Sáng hôm nay, An Kiệt nhận được tin của Diệp Khang, Lục Duy An và Ân Nhã mấy ngày nay thường xuyên gặp mặt thân thiết, cứ như vậy thì chuyện đính hôn của hai người sẽ quyết định rất nhanh thôi. Nhưng điều khiến An Kiệt bất ngờ là, người phản đối mạnh mẽ chuyện này nhất lại là mẹ của Lục Duy An, Lê Thải Doanh. Nghe nói Lê Thải Doanh và Ân Tình Lam đã làm ầm ĩ một trận, trách Ân Tình Lam cố ý để Ân Nhã dụ dỗ Lục Duy An.
"Có chuyện gì vậy?". An Kiệt không hiểu, "Không phải hai người đó có quan hệ tốt lắm sao?".
"Quan hệ tốt thì tốt, nhưng cũng phải phân rõ là chuyện gì". Gần đây Diệp Khang luôn chú ý chuyện của nhà họ Lục, từ góc độ của bác sĩ tâm lý mà phân tích mỗi người trong nhà họ Lục. Anh giải thích: "Lê Thải Doanh xem Lục Duy An như châu báu vậy, mọi sự quan tâm đều đặt hết lên Lục Duy An. Trong mắt người ngoài thì sức khỏe Lục Duy An không tốt, ngoại trừ có cái danh người nhà họ Lục thì chẳng có gì tốt cả, nhưng trong lòng Lê Thải Doanh thì Lục Duy An tốt đẹp trăm ngàn lần, sao có thể để một đứa con riêng làm con dâu được chứ".
"Vậy ý của Lục Duy An thì sao? Nghe nói tình mẹ con giữa anh ta và Lê Thải Doanh tốt lắm, chắc là nghe theo ý của Lê Thải Doanh chứ gì?". An Kiệt đoán theo lẽ thường, ngay lập tức tính toán nếu Ân Nhã không qua được cửa của Lê Thải Doanh, thì Nhan Việt nên làm chuyện gì để đẩy Ân Nhã đây.
Không đợi An Kiệt nghĩ nhiều, Diệp Khang đã hưng phấn tám chuyện. "Đây mới là chỗ thú vị. Lục Duy An muốn kết hôn với Ân Nhã, thậm chí đã gây mâu thuẫn với Lê Thải Doanh".
"Thật sao?".
An Kiệt không thể nào tin được lời Diệp Khang nói. Lúc trước Nhan Việt thuê người điều tra nhà họ Lục, chú trọng nhất vào một nhà Lục Duy An. An Kiệt làm trợ lý của Nhan Việt cũng đã xem qua tài liệu điều tra đó rồi. Trên đó viết tình cảm giữa Lục Duy An và cha mẹ rất tốt, nhất là rất hiếu thuận với Lê Thải Doanh. Anh không nghĩ là tình cảm giữa Lục Duy An và Ân Nhã sẽ sâu đậm đến nỗi Lục Duy An không nghe theo lời Lê Thải Doanh.
Diệp Khang không trả lời câu hỏi của anh, châm biếm nói: "Lục Duy An muốn thoát khỏi thân phận người trong suốt trong nhà họ Lục, thì cưới Ân Nhã chính là cách nhanh nhất".
An Kiệt nhíu mày, trong lòng đã tán thành lời Diệp Khang nói bảy tám phần.
Lục Duy An là hạng người gì, người khác nhau thì có cái nhìn khác nhau. Có người thấy gã đáng thương, có người thấy gã vô tội, lại có người thấy gã máu lạnh, còn Diệp Khang thì đánh giá là ích kỷ. Dù Lục Duy An khoác lên vẻ ôn hòa bất đắc dĩ, nhưng từ tận trong xương gã là một người vô cùng ích kỷ.
Lúc Diệp Khang và An Kiệt nói về Lục Duy An, thì Lục Duy An vừa mới cúp điện thoại của Ân Nhã. Giống như Diệp Khang nói vậy, mấy ngày nay tình cảm giữa Lục Duy An và Ân Nhã đang nhanh chóng ấm lên. Ân Nhã muốn thân phận con dâu nhà họ Lục, Lục Duy An thì muốn thông qua Ân Nhã nhúng tay vào Hợp Phổ, hai người có mục đích riêng ăn nhịp với nhau, giống hệt một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm. Trong điện thoại, giọng Ân Nhã có chút hưng phấn, sau mấy ngày cầu xin của cô ta và mẹ mình, thì cuối cùng ông ngoại cũng đồng ý gặp mặt Lục Duy An. Ân Nhã sợ đêm dài lắm mộng, vội hẹn thời gian gặp mặt với Lục Duy An. Lục Duy An nhớ kỹ những thứ yêu thích của Ân Vĩnh Đức mà Ân Nhã nói, suy nghĩ khi gặp Ân Vĩnh Đức thì gã nên nói gì để khiến ông lung lay.
Trong lúc Lục Duy An đang tính toán, Lục Nghiễm Cảnh gõ cửa phòng gã. "Duy An".
Lục Duy An giấu đi mưu tính trong mắt, bình tĩnh nhìn cha mình. Hơn hai mươi năm trước, Lục Nghiễm Cảnh là playboy nổi tiếng nhất Trung Kinh, tướng mạo anh tuấn, tính tình hài hước, rất được các cô gái yêu thích, nếu không Lê Thải Doanh cũng sẽ không thích Lục Nghiễm Cảnh. Nhưng Lục Nghiễm Cảnh trước mắt thì tinh thần suy sụp, trên người như bao phủ một tầng chết chóc, nhìn còn già hơn ông nội Lục Duy An nữa. Lục Duy An nhớ một năm trước cha mình không phải như vậy. Bởi vì Lục Lăng Tây chết, nên Lục Nghiễm Cảnh như đã sụp đổ hoàn toàn.
Vẻ mặt Lục Duy An rất thân thiết, nhưng trong lòng lại châm chọc. Lục Lăng Tây đã chết, ông ta còn làm ra cái vẻ này nữa. Ông ta muốn chứng minh cái gì? Hối hận? Áy náy? Tự trách? Hay là muốn ở trước mặt người ngoài cho thấy gã máu lạnh cỡ nào?
Lục Duy An nghe được giọng của mình, "Tinh thần phụ thân nhìn không tốt lắm, có phải là không nghỉ ngơi tốt hay không? Nếu em trai ở dưới đó mà biết, chắc chắn cũng không muốn thấy phụ thân tự làm hại sức khỏe của mình như vậy".
Gã nhắc đến Lục Lăng Tây, Lục Nghiễm Cảnh hít sâu một hơi, phẩy tay nói, "Sức khỏe của ta ta biết, Duy An, con chuẩn bị ra ngoài sao?".
Lục Duy An gật đầu.
"Với cô bé nhà họ Ân kia?".
Lục Duy An mỉm cười, chân thành nói: "Phụ thân, con rất thích Tiểu Nhã, mong người và mẫu thân có thể đồng ý cho con và Tiểu Nhã ở bên nhau".
Lục Nghiễm Cảnh nhìn Lục Duy An không nói gì, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Duy An, con nói thật cho ta biết, con thực sự thích Ân Nhã hay là ông nội đã nói gì với con?".
"Sao phụ thân lại nói vậy?". Lục Duy An kinh ngạc hỏi.
Lục Nghiễm Cảnh không để ý đến phản ứng của gã, nói: "Ông nội con có ba người con trai, phụ thân con là ta là kẻ đáng thất vọng nhất. Lúc còn trẻ ta không muốn tranh giành gì cả, dù sao nhà họ Lục cũng không cắt tiền tiêu của ta. Sau đó sức khỏe của con không tốt, ta lại không có lòng dạ nào vào việc làm ăn của gia tộc. Ông nội con muốn lấy cổ phần đã chia cho ta về, tạo một quỹ riêng cho nhà chúng ta. Quỹ này đảm bảo cho chi phí trị liệu của con, đồng thời cũng đảm bảo cho con và Tiểu Tây cả đời không cần lo lắng điều gì, nhưng cùng với đó chính là một chi nhà chúng ta sẽ không nhúng tay vào việc làm ăn của gia tộc".
Ông nói đến đó lại hít một hơi, "Từ nhỏ con đã thông minh rồi, trước đây ông nội con cũng thích con nhất. Nếu không phải sức khỏe con không tốt, thì chắc chắc con sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của nhà họ Lục. Con là con ta, con nghĩ gì trong lòng ta đều rõ. Ta biết con không cam lòng sống bình thường ở trong nhà, muốn có được thành tựu cho ông nội con nhìn. Nhưng Duy An con phải biết, hôn nhân là chuyện lớn cả đời người, ta mong con cưới Ân Nhã là vì thích cô bé ấy, chứ không phải vì cưới cô bé đó để mang đến ích lợi gì cho con".
Lục Nghiễm Cảnh nói rất chân thành, cho rằng lời này có thể khiến Lục Duy An động lòng. Lúc trước truyền ra tin hai nhà Ân Lục thông gia, ông đã đoán được đây là tính toán của Lục lão gia tử. Ai ngờ Nhan Việt không đi theo như bọn họ muốn, mà lại là Ân Nhã nhảy ra. Lục Nghiễm Cảnh thực sự không muốn Lục Duy An tham dự vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi bên trong nhà họ Nhan, muốn khuyên nhủ Lục Duy An.
Lục Duy An che dấu nở nụ cười, "Con biết phụ thân lo lắng, ông nội không nói gì với con cả, là con thích Tiểu Nhã, muốn cưới Tiểu Nhã".
Lục Nghiễm Cảnh rất thất vọng nhìn Lục Duy An, trong lòng chua xót, ông muốn cố gắng lần cuối cùng, "Mẫu thân con không thích Ân Nhã".
Lục Duy An im lặng vài giây, rồi dùng giọng cay nghiệt hỏi: "Ngoại trừ Ân Nhã, mẫu thân thấy còn có ai gả cho con chứ?".
"Duy An". Lục Nghiễm Cảnh cao giọng.
Trong mắt Lục Duy An hiện lên vẻ giễu cợt, hai cha con đều im lặng, ai cũng không nói thêm gì.
Trong phòng khách, Lê Thải Doanh luôn chờ Lục Nghiễm Cảnh, thấy Lục Nghiễm cảnh đi ra, bà ta liền tiến lên. "Sao rồi? Duy An nghe lời không?".
Lục Nghiễm Cảnh im lặng lắc đầu, xoay người muốn đi. Từ sau khi Lục Lăng Tây chết đi, ông và Lê Thải Doanh càng ngày càng ít nói với nhau hơn, cho đến khi hai người gần như không nói gì nữa. Trước kia bọn họ còn có thể nói vài câu về Lục Duy An, nhưng Lục Duy An đã càng ngày càng xa lạ, không còn là đứa con cả trong trí nhớ của ông nữa, bây giờ ông không biết nên nói gì với Lê Thải Doanh.
Thấy dáng vẻ này của ông, Lê Thải Doanh lập tức giận chó đánh mèo đổ sự phản nghịch không nghe lời của Lục Duy An lên người Lục Nghiễm Cảnh, giọng the thé nói: "Lục Nghiễm Cảnh, anh có ý gì chứ?".
Lục Nghiễm Cảnh không nói gì, Lê Thải Doanh cầm lấy bình hoa bên cạnh ném về phía ông. Bà ta hận cái vẻ này của Lục Nghiễm Cảnh nhất, cái vẻ mặt bi thương và đau xót vì mất con. Khiến trong mắt người ngoài, giống như cái gì cũng đều do bà ta sai vậy. Không phải Lục Lăng Tây đã chết rồi sao? Chẳng lẽ là bà ta ép Lục Lăng Tây chết sao? Lúc trước khi phẫu thuật, Lục Nghiễm Cảnh cũng đã đồng ý. Kết quả thì sao? Phẫu thuật gặp chuyện ngoài ý muốn, thì toàn bộ đều do bà ta hết.
Bình hoa đập vỡ bên chân Lục Nghiễm Cảnh thành mảnh nhỏ, Lục Nghiễm Cảnh vẫn mang vẻ thờ ơ.
Lửa giận của Lê Thải Doanh bốc cao hơn, nhìn ông cười lạnh, giọng the thé nói: "Lục Nghiễm Cảnh, anh tưởng anh làm ra cái vẻ này là có thể chuộc tội được à? Tôi cho anh biết, anh đừng có mơ. Vì sao Duy An lại sinh non, vì sao lại bị bệnh, vì sao Tiểu Tây lại qua đời, tất cả đều là vì anh, đây đều là báo ứng của anh đấy".
Giọng bà ta sắc nhọn, Lục Nghiễm Cảnh bi ai nhìn bà ta, chớp mắt như đã già đi mười tuổi.
Lê Thải Doanh nói không sai, đây đều là báo ứng của ông. Nếu không phải lúc còn trẻ làm sai, Duy An sẽ không sinh non, cũng không vì sức khỏe kém mà mắc bệnh bạch cầu, Tiểu Tây cũng không cần chịu khổ nhiều năm như vậy, mới mười tám tuổi đã chết trên bàn mổ.
Nhiều năm như vậy, ông vì bù đắp cho Duy An mà hy sinh Tiểu Tây, ông dùng một đứa con trai đổi một đứa con trai khác, kết quả thì sao?
Đây là báo ứng.