Quả nhiên, câu đầu tiên của Vương Thục Tú chính là hỏi Lục Lăng Tây có ở bên cạnh Nhan Việt hay không, cô có việc muốn nói, hy vọng Nhan Việt có thể tránh Lục Lăng Tây.
Nhan Việt đưa mắt nhìn phòng tắm, cầm di động đứng ở ban công, nói: "Bây giờ Tiểu Tây không ở đây".
Vương Thục Tú thở phào một hơi, nói qua về thân thế của Lục Lăng Tây. Cô cũng không có gì muốn giấu Nhan Việt, tuy trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng Nhan Việt miễn cưỡng cũng được xem như là nửa người nhà của Tiểu Tây. "Cả nhà họ Lục chẳng ai tốt đẹp cả, nói không chừng sau lưng đang tính kế gì đó, chắc chắn sẽ đi tìm Tiểu Tây. Bên Phượng Thành có tôi ngăn lại, cậu đưa Tiểu Tây đi chơi ở Côn Nam mấy ngày, đừng vội về. Lỡ như nhà họ Lục tìm đến Côn Nam, cậu xem xem rồi ngăn lại, đừng để bọn họ tìm được Tiểu Tây".
Cách hơn nửa Trung Quốc, Vương Thục Tú nghiêm túc dặn dò Nhan Việt. Cô và Tiêu Phong đã bàn bạc rồi, chuyện này chắc chắn phải nói cho Lục Lăng Tây, nhưng không phải là bây giờ. Tính ra thì Lục Lăng Tây chưa từng ra ngoài, khó được dịp đi chơi, Vương Thục Tú thực sự không muốn để chuyện phiền lòng này làm ảnh hưởng đến Lục Lăng Tây. Dù thế nào cũng phải để Lục Lăng Tây chơi vui vẻ mấy ngày đã, có gì thì chờ về Phượng Thành hẵng nói. Nhưng cô lại lo nhà họ Lục không biết xấu hổ đuổi đến Côn Nam, nên nói trước với Nhan Việt. Không phải Tiêu Phong nói Nhan Việt có bản lĩnh sao, vậy chuyện ngăn nhà họ Lục này liền giao cho Nhan Việt.
Chờ Vương Thục Tú nói xong, mắt Nhan Việt tối sầm lại, sự ấm áp trong mắt đã biến mất, giống như đầm sâu không gợn sóng, bình tĩnh lại lạnh lẽo. "Cháu biết rồi". Giọng anh rất bình tĩnh, tất cả cảm xúc đều đặt ở đáy lòng.
Vương Thục Tú lại dặn dò mấy câu, không gì ngoài mấy câu Nhan Việt phải chăm sóc tốt cho Lục Lăng Tây. Đợi đến khi Vương Thục Tú cúp máy, Nhan Việt lẳng lặng nhìn sân, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén. Anh không ngờ Tiểu Tây lại có quan hệ đến nhà họ Lục ở Trung Kinh. Vương Thục Tú lo nhà họ Lục mò đến chỗ Tiểu Tây, anh lại lo Tiểu Tây sẽ tiếp nhận chuyện này thế nào. Từ cái lần say rượu lần trước của Tiểu Tây, Nhan Việt thấy rõ Tiểu Tây không muốn có liên quan gì đến nhà họ Lục nữa. Anh không nhắc đến nhà họ Lục trước mặt Tiểu Tây là vì không muốn kích thích Tiểu Tây. Nhưng chuyện này...
Nhan Việt siết chặt di động, vì sao nhà họ Lục lại đột nhiên muốn Tiểu Tây nhận tổ quy tông, Vương Thục Tú không biết, nhưng anh lại đoán được là trúc cứng gây họa. Anh đã từng nghĩ việc sản xuất trúc cứng sẽ khiến nhà họ Lục chú ý đến sự tồn tại của Tiểu Tây, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được chuyện xảy ra sau đó lại như vầy. Nếu sớm biết thế... Nhan Việt thở dài, trên đời này không có thứ gọi là nếu sớm biết.
Trong lúc anh trầm tư, cửa phòng tắm sau lưng mở ra, Lục Lăng Tây mặc một chiếc áo thun dài rộng với mái tóc ướt sũng chạy ra.
"Nhan đại ca?". Lục Lăng Tây thò đầu nhìn ra ngoài ban công, "Có việc gì vậy?".
"Không có việc gì, đi ra ngoài hít thở không khí thôi". Nhan Việt quay lại cười cười nhìn Lục Lăng Tây, vẻ mặt cưng chiều lại dịu dàng, nào còn vẻ hung ác nham hiểm lúc nãy nữa.
Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, tin lời Nhan Việt nói. Hôm nay cậu xuống máy bay liền nhận ra, so với Phượng Thành, thì ở Côn Nam có hơi oi bức hơn. Triệu Giản nói là do trời đầy mây có thể sẽ mưa, chờ đến khi trời trong thì tốt hơn nhiều. Nghĩ vậy, Lục Lăng Tây cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng cậu vừa định đi ra, thì Nhan Việt đã ngăn lại.
"Tóc ướt đừng đi ra". Nhan Việt nói xong liền đi lấy máy sấy. Lục Lăng Tây ngoan ngoãn đi sau Nhan Việt, khoanh chân ngồi trên giường lớn, chờ Nhan Việt sấy tóc cho cậu.
Tiểu Hắc từ dưới gối bò đến, quấn lên ngón tay Lục Lăng Tây. Tâm trạng Lục Lăng Tây rất tốt túm nó lên, cười hỏi: "Tỉnh ngủ rồi?".
Tiểu Hắc ngơ ngác gật đầu, rồi lắc lắc đuôi xem như trả lời câu hỏi của Lục Lăng Tây.
Lần này đến Côn Nam, Lục Lăng Tây không định mang cả Đại Hắc và Tiểu Hắc theo, nhưng ai ngờ Tiểu Hắc lén giấu mình trong hành lý, một đường mò lên máy bay cùng. Đến khi Lục Lăng Tây đến khách sạn sửa soạn hành lý mới phát hiện Tiểu Hắc, khó được nó không bị nhân viên an ninh phát hiện, thuận lợi đến Côn Nam cùng. "Nhóc xấu". Lục Lăng Tây chọc chọc đuôi Tiểu Hắc, theo thói quen buộc một nút thắt.
Tiểu Hắc sh sh hai tiếng, cố sức chui từ trong nút thắt ra. Lục Lăng Tây xấu xa nhìn Tiểu Hắc, rồi nghĩ đến Đại Hắc. "Nếu Đại Hắc cũng nhỏ như vậy thì tốt rồi, có thể nhét Đại Hắc đi đâu cũng được".
Nhan Việt quay lại vừa lúc nghe thấy những lời này liền cười: "Lần sau chúng ta sẽ tự lái xe đi, vậy có thể mang Đại Hắc theo".
Lục Lăng Tây gật đầu, ngửa mặt tràn đầy tin tưởng nhìn Nhan Việt. Cậu vừa tắm xong, ánh mắt trong suốt lại sáng ngời, như là đá quý được ngâm qua nước, bên trong không chút vẩn đục nào. Tim Nhan Việt khẽ run, vươn tay lồng vào mái tóc mềm mại ẩm ướt của Lục Lăng Tây, kéo cả người cậu ấn chặt trong ngực mình.
Áo sơ mi màu nhạt rất nhanh đã bị thấm ướt, Lục Lăng Tây dán lên ngực Nhan Việt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên trong.
"Nhan đại ca". Cậu mơ hồ kêu lên.
Nhan Việt khẽ ừ một tiếng, lẳng lặng ôm Lục Lăng Tây không nói gì nữa.
Bởi vì đã hẹn với ông Trương là sáng sớm hôm sau sẽ đến vườn thực vật, hơn nữa chạy một ngày cũng đã mệt mỏi, chưa đến mười giờ tối Lục Lăng Tây đã ngủ rồi. Nhan Việt vẫn luôn ôm cậu, nhìn cậu ngủ say cúi đầu hôn lên môi cậu, khẽ khàng cầm di động đi ra ban công.
Nhận được điện thoại của Nhan Việt Diệp Khang có hơi bất ngờ, trêu chọc nói: "Lúc này cậu không ôm Tiểu Tây mà gọi cho tôi sao!".
Nhan Việt không phản ứng lại lời trêu chọc của Diệp Khang, lập tức nói: "Nhà họ Lục ở Trung Kinh tìm đến Tiểu Tây".
"Sao vậy? Nhà họ Lục đến gây phiền phức cho Tiểu Tây". Diệp Khang lập tức đứng đắn lên. Tuy anh không hứng thú với việc kinh doanh, nhưng không có nghĩa là anh không biết những chỗ tối trong đó. Tương lai của trúc cứng rộng lớn thế nào, chỉ cần nhìn ông cụ trong nhà không chút do dự đầu tư vào là hiểu. Nhà họ Lục cũng muốn xen một tay vào là chuyện bình thường. Trong số ba bên đầu tư, nhà họ Diệp thế lớn, nhà họ Lục không dám động vào; Trịnh Tân Hà nổi danh lại nắm kỹ thuật về trúc cứng, nhà họ Lục chắc chắn là lấy việc lôi kéo ông làm chính; duy chỉ còn Vi Viên Nghệ là quả hồng mềm dễ nắm lại không có bối cảnh chỗ dựa nào cả.
Anh suy luận theo lẽ thường cũng rất hợp lý, ngay cả Nhan Việt lúc đầu cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua... Nhan Việt trầm giọng nói: "Cha Tiểu Tây là Lục Nhất Thủy chính là con riêng của Lục Hằng Xuyên, nhà họ Lục tìm đến cửa nói muốn để Tiểu Tây nhận tổ quy tông".
"Cái gì?". Diệp Khang cao giọng nói, vô cùng khiếp sợ. "A Việt, cậu nói thật sao?". Anh lập tức hiểu ra, nhà họ Lục ép Lục Lăng Tây nhận tổ quy tông, nói cho cùng thì vẫn là vì trúc cứng, đến lúc đó nhà họ Lục muốn tham gia vào thì rất hợp lẽ.
"Tiểu Tây nói thế nào?". Bây giờ Diệp Khang quan tâm nhất là thái độ của Lục Lăng Tây.
Mắt Nhan Việt hung ác tàn nhẫn, bình tĩnh nói: "Tiểu Tây vẫn chưa biết, là người nhà Tiểu Tây nói. Bọn họ cũng không muốn Tiểu Tây nhận tổ quy tông".
"Vậy là tốt rồi". Diệp Khang thở phào, "Chỉ cần Tiểu Tây không đồng ý, thì nhà họ Lục cũng không có cách nào ép buộc cậu ấy về nhà họ Lục".
Tuy nói như vậy, nhưng hành vi của nhà họ Lục cũng đã chọc giận Nhan Việt. Như Vương Thục Tú mắng chửi vậy, lúc trước nhà bọn họ sống thế nào thì nhà họ Lục cũng coi như bọn họ không tồn tại. Bây giờ nhìn thấy có lợi ích thì xáp vô nói nhận tổ quy tông. Lục Hằng Xuyên đúng là đứng trên cao lâu lắm, nên cho rằng cả thiên hạ đều xoay chuyển quanh ông ta.
Nhan Việt gõ nhẹ lên lan can, giọng lạnh lùng nói, "A Khang, ngày mai cậu đi tìm An Kiệt, để cậu ta dựa theo kế hoạch vạch trần chuyện thuốc cỏ đông lăng trong tay Ân Nhã là bán thành phẩm ra ngoài. Sau đó tung chuyện Tôn Lập của Cục quản lý dược quốc gia nhận hối lộ ra, làm lớn chuyện này lên".
Ngay trước khi Nhan Việt và Lục Lăng Tây đến Côn Nam, dưới sự giúp đỡ của nhà họ Lục, rốt cục Ân Nhã cũng đã được phê chuẩn thông qua chuyện đưa thuốc mới cỏ đông lăng ra thị trường, người đảm nhận chính là Tôn Lập của Cục quản lý dược quốc gia, cũng là bạn bè lâu năm của nhà họ Lục. Chuyện này Nhan Việt tính ép một khoảng thời gian, chờ Hợp Phổ đầu tư lớn hơn vào thuốc mới thì tung ra, nhưng bây giờ Nhan Việt quyết định thực hiện kế hoạch trước. Đối tượng nhắm vào cũng chuyển từ Hợp Phổ sang nhà họ Lục.
Mấy năm qua nhà họ Lục và Tôn Lập hợp tác rất nhiều, hầu hết thuốc mới nghiên cứu đều qua tay Tôn Lập. Một khi chuyện Tôn Lập vi phạm quy định thông qua thuốc mới bán thành phẩm bị chọc thủng, hơn nữa dẫn đường dư luận thích hợp, thì dù thuốc mà nhà họ Lục mới tung ra mấy năm nay tuy không có vấn đề gì, nhưng trong mắt người dân cũng biến thành có vấn đề. Đến lúc đó nhà họ Lục loạn rồi, để xem Lục Hằng Xuyên còn có tâm trạng chạy đến Phượng Thành nhận thân hay không.
Nhan Việt nói xong, Diệp Khang hơi sửng sốt, anh cảm thấy hình như sự tức giận của Nhan Việt đã vượt quá mức. Nếu để anh nói, thì chuyện nhà họ Lục nhận thân rất ghê tởm, nhưng nói đúng ra thì nhà họ Lục đang đào góc tường nhà họ Diệp, nếu tức giận nhất thì phải là nhà họ Diệp mới đúng. Nhưng so với phản ứng của anh, địch ý của Nhan Việt với nhà họ Lục không che giấu chút nào.
Diệp Khang lập tức nói: "A Việt, cậu bình tĩnh lại. Bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để tung ra chuyện thuốc cỏ đông lăng của Hợp Phổ có vấn đề. Tuy chuyện thông qua này có thể đánh được nhà họ Lục, nhưng ảnh hưởng với Hợp Phổ chỉ sợ không lớn như dự tính". Có thể để nhà họ Lục rối loạn tất nhiên là anh muốn, nhưng nhiều hơn vẫn xuất phát từ góc độ của Nhan Việt, cảm thấy không cần thiết làm như vậy.
Nhan Việt hơi rũ mắt xuống, giấu đi mũi nhọn lạnh lẽo trong mắt, giọng bình tĩnh nói: "Không sao, tôi có tính toán của mình".
Anh đã kiên trì như vậy, Diệp Khang cũng không nói gì nữa, đồng ý ngay.
Cúp máy, Nhan Việt nhẹ nhàng quay về phòng. Lục Lăng Tây vẫn luôn ngủ say, dưới ánh đèn ngủ ấm áp vàng nhạt ở đầu giường, khuôn mặt cậu yên tĩnh lại bình thản. Nhan Việt cẩn thận lên giường, Lục Lăng Tây đã nhận ra động tĩnh trên giường, tự động nhích lại gần, chui vào trong lòng Nhan Việt. Nhan Việt thấy vậy khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán cậu. Lông mi Lục Lăng Tây hơi run, như là cánh bướm đang vỗ. Nhan Việt còn tưởng là cậu tỉnh rồi, kết quả Lục Lăng Tây chỉ là nhích lại gần ngực anh, tiếp tục ngủ.
Ý cười trong mắt Nhan Việt càng đậm hơn, cứ nhìn như vậy không làm gì cả, trong tim anh đều ngập tràn ngọt ngào và thỏa mãn không nói được nên lời. Anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cả đời này Lục Lăng Tây được sống bình yên suôn sẻ. Lục Hằng Xuyên cũng được, Lục Nhất Thủy cũng thế, dù là ai thì anh cũng sẽ không để bọn họ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Lục Lăng Tây.
"Tiểu Tây, anh yêu em". Nhan Việt ôm chặt Lục Lăng Tây, cúi đầu dịu dàng nói.
Lục Lăng Tây mơ mơ màng màng nghe được lời anh nói, đáp lại theo bản năng: "Nhan đại ca, em cũng yêu anh".
Mắt Nhan Việt sáng lên, mỉm cười.