Mục lục
Điền Viên Nhật Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Lăng Tây về nhà thì đã là mười lăm phút sau.

Vương Thục Tú ngồi trên sô pha, cười như không cười trừng mắt nhìn cậu, Lục Lăng Tây chột dạ, lấy lòng cọ cọ bên cạnh Vương Thục Tú. Cậu không biết cách làm nũng nào khác, chỉ là thân thiết ôm cánh tay Vương Thục Tú, giọng mềm mềm kêu một tiếng: "Mẹ".

Mỗi lần cậu như vậy Vương Thục Tú đều không có cách gì với cậu. Giận dữ chọc chọc đầu Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú hung dữ nói: "Ăn cơm".

Lục Lăng Tây giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau Vương Thục Tú, hai mẹ con lần lượt ngồi xuống, Tiêu Phong buồn cười nhìn họ, gắp cho mỗi người một miếng sườn, giảng hòa nói: "Nào nào, nếm thử tay nghề của ba đi".

"Cảm ơn ba". Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nói.

Tiêu Phong cười cười, "Nếu Tiểu Tây thích thì mai làm nữa".

Hai cha con hai ba câu đã chuyển hướng chuyện trước đó, Vương Thục Tú trong lòng hiểu rõ, lườm bọn họ, cúi đầu gắp sườn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ăn cơm xong rất nhanh đã đến chín giờ tối, Vương Thục Tú về phòng nghỉ sớm. Lục Lăng Tây giả vờ như không có việc gì, cũng về phòng, nhưng luôn ngồi ở cửa nghe tiếng bên ngoài. Đại Hắc yên lặng nằm sát bên cạnh Lục Lăng Tây, hai lỗ tai vểnh cao.

Lục Lăng Tây đoán được ý của Đại Hắc, cười sờ đầu nó, khẽ nói: "Đại Hắc, mày cũng đang nghe mẹ ngủ chưa đúng không?".

Đại Hắc đè họng kêu nhỏ một tiếng.

Lục Lăng Tây thấy hơi xấu hổ, vuốt Đại Hắc không nói gì nữa. Nhưng đúng là thính giác của Đại Hắc nhạy hơn cậu nhiều lắm, lần trước nếu Đại Hắc ở đây thì mẹ đã không bắt được cậu và Nhan đại ca rồi. Đợi một lúc vẫn không thấy bên ngoài có tiếng động gì, Lục Lăng Tây đoán Vương Thục Tú hẳn là ngủ say rồi. Vốn Nhan Việt nói là muốn đến tìm cậu, nhưng Lục Lăng Tây nghĩ hay là cậu đi tìm Nhan Việt thì tốt hơn. Vương Thục Tú bắt được cậu không ở thì không sao, chứ nếu Nhan Việt bị Vương Thục Tú bắt trong nhà, thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng.

"Chúng ta đi thôi". Lục Lăng Tây gửi một tin nhắn cho Nhan Việt trước, rồi nói một tiếng với Đại Hắc.

Đại Hắc lập tức chạy về phía trước, bốn chân đạp trên đất không một tiếng động.

Lục Lăng Tây vừa ra khỏi cửa, liền thấy Nhan Việt giống như lần trước chờ cậu ở ngoài, mắt cậu lập tức sáng lên, không kìm lòng được mỉm cười.

Bên trong phòng, Tiêu Phong sắc bén nghe thấy tiếng bên ngoài, im lặng cười cười. Y cẩn thận dịch chăn cho Vương Thục Tú đang ngủ say, cảm thấy Tiểu Hoa không biết gì thì tốt hơn.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm ngày hôm sau Lục Lăng Tây trở về nhà, Tiêu Phong giả bộ như không biết cậu suốt đêm không về, nhìn thấy cậu cũng chỉ hỏi bình thường là cậu ngủ ngon không. Lục Lăng Tây tự mình chột dạ, lúc ăn cơm suýt nữa vùi cả đầu vào trong bát.

Tiêu Phong thấy vậy bật cười, lắc đầu không nói gì nữa.

Ngày thứ hai sau khi Tiêu Phong quay về, thì Diệp Khang cũng đến Phượng Thành. Phản ứng của Diệp Khang khi đến Phượng Thành cũng giống như Tiêu Hồng vậy, kinh ngạc vì sự thay đổi của nó. Cách trạm thu phí đường cao tốc, trong ngoài thành phố Phượng Thành như là hai mùa khác nhau. Một bên vẫn là sự nặng nề u ám của mùa đông, bên kia thì đã là xuân về hoa nở.

Diệp Khang kinh ngạc không thôi, gặp Nhan Việt liền hỏi anh có biết là xảy ra chuyện gì không. Diệp Khang nhớ là khí hậu ở Phượng Thành không khác biệt với Trung Kinh cho lắm, không thấy hai bên chênh lệch lớn như vậy. Hơn nữa thay đổi của Phượng Thành chỉ ở trong nội thành, bên ngoài vẫn cùng nhiệt độ như ở Trung Kinh, đúng là kỳ quái mà.

Chuyện liên quan đến tấm bảng trắng, Nhan Việt cũng không thể nói gì với Diệp Khang, chỉ hàm hồ nói: "Phượng Thành ven biển, năm nay lại ấm, nên chắc là bị ảnh hưởng".

Diệp Khang nguýt anh, "Lời chuyên gia nói mà cậu cũng tin!".

Nhan Việt nghe vậy cười cười.

Diệp Khang đậu xe trước cửa Vi Viên Nghệ, chào hỏi với Lục Lăng Tây đang đi ra đón tiếp. Nhan Việt đi bên cạnh anh, điều đầu tiên quan tâm là Lục Lăng Tây không mặc áo khoác, chỉ mặc cái áo len mỏng liền đi ra.

"Cẩn thận cảm lạnh". Nhan Việt bước lên trước đẩy Lục Lăng Tây quay về.

Lục Lăng Tây xấu hổ cười với Diệp Khang, ngoan ngoãn gọi: "Diệp đại ca".

Diệp Khang cười gật đầu, đi theo hai người vào Vi Viên Nghệ. Nơi đây vẫn tốt y như trước, Diệp Khang say mê hít sâu một hơi. Lần trước rời khỏi Phượng Thành anh nhớ nhất là không khí bên trong Vi Viên Nghệ. Tuy ở Trung Kinh vào mùa đông sẽ ít sương mù đi, nhưng chỉ số ô nhiễm không khí hằng năm luôn ở mức giữa khiến anh có cảm giác thở khó khăn. "Vẫn là chỗ Tiểu Tây tốt nhất". Diệp Khang cảm khái nói.

Đây gần như đều là lời mà người đến Vi Viên Nghệ luôn nói, Lục Lăng Tây đã quen rồi.

Diệp Khang nghĩ đến gì đó, "Không khí bên ngoài cũng rất tốt, hiếm có lúc thấy được trời xanh như vậy".

Những lời này của anh cũng không phải là châm chọc, mà là mức độ ô nhiễm ở Phượng Thành rất nặng, nếu nói Trung Kinh hằng năm mức độ ô nhiễm đều ở mức giữa, thì Phượng Thành là mức cao. Một năm 365 ngày thì có thể hơn 300 ngày không thấy được trời xanh. Mỗi lần bình chọn thành phố có môi trường kém nhất Trung Quốc, thì Phượng Thành hầu như đều đứng ở đầu bảng. Diệp Khang so sánh với Phượng Thành mà anh đến vào năm ngoái, không khỏi cảm khái.

Anh nói xong Lục Lăng Tây liền gật đầu, nghiêm túc nói: "Mấy ngày nay cũng có thể thấy trời xanh, đã nhiều ngày như vậy rồi, xanh lắm".

Ba người trò chuyện về đề tài này. Diệp Khang không biết chuyện thực vật tiến hóa, chỉ cho rằng không khí ở Phượng Thành tốt lên chính là hiệu quả của việc bảo vệ môi trường, nhưng anh cũng không thấy khả quan về tương lai của Phượng Thành. Với một thành phố công nghiệp nặng như Phượng Thành mà nói, chủ lực kinh tế chính là than đá và sắt thép. Mà hai ngành này lại là hai ngành gây ô nhiễm nghiêm trọng nhất. Thị trưởng mới của Phượng Thành tuy rằng chú trọng đến việc bảo vệ môi trường, nhưng không thể nào mặc kệ việc phát triển kinh tế của Phượng Thành được. Thị trưởng mới trồng cây khắp Phượng Thành, còn đóng cửa những xưởng thép nhỏ gây ô nhiễm môi trường, nhưng với toàn bộ môi trường của Phượng Thành cũng chỉ là trị phần ngọn chứ không trị được phần gốc. Có trồng nhiều cây đi chăng nữa, chỉ cần Phượng Thành không điều chỉnh cơ cấu các ngành, thì muốn không ô nhiễm là chuyện không thể nào làm được. Hơn nữa nhiệm kỳ của thị trưởng là năm năm, thị trưởng kỳ này đi rồi thì ai biết thị trưởng kỳ tiếp theo sẽ quan tâm đến kinh tế hay là quan tâm đến bảo vệ môi trường chứ?

Diệp Khang nói thẳng ra, Nhan Việt khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Lục Lăng Tây. Tuy ngoài miệng Tiểu Tây không nói gì, nhưng trong lòng rất quan tâm đến việc cải thiện môi trường. Anh không muốn những lời này của Diệp Khang đả kích tính tích cực của Lục Lăng Tây. Hơn nữa Diệp Khang còn không biết chuyện thực vật có thể tiến hóa, nếu tốc độ tiến hóa của thực vật vượt qua tốc độ ô nhiễm của Phượng Thành, thì dù Phượng Thành không thể tránh việc ô nhiễm hoàn toàn, thì cũng có thể giảm độ ô nhiễm xuống gần như không có, cố gắng giữ gìn trời xanh như hiện nay.

Lục Lăng Tây không biết lo lắng của Nhan Việt, nghĩ nghĩ nói: "Nếu có thực vật có thể thay thế sắt thép hoặc những nguồn năng lượng khác thì tốt rồi. Như vậy vừa không ảnh hưởng đến kinh tế, lại vừa có thể bảo vệ môi trường, không cần lo lắng ô nhiễm gì nữa". Cậu nói rất nghiêm túc, Nhan Việt nghĩ đến sự tồn tại của tấm bảng trắng, vươn tay xoa đầu Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Chúng ta hãy cố gắng, không chừng có thể tìm được thực vật như vậy".

Lục Lăng Tây nhìn Nhan Việt, gật đầu thật mạnh.

Diệp Khang vốn cảm thấy suy nghĩ của Lục Lăng Tây rất thú vị, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người thì trong lòng hơi động. Thái độ của Nhan Việt không giống như là thuận miệng nói để dỗ Lục Lăng Tây, mà dường như có vẻ khẳng định rất nghiêm túc. Tầm mắt anh đảo qua trên mặt hai người, nét mặt như nghĩ gì đó.

Mấy người trò chuyện một lúc lâu, qua buổi trưa, Lục Lăng Tây và Diệp Khang đi đến cửa hàng thú cưng ở phía đối diện. Nhan Việt đã nói với Diệp Khang chuyện nhận nuôi chó Husky, Diệp Khang lập tức đồng ý luôn. Ba người vừa vào cửa hàng, chó Husky màu xám bạc đã nhào về phía Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây lùi ra sau đỡ được nó, mỉm cười vuốt ve cái đầu xù lông, nói với Diệp Khang, "Diệp đại ca xem đi, nó rất nghe lời".

Lục Lăng Tây vừa nói xong, bạn gái Đổng Chí đã giận đùng đùng cầm một cái quần bò vọt ra từ phía sau, giận giữ mắng chó Husky: "Nhị Ha thối, đây là cái quần tao mới mua đấy".

Chó Husky vừa thấy cô liền nằm vật xuống đất ngửa bụng lên trời, giả chết.

Đổng Chí biết Diệp Khang là người chuẩn bị nhận nuôi Nhị Ha, sợ anh có ấn tượng không tốt về nó, liền vội hỏi: "Sao vậy? Nhị Ha luôn ngoan lắm mà".

"Ngoan ở đâu chứ!". Bạn gái Đổng Chí tức giận nói. Cô không biết Diệp Khang, nhưng quen với Lục Lăng Tây và Nhan Việt, cũng không xem bọn họ là người ngoài, thở phì phì xoay quần ra phía sau, liền thấy hai cái túi ở phía sau bị giật ra, phất phơ trong gió. Cô tức muốn chết, "Em chỉ tiện tay bỏ socola trong túi, kết quả bị Nhị Ha thối thấy được. Đã nói là nó không thể ăn socola, nó vẫn trộm tìm, còn làm rách quần nữa".

Chó Husky nằm trên đất hình như cũng biết bạn gái Đổng Chí đang nói nó, giơ hai chân trước bịt kín mắt, một vẻ không còn mặt mũi nào gặp người nữa.

Lục Lăng Tây: "...".

Mệt cậu lúc nãy vừa khen Nhị Ha nghe lời.

Diệp Khang thấy cái bộ dạng kia của nó liền cười ha ha. Bất ngờ là anh rất thích con chó Husky này, tuy từ cái quần này có thể thấy được nó không nghe lời như Lục Lăng Tây nói, nhưng có thể là hợp mắt như lão gia tử nói, anh vừa nhìn là đã muốn nó. "Nó tên là gì vậy?". Diệp Khang hỏi.

Đổng Chí dở khóc dở cười trả lời: "Chủ trước đây của nó rất lười, liền kêu là Nhị Ha, không có tên chính thức".

Diệp Khang tưởng Nhị Ha là do bạn gái Đổng Chí kêu chơi, không ngờ đúng là tên của nó. Anh cảm thấy cái tên Nhị Ha rất tốt, liền quay đầu hỏi ý Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây đặt tên luôn lấy đơn giản làm chủ, Đại Hắc, Tiểu Hắc, Tiểu Hôi gì đó. Cậu nhìn chằm chằm chó Husky, đưa ra mấy cái tên như Tiểu Ngân, Tiểu Hôi và Nhị Ha cho Diệp Khang lựa chọn, hoặc là gọi Tiểu Kỳ cũng được.

* Chó Husky tiếng Trung là Cáp Sĩ Kỳ, chắc do vậy nên Tiểu Tây mới nói là đặt tên Tiểu Kỳ.

Ở TQ, chó Husky thường được gọi là Nhị Ha (Hán Việt là Nhị Cáp), nên Diệp Khang tưởng là gọi chơi thôi chứ không phải tên thật của nó.

Diệp Khang & Nhan Việt: "...".

"Thôi thôi, cứ Nhị Ha đi, đừng phí sức đổi tên nữa". Diệp Khang giải quyết dứt khoát.

Đến lúc này bạn gái Đổng Chí mới hiểu được Diệp Khang là chủ nhân mới của Nhị Ha, cô nhìn cái quần trong tay, hối hận mình chừa chút mặt mũi cho Nhị Ha. Cô vừa cất quần, Nhị Ha đang nằm trên đất giả chết liền đứng lên, tiếp tục đi vòng quanh Lục Lăng Tây.

Diệp Khang mỉm cười, ngồi xổm xuống xoa đầu nó. Nhị Ha híp mắt nhìn anh, rồi đột nhiên nhào lên nhiệt tình liếm mặt Diệp Khang.

Đổng Chí thấy vậy rất vui, tuy bình thường Nhị Ha có vẻ vừa ngốc vừa tiện, từ khi bị chủ nhân cũ mang đến cửa hàng thú cưng vẫn luôn hoạt bát ầm ĩ, như là chẳng chịu ảnh hưởng gì từ việc bị vứt bỏ, nhưng thật ra trong lòng nó hiểu rõ, nếu không cũng không nhiệt tình, dốc sức lấy lòng Diệp Khang như vậy. May mà Diệp Khang là bạn mà Tiểu Tây giới thiệu, Đổng Chí cũng yên tâm giao Nhị Ha cho anh, không cần lo lắng Nhị Ha vừa quen với một căn nhà mới lại lần nữa làm quen với căn nhà khác.

Thấy Diệp Khang và Nhị Ha chơi đùa vui vẻ, Lục Lăng Tây và Nhan Việt cùng về Vi Viên Nghệ. Buổi chiều qua đi, trước sáu giờ, Diệp Khang một mình đi bộ băng qua đường về cửa hàng.

"A, Nhị Ha đâu?". Lục Lăng Tây đang nói chuyện với Nhan Việt, quay đầu nhìn qua không thấy Nhị Ha liền thấy kỳ quái.

Diệp Khang nói: "Nhị Ha không nỡ rời cửa hàng nên để nó ở lại một ngày, ngày mai đến mang nó đi". Anh không nói tỉ mỉ, đó là lúc anh vừa định mang Nhị Ha đi, thì Nhị Ha vẫn luôn tiện hề hề bỗng suy sụp hẳn, ánh mắt nhìn Đổng Chí lộ vẻ lưu luyến không rời.

Đổng Chí cười hàm hậu, khẽ nói với Diệp Khang: "Đừng nhìn chúng không biết nói, nhưng thật ra trong lòng chúng đều hiểu. Ai tốt với nó thì nó đều biết, chắc chắn sẽ biết ơn báo đáp".

Đổng Chí nói về thú cưng nuôi trong cửa hàng, nhưng Diệp Khang vừa nghe liền nghĩ đến Đại Hắc, xúc động gật đầu. Vì thế Diệp Khang liền đề nghị để Nhị Ha ở cửa hàng thêm một ngày, tạm biệt với hai người Đổng Chí.

Qua 6 giờ, ba người thu dọn xong liền rời khỏi Vi Viên Nghệ. Nhan Việt đề nghị đến tiệm cơm ăn, coi như là tiếp đãi Diệp Khang. Vừa đúng lúc Lục Lăng Tây muốn đi xem Bạch Vệ đã làm quen ở tiệm cơm chưa, liền gật đầu đồng ý. Diệp Khang làm khách tùy chủ, lại rất tò mò về tiệm cơm, hăng hái đồng ý.

Ba người đến tiệm cơm, từ xa xa liền thấy trước cửa ngồi đầy người đang chờ chỗ. Bây giờ nói gì thì cũng vẫn là đầu xuân, một đám người lạnh đến nỗi mũi đỏ bừng, cũng không biết đã đợi ở ngoài bao lâu. Đó là những người dân gần đó đều chọn đóng gói về nhà, bằng không người xếp hàng còn nhiều hơn bây giờ nữa. Bởi vì Vương Thục Tú mang thai nên kế hoạch xây dựng thêm hay mở cửa hàng mới đều ngừng lại, dẫn đến việc diện tích tiệm cơm quá nhỏ, dù đến ăn lúc nào đều đầy chật người, phải xếp hàng chờ một lúc lâu. May mà Lục Lăng Tây đã nói trước một tiếng với Dịch Hàng, bọn họ cũng không tranh chỗ với khách ở dưới lầu, mà ăn trên lầu luôn.

Diệp Khang nhìn cảnh trước mắt thì giật mình, tiệm cơm khai trương lúc anh đã về Trung Kinh, nên anh chưa từng ăn ở đây. Nhưng anh đã nghe Nhan Việt nhắc đến mấy lần, nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn thuần thiên nhiên không ô nhiễm, rất tươi mới, khó trách hấp dẫn nhiều người như vậy.

"Chúng ta vào thẳng luôn?". Diệp Khang nhìn lướt qua hàng người đang xếp hàng, cảm thấy nếu anh đứng ra nói một tiếng không xếp hàng, thì chắc chắn sẽ có người lao đến dạy dỗ anh ngay.

Lục Lăng Tây bị vẻ mặt của Diệp Khang chọc cười, cười gật đầu, khẽ nói: "Không sao, khách quen đều biết tôi cả".

Lúc tiệm cơm vừa mở, Lục Lăng Tây thường đến giúp sau khi tan tầm. Vậy nên người dân quanh đây đều biết Lục Lăng Tây. Sau đó khách đến càng ngày càng đông, theo đó người biết Lục Lăng Tây cũng ngày càng nhiều, biết cậu là con trai của bà chủ, coi như là ông chủ nhỏ ở đây.

Cậu vừa nói xong, Diệp Khang liền làm vẻ mặt yên tâm đầy khoa trương, Nhan Việt và Lục Lăng Tây thấy vậy đều cười. Dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, ba người đi vào tiệm cơm, Đại Hắc thì bị giữ lại trên xe. Khách đến tiệm ngày càng nhiều, Lục Lăng Tây cũng bắt đầu không mang Đại Hắc vào tiệm cơm nữa. Tuy cậu biết Đại Hắc rất khỏe mạnh, không có vi khuẩn gì hơn nữa rất sạch sẽ, nhưng khó tránh khỏi có khách sẽ chú ý đến việc này, cho nên đành phải để Đại Hắc chịu tủi thân.

Đại Hắc nghe lời ở lại xe, cũng không làm ầm ĩ. Diệp Khang thấy may mắn, "May là không mang Nhị Ha theo cùng, nếu không thì đau đầu rồi".

