đi!” Không nói chi phí thuê thùng đựng hàng, tiền điện tháng này đã là con số trên trời, trên dưới một trăm tấn gì đó mỗi ngày hai mươi bốn giờ mở tủ lạnh liên tục ai chịu nổi được!

Đinh Hạo nghe hiểu. Nói nửa ngày, tổng kết lại là, hiện giờ chỉ cần có người muốn, có người mang xe đến lấy, nhân viên sẽ vô cùng cảm kích.

Đinh Húc lo liệu thủ tục rất nhanh, hoàn thành giao tiếp rồi để Bạch Bân đi liên hệ đoàn xe, nhân viên hoàn toàn ủng hộ hành động nhanh gọn của bọn cậu, thậm chí còn chủ động mượn thùng đựng hàng tủ lạnh nguyên bản cho, lúc trước thuê là xí nghiệp trả tiền, vẫn chưa đến kỳ hạn giao tiền thuê ba tháng, vừa đúng lúc bọn cậu đến đưa về.

Đinh Húc tính toán phí tổn, đến khi xử lý hàng hóa xong xuôi có chút thiếu thốn, nhắc nhở Đinh Hạo: “Nếu không hay thuê thêm một thời gian ngắn nữa đi? Tiền này có thể chờ bán xong rồi trả cũng được.”

Đinh Hạo đương nhiên đồng ý, nhưng chợt sinh chút hoài nghi nhỏ với Đinh Húc. Lúc trước khi cậu quen Đinh Húc hình như anh đang làm phương diện công trình đúng không? Nhưng nhìn anh chạy trước chạy sau như vậy, có vẻ như rất quen thuộc với chuyện này. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi, cậu sống lại một lần có thể trở thành học sinh ngoan, thanh niên gương mẫu, Đinh Húc người kia hoàn toàn có thể lựa chọn lại nghề nghiệp của mình.

Đinh Hạo bắt đầu có chút trông ngóng cơ hội hợp tác lần sau.

Tuy nhiên, hình như cậu đã quên chuyện gì rất quan trọng… Đinh Hạo chống cằm suy nghĩ, chưa kịp nghĩ cẩn thận chợt nghe Bạch Bân nói chuyện: “Vừa liên hệ với đoàn xe xong rồi, sáng mai bắt đầu vận chuyển về, hôm nay chúng ta ở lại đây trước, tôi đặt phòng khách sạn.”

Đầu Đinh Hạo ‘ông’ một tiếng vang lên, ngẩng đầu nhìn Bạch Bân, quả nhiên Bạch Bân cũng đang nhìn cậu: “Đột nhiên liên hệ, chỉ còn hai phòng hai người thôi, mọi người chịu khó một chút nhé.”

_______

Lời tác giả:

Đinh Hạo: Bạch Bân, Đinh Húc, các anh nghe kỹ cho tôi! Tôi cùng đứa nhỏ đen không dễ bắt nạt vậy đâu! Cái đó, ngày mai muốn ở phòng đơn!!

Đinh Húc (giận): Tiếu Lương Văn, cậu còn muốn vào ngủ không?

Đứa nhỏ đen (quyết đoán giả đáng thương, vờ làm con thỏ): Muốn.

Đinh Hạo: …Anh có thể có chút tiền đồ không.

Đinh Húc (nhìn không quen người khác bắt nạt đứa nhỏ đen): Đinh Hạo cậu cẩn thận mai không đứng dậy nổi, hừ!

_________

Tiểu Mân: Mai H a, H a, H vô cùng vô cùng hot a ~ *uốn éo*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK