Mục lục
Điền Viên Nhật Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì đã tìm được nguyên nhân thực sự khiến Tiêu Trăm Vạn rụng lông, Lục Lăng Tây bỏ việc kiểm soát ăn uống của Tiêu Trăm Vạn. Sau nhiều ngày liên tục ăn rau, cuối cùng Tiêu Trăm Vạn cũng được như trước đây, quay về cuộc sống hạnh phúc ăn thịt ngập mặt. Vì có ý bù đắp, nên thỉnh thoảng Lục Lăng Tây còn thêm bữa cho Tiêu Trăm Vạn. Sau vài ngày, phần thịt mất của Tiêu Trăm Vạn đã trở lại, thậm chí còn béo hơn lúc mới đến nữa.

Buổi tối sau khi tắm xong cho Tiêu Trăm Vạn, Lục Lăng Tây cầm mặt nó nhìn trái nhìn phải, quay đầu hỏi Nhan Việt phía sau, có phải Tiêu Trăm Vạn vẫn gầy không?

Tầm mắt Nhan Việt dừng trên cái cằm đôi béo núc của Tiêu Trăm Vạn, trợn mắt nói dối, "Đúng là hơi gầy".

Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ rồi thêm cho Tiêu Trăm Vạn bữa khuya.

Nhan Việt: "...".

Theo cân nặng của Tiêu Trăm Vạn ngày một tăng lên, thời gian đã tiến vào tháng một. Việc buôn bán của Vi Viên Nghệ bận rộn hơn. Trong khoảng thời gian này Lý Vĩ Sinh lại giới thiệu giúp Lục Lăng Tây mấy đơn hàng, tính đủ mọi khoản cũng được ba mươi nghìn tiền lãi vào sổ. Mặc dù sau khi có công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ thì nguồn thu nhập chính của Lục Lăng Tây không còn là việc tiêu thụ hoa cỏ nữa, nhưng cậu vẫn rất biết ơn tấm lòng Lý Vĩ Sinh, định nhân dịp năm mới tặng quà cho anh.

"Nhan đại ca, anh nghĩ đưa mấy bồn hoa thì có ít quá không?". Lục Lăng Tây không có kinh nghiệm tặng quà, nên tìm Nhan Việt hỏi.

Nhan Việt đã gặp Lý Vĩ Sinh vài lần, nhìn ra được anh ta thật lòng quý mến Lục Lăng Tây. Chắc là trong lòng xem Lục Lăng Tây như con mình, có gì cũng muốn dành cho Lục Lăng Tây. May mà tuổi người ta cũng đủ để làm cha Lục Lăng Tây rồi, nếu không Nhan Việt lại ăn dấm.

Anh ngẫm nghĩ rồi đề nghị: "Thêm một bộ mỹ phẩm của Cao Vĩnh Lương thì thế nào?".

Ban đầu Lục Lăng Tây và Lý Vĩ Sinh có qua lại cũng vì vợ của Lý Vĩ Sinh là chị Điền, nếu muốn tặng quà thì cũng không thể bỏ qua chị Điền được. Đồ mỹ phẩm mà Cao Vĩnh Lương nghiên cứu đi theo dòng mỹ phẩm cao cấp, người dùng thử đã có phản hồi rất tốt về hiệu quả. Hơn nữa nguyên liệu của bộ mỹ phẩm này đến từ Vi Viên Nghệ, tặng cũng rất có ý nghĩa.

Anh vừa nói vậy Lục Lăng Tây cũng thấy không tệ, ngoan ngoãn gật đầu. Bỏ nỗi băn khoăn này xuống, Lục Lăng Tây hơi tò mò hỏi, "Sản phẩm của chú Cao định tung ra thị trường lúc nào vậy?".

Nhan Việt cũng không chắc chắn, "Chắc là vào trung tuần tháng một".

Thời gian cụ thể Nhan Việt không rõ. Mặc dù cổ phần mà anh nắm giữ có quyền khống chế tuyệt đối trong việc hợp tác với Cao Vĩnh Lương, nhưng anh cũng không nhúng tay vào việc nghiên cứu và quản lý của Cao Vĩnh Lương. Lúc Cao Vĩnh Lương từ nước ngoài về đã xây dựng công ty của mình, Đức Trí của Nhan Việt chỉ phụ trách đầu tư và kiểm toán định kỳ, những thứ khác không quản. Nhan Việt biết là vào trung tuần tháng một là vì lần trước gặp Cao Vĩnh Lương đã thuận miệng tán gẫu.

Với sản phẩm mà Cao Vĩnh Lương đã nghiên cứu chế tạo hơn một năm, Nhan Việt rất tin tưởng vào nó. Theo thói quen lúc trước của Đức Trí, bọn họ chỉ chọn một hạng mục một năm. Nhưng giờ chỉ nửa năm ngắn ngủi mà Nhan Việt đã chọn hai hạng mục, hơn nữa tương lai phát triển rất tốt. Tính ra thì bên trong đều có liên quan đến Lục Lăng Tây. Giống như Nhan Việt đã nói lần trước vậy, từ khi ở cùng Lục Lăng Tây, dù là việc làm ăn hay là cuộc sống, anh đều rất suôn sẻ. Giống như là ông trời đang bù đắp cho anh, cho anh một bảo bối lớn.

Nghĩ đến đó, Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây hôn cậu, giọng trầm thấp, "Bảo bối, anh yêu em".

Lục Lăng Tây không quen với cách gọi này lắm, sắc mặt thẹn thùng.

Trước khi Cao Vĩnh Lương tung sản phẩm ra thị trường, mấy người Vương Thục Tú và Tiêu Phong đã trở về. Lần này bốn người đi gần ba tuần, không nói Vương Thục Tú luôn lo cho Lục Lăng Tây, thì cô cũng không yên tâm về tiệm cơm. Hơn nữa bọn họ cũng không đi được nhiều nơi, chỉ riêng ở Trung Kinh đã mất hai tuần rồi. Trong đó Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn kiểm tra mất một tuần, đây là Diệp Khang đã đánh tiếng trước với bệnh viện. Nhưng cũng vì Diệp Khang tìm một chuyên gia nổi tiếng cho bọn họ, người ta rất bận, vất vả lắm mới rút thời gian ra được.

Chuyên gia xem xong kết quả kiểm tra của hai người cũng nói cơ thể bọn họ không có việc gì. Có lẽ do hai người muốn có con nên áp lực quá lớn, như vậy sẽ không dễ có thai được. Dùng lời bác sĩ nói thì là duyên phận chưa đến, bảo bọn họ đừng sốt ruột. Chắc là do lời chuyên gia có uy tín hơn bác sĩ thông thường, nghe ông nói con cái đều là duyên phận, duyên phận chưa đến thì cũng không vội được, thả lỏng tâm tình thì duyên phận sẽ đến, khiến Chu Hiểu Mạn và Tiêu Hồng buông chuyện này xuống, vui vẻ du ngoạn khắp các nơi nổi tiếng ở Trung Kinh. Sau đó bốn người lại ra biển chơi vài ngày, mua đặc sản đi dạo phố, rồi về Phượng Thành chuẩn bị đón Tết.

Lúc bốn người về đến nhà thì đã là buổi tối. Lục Lăng Tây theo thói quen dựa vào lòng Nhan Việt đọc sách, Nhan Việt vừa gửi mail trả lời, vừa cúi đầu hôn Lục Lăng Tây, hai người đang vô cùng ngọt ngào, bỗng nghe Tiêu Trăm Vạn hưng phấn kêu lên, chạy thẳng sang bên cạnh.

Lục Lăng Tây ngơ ra, Nhan Việt đã kịp phản ứng lại. "Có phải mấy người anh Phong đã về không?".

Lục Lăng Tây bất ngờ, trước đó mẹ cũng không nói hôm nay sẽ về. Cậu và Nhan Việt sang nhà bên cạnh, đèn đã được bật sáng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Tiêu Trăm Vạn và tiếng người ồn ào.

"Mẹ, ba...". Lục Lăng Tây cười híp mắt chào hỏi.

Vương Thục Tú thấy Lục Lăng Tây thì rất vui, giữ mặt cậu hôn một cái thật kêu. "Tiểu hỗn đản có nhớ mẹ không?".

Trước mặt đám Tiêu Hồng, Lục Lăng Tây thấy hơi xấu hổ, lúng túng gật đầu.

Vương Thục Tú cười đánh cậu cái bộp, "Tiểu hỗn đản đỏ mặt gì chứ, cũng chưa có vợ, mẹ mày không thể hôn mày sao".

Lục Lăng Tây: "...".

Nhan Việt cười nhìn Lục Lăng Tây, rồi dời mắt rất nhanh.

Bọn họ đang nói chuyện, thì bên kia Tiêu Trăm Vạn rất nhiệt tình nhào lên Tiêu Hồng, rửa mặt cho hắn một lần. Tiêu Hồng ôm Tiêu Trăm Vạn lắc lư, cười nói: "Tiêu Trăm Vạn béo quá. Được rồi, tuần tiếp theo ăn ít thịt nhiều rau, giảm béo với tao".

Hắn vừa nói xong, vẻ mặt Nhan Việt và Lục Lăng Tây liền kỳ quái hẳn. Nhan Việt nhịn cười đồng tình nhìn Tiêu Trăm Vạn, ngày lành của Tiêu Trăm Vạn lại không còn nữa rồi.

Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn không ở đây lâu, Tiêu Hồng lái xe nửa ngày cũng mệt mỏi, muốn về nghỉ sớm. Trước đó hắn đưa Tiêu Phong và Vương Thục Tú về cũng vì thuận đường đón Tiêu Trăm Vạn luôn, hẹn xong ngày mai lại đến, Tiêu Hồng mang theo Tiêu Trăm Vạn rời đi.

Nhan Việt khách khí chào hỏi Vương Thục Tú và Tiêu Phong rồi về nhà bên cạnh, Vương Thục Tú đổi quần áo, chia đặc sản mua về ra, bảo Lục Lăng Tây đưa một phần sang cho Nhan Việt.

"Đây là bác con chuẩn bị".

Lần này Tiêu Hồng đi đến Trung Kinh kiểm tra, Nhan Việt cũng giúp không ít, Tiêu Hồng biết ơn chuyện này, nên lúc mua đặc sản đã mua một phần cho Nhan Việt.

"Đúng rồi, còn cái này nữa".

Vương Thục Tú lấy một cái túi trong đống đặc sản ra. Lục Lăng Tây không đi, đợi Vương Thục Tú sắp xếp xong. Vương Thục Tú vừa dọn đồ vừa kể mấy chuyện thú vị vừa qua cho Lục Lăng Tây nghe, cô nói rất nhanh, mặt cũng rất vui vẻ.

Lục Lăng Tây nghe rất nghiêm túc, còn thường thường gật đầu. Cậu thích Vương Thục Tú như bây giờ, thong dong, tự tin lại xinh đẹp, là khoảng thời gian đẹp nhất của người phụ nữ.

Thấy được ánh mắt của Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú cười nhẹ.

"Tiểu hỗn đản".

-------------------------------

Chương sau sẽ tiết lộ một câu chuyện thiệc máu chó >.<

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK