* Là loại tảo bắt nguồn từ các loại vi khuẩn.
Từ tảo đến quyết trần, đến dương xỉ, rồi đến thực vật hạt trần, cuối cùng đến thực vật hạt kín, thực vật đã trải qua năm giai đoạn phát triển lớn. Trong ba tỷ năm dài lâu, thế giới thực vật thông qua di truyền biến dị, chọn lọc tự nhiên, không ngừng phát triển tiến hóa. Từ đơn bào đến đa bào, từ đơn giản đến phức tạp, chủng loại mới không ngừng sinh ra đang thích ứng với sự thay đổi của môi trường, chủng loại cũ đang không ngừng chết và tuyệt chủng.
Nhìn chung cả tiến hóa của giới thực vật, có thể dễ dàng nhận ra tiến hóa của thực vật không chỉ là một, mà là ảnh hưởng lẫn nhau. Ảnh hưởng này rất kỳ diệu, hiện giờ Nhan Việt cần chính là loại kỳ diệu này.
Hơn bảy giờ tối, Nhan Việt lái xe đưa Lục Lăng Tây dạo quanh Phượng Thành một vòng. Bởi vì tiểu khu Hoành Phú ở phía Bắc Phượng Thành, nên Nhan Việt cố ý chọn đất ở phía đông, nam, tây Phượng Thành để tinh lọc. Mấy chỗ này không chỗ nào là không vây quanh những địa điểm quan trọng trong hạng mục cây xanh mà thị trưởng mới đề ra. Do vậy, nếu lúc đầu có thay đổi gì thì cũng sẽ bị người dân xung quanh cho là môi trường đã được cải thiện hiệu quả, không làm xôn xao. Đồng thời, đặc thù địa lý cũng che giấu tính đặc biệt của tiểu khu Hoành Phú.
Chọn xong khu vực, phạm vi tinh lọc, Nhan Việt cố ý chọn những nơi trồng cây liễu. Việc anh phải làm bây giờ là rút Lục Lăng Tây ra khỏi phạm vi hoài nghi của chuyện này, cách nhanh nhất là tìm một mục tiêu đáng nghi khác. Còn về phần mục tiêu này sau khi bị phát hiện sẽ như thế nào, thì không nằm trong phạm vi quan tâm của Nhan Việt.
Dùng hết năm điểm sức mạnh tự nhiên mà hệ thống đã thưởng sau khi cây liễu tiến hóa, cảm xúc của Lục Lăng Tây hơi sa sút. Cậu tựa vào cửa kính xe nhìn bên ngoài, ngọn đèn chiếu rọi Phượng Thành dưới bóng đêm rất rực rỡ. Sương mù ban ngày đã bị bóng đêm che lấp, cửa kính xe ngăn cách bụi bặm trong không khí, Phượng Thành lúc này không nhìn ra được nó ô nhiễm nghiêm trọng thế nào, dưới ánh đèn nê ông chiếu rọi lại có vẻ sạch sẽ.
"Không vui sao?"
Nhan Việt vẫn luôn chú ý đến tâm trạng của cậu.
Lục Lăng Tây vốn định lắc đầu, nhưng nghĩ nghĩ lại thành thật gật đầu.
Nhan Việt dừng xe bên đường, vươn tay xoa tóc Lục Lăng Tây, "Là vì những lời anh nói chiều nay?"
Lần này Lục Lăng Tây lắc đầu rất nhanh, không liên quan đến lời Nhan Việt nói, cậu cũng không nói rõ được vì sao mình không vui. Nhan Việt thở dài, có hơi hối hận lúc chiều nói quá nghiêm trọng làm Lục Lăng Tây sợ. Anh véo nhẹ mặt cậu, nghiêm túc nói: "Rất thích thực vật?"
Lục Lăng Tây gật gật đầu.
"Thích thực vật tiến hóa?"
Lục Lăng Tây do dự gật đầu, phương hướng tiến hóa của thực vật tuy đủ mọi kiểu loại, nhưng chủ yếu vẫn thiên về tính thực dụng. Ví dụ như Điếu Lan tăng hấp thu fooc-man-de-hit +20%, còn có cẩm chướng gấm tăng hấp thu SO2 +20%. Trước kia cậu nghĩ nếu thực vật cứ tiến hóa như vậy, thì sau này môi trường tự nhiên sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng bây giờ vì tránh phiền phức, cậu phải ít dùng tấm bảng, thực vật cũng không thể tiến hóa như trước đây?
Nhan Việt hiểu suy nghĩ của cậu, dịu dàng nói: "Tiểu Tây, em làm chuyện mình thích là được rồi, những chuyện khác em không cần lo."
"Nếu chuyện này bị người ta phát hiện thì có gây phiền phức không?" Lục Lăng Tây lo lắng.
Nhan Việt cười khẽ, cố ý trêu ghẹo cậu: "Tiểu Tây, em bán nhiều cây đi như vậy rồi, bây giờ mới lo lắng có bị phát hiện không thì muộn rồi."
Lục Lăng Tây: "..."
Nhan Việt nhìn cậu cười, "Cây mà Vi Viên Nghệ bán ra đều trồng trong vườn hoa, dù bị phát hiện khác biệt thì mọi người cũng chỉ hoài nghi là môi trường tác động vào, sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi Tiểu Tây đâu."
Lục Lăng Tây phản ứng kịp, "Nhan đại ca là đối tác của em, nếu hoài nghi thì cũng là nghi hai người chúng ta."
Nhan Việt nhịn cười gật đầu, "Đúng rồi, chúng ta cùng phạm tội, em xem anh có lo lắng không."
Anh một vẻ rất thoải mái, Lục Lăng Tây hoàn toàn yên tâm.
"Nhưng mà." Nhan Việt chuyển đề tài, "Chúng ta phải suy nghĩ chuyện hợp tác với Tiết Vĩnh Thông."
"Vì sao?" Lục Lăng Tây không hiểu.
Nhan Việt kiên nhẫn giải thích: "Trước đây anh đã nghe chuyện của Cao Vĩnh Lương, ông ta là người có phần bướng bỉnh, sợ là không bỏ qua thu hải đường dễ dàng như vậy. Anh lo là ông ta sẽ truy nguồn gốc, đến lúc đó cũng là phiền phức, không bằng chúng ta nắm quyền chủ động."
Lục Lăng Tây rất tin tưởng Nhan Việt, nghe lời gật đầu, "Chúng ta phải đi tìm ông ta sao?"
"Không, để ông ta đến tìm chúng ta." Nhan Việt có ý trong lời nói.
Suy xét việc hợp tác với Tiết Vĩnh Thông không phải là ý nghĩ nhất thời của Nhan Việt, mà là suy nghĩ nghiêm túc về những gì có được cả buổi chiều. Cây ở Vi Viên Nghệ có hơi ít, nhưng đổi thành Lục Hiên Viên Nghệ thì tốt hơn nhiều. Anh định chọn một việc để lộ cho Tiết Vĩnh Thông biết, cho Tiết Vĩnh Thông xem một vài "sự thật". Anh tin cách bảo vệ bí mật tốt nhất là hai bên có chung lợi ích, quan trọng hơn là có Tiết Vĩnh Thông tham gia sẽ làm chia sẻ một nửa áp lực cho Lục Lăng Tây. Theo ý của anh, thì hợp tác với Tiết Vĩnh Thông là bước đầu tiên, anh còn có kế hoạch liên kết với Tiết Vĩnh Thông thành lập một tổ chức nghiên cứu thực vật. Anh nhớ ở nước ngoài có rất nhiều tổ chức cùng loại như vậy, chuyên nghiên cứu gây trồng những chủng loại thực vật mới, cũng như chuyển thành quả nghiên cứu thành lợi ích kinh tế thiết thực. Nhìn một cách lâu dài thì đối với Lục Lăng Tây mà nói, đây là cách bảo vệ tốt nhất.
Những ý này đều là kế hoạch bước đầu của Nhan Việt, nếu Lục Lăng Tây không muốn bỏ tấm bảng đi, vậy thì làm lớn chuyện này ra. Chỉ khi bọn họ nắm giữ quyền lên tiếng thì mới có năng lực bảo vệ Lục Lăng Tây.
Hai người đi quanh Phượng Thành một vòng, rồi Nhan Việt lái xe đưa Lục Lăng Tây đến quán ăn gia đình Tiểu Hoa. Bây giờ đã hơn 9 giờ tối, trong tiệm cơm vẫn còn tốp năm tốp ba khách đang ăn. Bình thường hơn sáu giờ là Lục Lăng Tây đến rồi, hôm nay đến muộn, Vương Thục Tú kéo cậu lại hỏi, "Đã ăn cơm tối chưa?"
Lục Lăng Tây vuốt bụng thành thật nói: "Trong cửa hàng có việc nên chưa ăn."
"Ngồi đi, mẹ làm mấy món cho hai đứa."
Vương Thục Tú biến mất như một trận gió, Lục Lăng Tây quay đầu đang định gọi Nhan Việt, lại dường như thấy được Tiêu Phong ở bên ngoài. Cậu sửng sốt nhìn lại, thân ảnh Tiêu Phong đã biến mất.
"Nhìn gì vậy?" Nhan Việt thấy cậu nhìn quanh liền hỏi.
Lục Lăng Tây không chắc lắm, "Hình như em thấy anh Phong."
"Vậy sao?" Nhan Việt mặt không đổi sắc liếc ra ngoài, chắc chắn nói: "Chắc là Tiểu Tây nhìn nhầm rồi."
"À." Lục Lăng Tây cũng hiểu là mình nhìn nhầm thôi.
Bên ngoài tiệm cơm, Tiêu Phong ngậm điếu thuốc đứng ở bên kia đường, không để tâm lắm nhìn quán ăn gia đình Tiểu Hoa. Đinh Nhị vẫn luôn đi theo y suy xét tâm tư của y, đề nghị: "Anh Phong, hình như buổi tối vẫn chưa ăn no, hay là chúng ta đi ăn chút gì đi, vừa lúc bọn Hổ tử cũng ở trong."
Tiêu Phong lãnh đạm liếc nhìn hắn, "Đã mấy giờ rồi, cậu không ngủ thì không để người khác ngủ hả."
Đinh Nhị lập tức hiểu ý y, anh Phong không phải là muốn đi ăn cơm, mà là không thích bọn Hổ tử ở đó quá muộn, ảnh hưởng bà chủ Tiểu Hoa nghỉ ngơi á. Đinh Nhị thấy oan thay cho bọn Hổ tử. Anh Phong nói một câu đến ủng hộ thường xuyên, bọn Hổ tử ngày nào cũng đi hết mấy con phố để đến dùng cơm. Từ ăn sáng đến ăn tối, còn bổ sung thêm bữa khuya. Theo hắn nghĩ thì đường xa như vậy, cơm nước xong đi bộ về thì bữa cơm này cũng bị tiêu hóa gần hết rồi, chẳng khác nào chưa ăn gì cả. Kết quả còn bị anh Phong chán ghét, đúng là oan quá.
Tiêu Phong nhìn một lúc rồi dụi thuốc xoay người đi, Đinh Nhị không rõ hắn có nên kêu bọn Hổ tử về không. Nhưng như vậy thì rõ quá, theo tính anh Phong thì chắc là không vui rồi. Do dự vài giây, Đinh Nhị quyết đoán đi theo Tiêu Phong, trong lòng nghĩ mai đừng quên nhắc bọn Hổ tử một câu. Bữa ăn khuya nên ăn sớm chút, đừng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà chủ Tiểu Hoa.
Tiêu Phong không biết Đinh Nhị nghĩ nhiều như vậy, y đang nghĩ về Vương Thục Tú. Làm lão quang côn nhiều năm như vậy, Tiêu Phong vẫn chưa có ý muốn lập gia đình, y luôn thấy một mình rất tốt. Có khi anh trai ở quê sẽ gọi điện khuyên y, tìm một người vợ biết lạnh biết nóng không phải tốt hơn ở một mình sao? Tiêu Phong lại chẳng thèm nghĩ gì. Mấy năm nay y hỗn không tệ, bên người cô không ít các cô gái, anh em đều khuyên y tìm một người. Không nói y không có tính nhẫn nại đi dỗ mấy cô gái kia, chỉ nói những cô gái kia không phải là người làm chủ cuộc sống. Tiêu Phong cảm thấy hoặc là không tìm, hoặc là tìm thì tìm người có thể mạnh mẽ mà sống.
Lúc đầu khi gặp Vương Thục Tú, thật ra Tiêu Phong cũng không có nghĩ gì. Lục Nhất Thủy là khách quen trong sòng bài của y, thua nhiều thắng ít, nhưng có một chỗ tốt là rất ít khi quỵt nợ. Người quen biết Lục Nhất Thủy đều biết gã có một người vợ giỏi giang, có cô, thì không sợ Lục Nhất Thủy không trả tiền. Có đôi lúc Tiêu Phong nghe bọn họ trêu chọc Lục Nhất Thủy ăn cơm mềm, Lục Nhất Thủy cũng không phản bác lại, vẻ mặt ông có bản lĩnh cầm được tiền, các người muốn nói gì thì nói. Lúc đó Tiêu Phong còn chưa gặp được Vương Thục Tú, tưởng Vương Thục Tú là người phụ nữ qua tuổi trung niên chịu khổ, không muốn ly hôn. Cho đến một lần Vương Thục Tú tìm được sòng bạc, kéo Lục Nhất Thủy nói muốn ly hôn, Tiêu Phong mới bất ngờ khi Vương Thục Tú khác hẳn trong suy nghĩ của y.
Lần đó hai người ầm ĩ một trận rồi cũng không ly hôn, nghe nói là con trai trong nhà không cho ly. Sau Tiêu Phong lại gặp Vương Thục Tú mấy lần, từ từ bội phục cô. Một người phụ nữ chống đỡ gia đình không dễ dàng gì, Lục Nhất Thủy lại là một bãi bùn loãng nữa. Nhưng đó là chuyện nhà người khác, không liên quan gì đến y.
Sau đó y bỗng nghe tin con trai Lục Nhất Thủy có chuyện, lại thêm chuyện Lục Nhất Thủy thua một số tiền lớn. Đó là lần đầu tiên y thực sự biết được Vương Thục Tú mạnh mẽ thế nào, cũng là lần đầu tiên thấy tiếc cho Vương Thục Tú. Vương Thục Tú không chịu trả thay cho Lục Nhất Thủy, Tiêu Phong cân nhắc chuyện đưa Lục Nhất Thủy đi đào than, kết quả lại có một tên coi tiền như rác chạy đến muốn trả tiền thay cho Lục Nhất Thủy. Đương nhiên sự thực đã chứng mình, Nhan Việt không thể là người coi tiền như rác, mà cố ý đào một cái hố cho Lục Nhất Thủy nhảy.
Cứ như vậy, Lục Nhất Thủy bị tính kế ly hôn, người cũng chạy đến Tây Bắc đào than, Tiêu Phong lại gặp Vương Thục Tú ở chợ, không biết từ lúc nào mà rung động với cô. Vương Thục Tú vừa nhìn là biết cô là người phụ nữ mạnh mẽ, y cũng không phải là loại đàn ông gian giảo, tuổi của hai người rất thích hợp, lại có sẵn đứa con trai, Tiêu Phong thấy rất tốt. Tâm tư của y lúc đưa sáu lẵng hoa kia đã rất rõ, nhưng vấn đề là Vương Thục Tú không có ý gì với y cả. Không phải là vẫn còn nhớ tên bao cỏ Lục Nhất Thủy kia đấy chứ?
Tiêu Phong nghĩ vậy, mặt lập tức trầm xuống.