Lục Lăng Tây và Nhan Việt nhìn nhau, gật đầu đồng ý.

Ba người lên thẳng lầu, Dịch Hàng bớt chút thời gian đến đây chào hỏi một tiếng. Lục Lăng Tây kéo cậu lại hỏi Bạch Vệ thế nào rồi?

"Yên tâm, lão tứ không bị bắt nạt đâu". Dịch Hàng vỗ ngực đảm bảo: "Nó ở đây tốt lắm, không cần ngày ngày gọt vỏ củ cải, thỉnh thoảng đầu bếp chính bận quá thì nó còn có thể xào món nào đó, tốt hơn cái lớp Đầu Bếp Vàng học lúc trước nhiều".

Dịch Hàng nói vậy thì Lục Lăng Tây cũng yên tâm. Bây giờ bên ngoài nhiều người, cậu cũng không giữ Dịch Hàng lại nữa, vội nói hai câu liền nhìn Dịch Hàng vội vội vàng vàng chạy xuống. Lúc hai người nói chuyện, Nhan Việt đã bảo Diệp Khang ngồi xuống, thuận tay rót cho anh một chén trà.

Nhan Việt đang cầm bộ đồ trà bằng trúc, trên lầu còn để không ít hàng mỹ nghệ làm từ trúc. Đây đều là những thứ mà Vương Thục Tú và Chu Hiểu Mạn mấy ngày nay đi dạo phố mua, nhìn vừa phong nhã lại thú vị.

Lục Lăng Tây tiễn Dịch Hàng đi rồi ngồi xuống bên cạnh Nhan Việt, bên tay cậu đặt một cái nhà lầu nhỏ làm bằng trúc. Lục Lăng Tây thấy hay hay, tiện tay cầm lên chơi.

Nhan Việt cưng chiều nhìn cậu, "Thích sao?".

Lục Lăng Tây gật đầu, vuốt nhà trúc, tò mò hỏi: "Bên Côn Nam thực sự có nhiều nhà lầu trúc sao? Người vào ở sẽ không sập xuống?".

Nhan Việt cười khẽ, "Sao vậy được? Trúc có tính đàn hồi và độ bền rất tốt, lại không dày, chịu lực tốt hơn thép gấp mấy lần...".

Anh nói đến đây liền dừng lại, như đang nghĩ gì đó nhìn Lục Lăng Tây.

Suy nghĩ của tác giả: Nếu mọi người có hứng thú thì có thể tìm hiểu về trúc, bây giờ trúc đã được sử dụng vượt quá sức tưởng tượng. Có một loại trúc tên là cương trúc, độ bền kéo là 2833 kg trên một mét vuông, được khen ngợi là "thực vật sắt thép". Người ta thực sự dùng trúc để thay thế thép, đổ bê-tông xây nhà. Còn có rất nhiều cách dùng khác nữa, đúng là toàn thân đều là bảo. Đương nhiên trong truyện có hơi phóng đại một chút O(∩_∩)O~

* Tre là một nhóm thực vật thân xanh nên thân gỗ, thân tre thẳng, bên trong rỗng, phân thành nhiều đốt, trên thân tre có các mấu mắt. Tre thuộc bộ Hòa thảo, phân họ Tre, tông Tre (Bambuseae), một số loài của nhóm này rất lớn, và được coi là lớn nhất trong bộ Hòa thảo. Tre cũng là một loại thực vật có hoa, nhưng chỉ nở hoa một lần duy nhất vào lúc cuối đời. Thường thì tre có thời gian nở hoa trong khoảng 5 - 60 năm một lần. Hoa tre có mùi hương hơi nồng và có màu vàng nhạt như màu đất. Tre nhỏ thì cao khoảng 2-3 mét còn có những cây già cao tới 5 mét. Lá tre nhỏ, thon, dẹp, thuôn nhọn về phía đầu, sắc.

Trúc (竹) là từ Hán Việt. Trong tiếng Trung, trúc là từ để chỉ tất cả các loài trong tông Tre (Bambuseae). Trong tiếng Việt, trúc chủ yếu dùng để chỉ các loài trong chi Phyllostachys, bên cạnh đó còn chỉ đến một số loài Bambuseae không thuộc chi này, ví dụ trúc vuông.

(Nguồn: wiki)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK