Nghĩ đến Nhan Việt, mặt Lục Lăng Tây hơi đỏ lên. Cậu xấu hổ đứng dậy thay quần lót vịt vàng trên người, không dám nghĩ vì sao lại mơ thấy Nhan Việt trong giấc mơ loại này. Thừa lúc Vương Thục Tú còn chưa rời giường, Lục Lăng Tây lén lút đến phòng vệ sinh giặt quần lót, lại phơi ở chỗ mà cậu cho là bí mật, không muốn bị Vương Thục Tú thấy. Cậu biết loại tình huống này là bình thường, nhưng vẫn không nhịn được thấy lúng túng.
Lúc cậu làm chuyện này, Đại Hắc vẫn im lặng ở cạnh cậu, thân thiết nhìn cậu.
Lục Lăng Tây bị nhìn thì hơi xấu hổ, ngồi xổm xuống nói với Đại Hắc: "Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, không thể nói cho người khác.
Đại Hắc híp mắt liếm cằm Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây nhếch miệng, mỉm cười.
Bởi vì mơ thấy Nhan Việt, lúc tỉnh lại lại phát hiện mình xuất tinh trong mơ, vì thế nên khi cậu đến Vi Viên Nghệ thấy Nhan Việt thì có chút lúng túng. Tuy cậu tự nói với mình không nhớ rõ giấc mơ thế nào, nhớ được Nhan Việt chắc là vì quá quen thuộc với anh nên mới khắc sâu ấn tượng, nhưng lúc đứng trước mặt Nhan Việt, Lục Lăng Tây vẫn không tránh được cảm giác mất mặt. Cậu luôn không biết cách giấu tâm trạng của mình, thế cho nên Nhan Việt liếc mắt là thấy sự khác lạ của cậu.
Nhan Việt như suy nghĩ nhướn mày, vẻ mặt Lục Lăng Tây khi thấy anh khiến lòng anh nôn nao. Có chút chột dạ, còn có chút ngượng ngùng, giống như là làm chuyện xấu gì vậy đó. Tuy anh không biết Lục Lăng Tây nghĩ đến điều gì, nhưng nhìn cậu như vậy khiến anh muốn ức hiếp cậu một cách xấu xa, hoặc là đùa với cậu.
Nhan Việt mỉm cười, biết rõ Lục Lăng Tây đang trốn tránh anh, anh còn cố ý xuất hiện không ngừng trước mặt cậu.
"Tiểu Tây, bồn cẩm chướng gấm này có phải cần tưới nước không?"
"Tiểu Tây, cái cây này trồng trong chậu kia được không?"
"Tiểu Tây, giữa trưa cậu muốn ăn gì?"
"Tiểu Tây..."
Suốt một ngày, chút rối rắm trong lòng Lục Lăng Tây lúc sáng không những không giảm đi, mà còn ngày một nặng hơn. Vừa đến bảy giờ, cậu đã vội vã muốn về nhà. Chỉ là không đợi cậu thu dọn xong, Nhan Việt đã kêu cậu lại, đề nghị tối nay đi vườn hoa một chuyến. Lý do mà Nhan Việt đưa ra rất chính đáng, hợp đồng thuê đất của Vu Tiểu Quyên đã ký rồi, tiếp theo bọn họ nên lập kế hoạch chuẩn bị làm nhà kính. Đầu tiên đi quy hoạch một chút, thuận tiện hỏi ý kiến Lý đại gia. Nhà kính hiện tại của Vi Viên Nghệ đều khá đơn sơ, lần này có cần nâng cấp luôn không.
Nét mặt Nhan Việt rất nghiêm túc, Lục Lăng Tây không tìm thấy lý do để từ chối, đành không cam nguyện nói với Vương Thục Tú một tiếng. Nhìn Nhan Việt đi lấy xe, cậu có chút không yên lòng gãi cằm Đại Hắc, do dự có nên giả vờ ngủ lúc lên xe không. Cậu vốn vì giấc mơ tối qua mà lúng túng ở trước mặt anh, hôm nay Nhan Việt lại cứ...lại gì nhỉ, Lục Lăng Tây không tìm được từ thích hợp để hình dung, tóm lại cậu cảm thấy cảm xúc của mình với Nhan Việt có chút kỳ quái, tính đà điểu muốn giấu đi.
Nhan Việt lấy xe rất nhanh, Lục Lăng Tây đang muốn đi lên, bỗng ngây ra một lúc.
Nhan Việt thấy cậu có vẻ bất ngờ, giải thích: "Chiếc xe kia Diệp Khang mang về Trung Kinh rồi, nên đổi một chiếc khác."
Xe mới của anh vẫn là màu đen, nhưng hình dáng kém hơn một chút. Nhưng mà Lục Lăng Tây cũng không quan tâm đến mấy chuyện này, Nhan Việt vẫn luôn để ý nét mặt cậu, thấy cậu không có biểu lộ gì, trong mắt chậm rãi nhiễm ý cười.
Lần này Diệp Khang về Trung Kinh sẽ thả ra tin tức anh định ra nước ngoài an dưỡng, chờ đến lúc An Kiệt thuyết phục được nhà bên cạnh nhà Lục Lăng Tây, anh sẽ dọn ra khỏi nhà họ Ân. Đến lúc đó có anh ba Diệp giúp đỡ, cha anh muốn tìm được anh cũng không dễ. Trong khoảng thời gian này đã đủ để anh giải quyết xong chuyện quan trọng nhất đời mình.
Đôi mắt Nhan Việt chăm chú nhìn Lục Lăng Tây, nếu là trước đây, Lục Lăng Tây sẽ ngây ngốc không biết gì. Nhưng hiện tại cậu đang chột dạ khi đối mặt với Nhan Việt, nên phản ứng cũng sắc bén hơn. Chống lại tầm mắt nóng rực của Nhan Việt, Lục Lăng Tây mất tự nhiên xoay đầu, dùng ánh mắt "chăm chú" như thế nhìn ra bên ngoài.
Nhan Việt im lặng cười cười, thu lại tầm mắt nhìn đường phía trước. Không có áp lực sau lưng, Lục Lăng Tây trộm thở phào nhẹ nhõm. Hai người mới đi được nửa đường, bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu nổi gió, trời dần tối hơn, nhìn như sắp mưa vậy. Nhan Việt vừa lòng nhếch miệng, anh luôn cảm thấy độ chính xác của chương trình dự báo thời tiết ở Trung Quốc nhỏ đến nỗi khiến người ta điên người, nhưng lúc này cũng đúng được một lần.
"Trời sắp mưa rồi."
Lục Lăng Tây lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ sau đợt mưa to lần trước, Phượng Thành đã hơn nửa tháng không mưa rồi. Trong khoảng thời gian này không khí Phượng Thành rất ô nhiễm, trên không trung toàn là bụi bặm. Cậu còn nhớ rõ tình huống ô nhiễm lúc trời mưa hôm đó, lo lắng lần này cũng sẽ giống lần trước.
Nhan Việt hiểu lầm ý của cậu, vừa lái xe vừa an ủi: "Bên vườn hoa có chỗ ở, quần áo để thay cũng có, dù trời mưa cũng không sao đâu."
Anh vừa dứt lời, Lục Lăng Tây bỗng nghĩ đến tình huống xấu hổ sáng nay, lỡ tối nay lại nằm mơ nữa thì sao đây? Lục Lăng Tây ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tai nóng quá.
"Tiểu Tây?"
Lục Lăng Tây không dám quay đầu lại, đối mặt với cửa sổ gật đầu lung tung.
Đúng lúc dừng đèn đỏ, Nhan Việt dừng xe lại, vươn tay xoa đầu Lục Lăng Tây, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Lục Lăng Tây ngượng ngùng lắc đầu, không dám nói tối mơ mộng xuân thấy Nhan Việt. Nhan Việt không đoán ra được cậu nghĩ gì, nhưng thấy bộ dáng ngượng ngùng cúi đầu của cậu, chỉ cảm thấy lòng mềm như nước vậy.
Lúc hai người đến vườn hoa thì mưa bên ngoài đã rất to. Đường đi đến cũng không dễ gì, trời tối, tình hình giao thông lại không tốt. Nhan Việt lo gặp chuyện không may nên lái rất chậm. Thực ra anh hơi hối hận, không ngờ mưa lại lớn như vậy. Dự báo thời tiết nói mưa vừa, nhưng đây rõ là mưa to rồi. Vốn anh chỉ muốn nhân trận mưa này để giữ cậu lại vườn hoa, hai người ở cùng nhau. Nhưng mưa lớn thế này, so với những thứ khác thì anh lo lắng cho an toàn của cậu hơn. Cũng may là trên đường bình an.
Từ rất xa, hai người đã nhìn thấy trong thôn có chuyện gì đó, rất nhiều người cầm đèn pin tụ tập ở bên ngoài, không biết đang làm gì.
Nhan Việt lái xe đi đến, Lý đại gia thấy được cầm ô đi đến. Vào lúc này mà đến thôn thì cũng chỉ có Nhan Việt và Lục Lăng Tây thôi.
"Tiểu Tây cậu ở trên xe." Nhan Việt dặn dò: "Tôi đi xem có chuyện gì?"
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu.
Nhan Việt khó khăn đi xuống xe, Lý đại gia rất ngạc nhiên, "Sao mưa lớn như vậy lại đến đây?"
"Lúc đi còn chưa mưa." Nhan Việt giải thích, "Trước đó có chuyện gì vậy ạ?"
Lý đại gia thở dài nói: "Cây liễu lớn ở cửa thôn bị sét đánh, đánh một ánh lửa cả thôn đều kinh động. Điện cũng mất rồi, mọi người liền lại đây xem thế nào."
Cây liễu mà Lý đại gia nói đến Nhan Việt cũng đã thấy qua rồi, trồng cách nhà nhỏ của bọn họ không xa. Nghe nói cây liễu kia đã trồng gần trăm năm rồi, thân cây phải hai người đàn ông trưởng thành mới ôm nổi, một người thì chẳng ôm hết được. Lần trước lúc anh đi với Lục Lăng Tây đến nhà Lý đại gia ăn cơm còn nói về cái cây này, thiếu niên còn đùa rằng sau này bọn họ có vườn ươm thì chiết cành cái cây này về trồng. Nghe nói những người gần đó đều làm như vậy, cây liễu nhỏ chiết từ cây liễu này đều mọc lá tươi tốt, rất khỏe mạnh. Không ngờ lần này lại bị sét đánh.
"Tiếc quá." Lý đại gia lắc đầu.
Bởi vì cây liễu này trồng đã lâu rồi, mấy bà lão mê tín gần đó đều thầm gọi là cây thần, sang năm mới còn đến dưới cây thắp hương, treo vải đỏ. Tuy ngoài miệng Lý đại gia không nói gì, nhưng thực ra trong lòng cũng hơi tin. Ở nông thôn thường trồng cây liễu, cây du, cây bạch dương vân vân, trong đó cây liễu có tuổi thọ ngắn nhất. Nhưng cây liễu này đã sống gần trăm tuổi, Lý đại gia nghĩ vậy thì cũng thấy quái lạ.
Nhưng dù quái lạ thế nào thì vẫn bị sét đánh, Lý đại gia thay đổi sang đề tài khác, "Cháu với Tiểu Tây chưa ăn phải không? Đi thôi, trong nhà có sẵn đồ."
Lúc Nhan Việt đi có mang theo không ít đồ ăn, nhưng anh không ngờ lại mất điện, đó là một vấn đề lớn. Cho dù không đến nhà Lý đại gia ăn cơm thì cũng phải đi mượn nến về. Nhan Việt nghĩ vậy cũng không từ chối nữa. Nhưng anh nhìn đám người tụ tập phía trước, xe không đi được, chỉ có thể chờ một lúc với Lục Lăng Tây rồi mới đi. Anh khách khí gật đầu với Lý đại gia, "Cháu với Tiểu Tây lái xe đưa đến vườn hoa cái đã rồi đến."
"Được."
Lý đại gia vừa nói xong, liền thấy cửa xe phía sau Nhan Việt mở ra, Lục Lăng Tây và Đại Hắc chen đầu ra ngó, tò mò nhìn phía trước. "Lý đại gia." Lục Lăng Tây thân thiết kêu lên, không hiểu nhìn chằm chằm phía trước, "Bên kia có chuyện gì vậy ạ?"
Lý đại gia còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Nhan Việt đen mặt đi lại đó. Vừa che ô lên đầu Lục Lăng Tây, vừa xụ mặt giáo huấn: "Không phải bảo cậu ở trên xe sao? Lỡ mắc mưa bị cảm thì sao?"
Lục Lăng Tây vì ở trên xe đợi cả nửa ngày cũng không thấy Nhan Việt quay lại, mới không nhịn được mở cửa sổ xem bên ngoài có chuyện gì. Không ngờ vừa mở đã bị Nhan Việt giáo huấn, lại còn ở trước mặt Lý đại gia nữa chứ, liền xấu hổ rút đầu về.
Lý đại gia cười, cảm thấy Nhan Việt quản nhóc con này chặt quá. Nhưng nghĩ đến vóc dáng gầy đến nỗi gió thổi là gục của đứa bé này, thì quả thực bị cảm cũng không tốt. Ông không nói gì nữa, đi về trước làm cơm cho họ ăn, bảo Nhan Việt và Lục Lăng Tây đến sớm chút, đừng chậm quá.
Nhan Việt gật đầu, Lục Lăng Tây cách cửa sổ xe cười híp mắt với Lý đại gia, rồi lại rụt người về.
Cất ô đi, Nhan Việt lên xe, không đợi anh nói gì thì Lục Lăng Tây đã nở một nụ cười rực rỡ với anh. Trong mắt Nhan Việt mỉm cười, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì. Anh vươn tay sờ tóc Lục Lăng Tây, thấy không ướt mới yên lòng.
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Nhan đại ca, anh còn chưa nói phía trước có chuyện gì đấy?"
Nhan Việt không còn cách nào với cậu nữa, kiên nhẫn nói: "Cây liễu đầu thôn bị sét đánh, bọn họ đang vây xung quanh nhìn. Chúng ta để xe ở vườn hoa rồi đến nhà Lý đại gia ăn cơm."
Lục Lăng Tây nghe là cây liễu kia bị sét đánh, liền nhìn thoáng qua phía bên kia. Nhan Việt biết cậu nghĩ gì, dỗ dành nói: "Đợi ăn cơm xong thì đưa cậu đến xem."
Khóe miệng Lục Lăng Tây nhếch lên, híp mắt cười.
Hai người đưa xe đến vườn hoa, Nhan Việt xuống xe trước, cố giữ vững người đi đón Lục Lăng Tây. Đất trong thôn có không ít bùn, Nhan Việt mở cửa, hơi cúi người xuống nói với Lục Lăng Tây: "Đất khó đi, để tôi cõng cậu."
Lục Lăng Tây không chịu, có chút ngượng ngùng, "Tôi không phải là trẻ con."
Đôi mắt Nhan Việt dịu dàng, đưa tay tới trước mặt Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây ngoan ngoãn cầm tay Nhan Việt, hai người che chung một ô, Đại Hắc chen ở bên cạnh, một hàng đi đến nhà Lý đại gia.
Trên đường đi ngang qua cây liễu kia, Lục Lăng Tây kéo tay Nhan Việt, dừng bước.
Người dân trong thôn có không ít, tuy trời đã tối lại mưa to, nhưng một đống đèn pin rọi lại vẫn có thể thấy bộ dạng thê thảm của cây liễu. Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Tây thấy cây bị sét đánh. Thân cây phải hai người ôm bị bổ đôi từ trên xuống, suýt nữa là bị chém thành hai nửa. Giữa thân cây lộ ra phần lõi bị cháy đen, cành liễu sum suê ban đầu rũ xuống bốn phía, dính đày bùn và nước mưa.
Radar quét qua, tấm bảng trắng nói là cây liễu này đã mất đi sự sống.
Tinh thần sự phân hình tràn, màu trắng mặt bản gợi ý này khỏa liễu thụ đã muốn mất đi sinh cơ.
Thực vật đã chết, có dùng một điểm sức mạnh tự nhiên để cứu sống hay không?
Lục Lăng Tây không chút do dự, vụng trộm chọn đồng ý. Dù cậu có hơi tiếc điểm sức mạnh tự nhiên, cậu còn muốn tinh lọc vườn hoa nữa mà. Nhưng cây liễu này đã gần trăm tuổi, nếu cứ bị đánh chết như vậy thì tiếc quá. Cậu còn nhớ Lý đại gia từng nói, cây liễu này là "tổ tiên" của rất nhiều cây liễu quanh đây, nếu cậu không làm gì cả thì trong lòng sẽ thấy không yên.
Sau khi chọn đồng ý, Lục Lăng Tây định rời đi. Sức mạnh tự nhiên chỉ có thể cho cây liễu một cơ hội sống, có thể sống được hay không phải dựa vào chính nó. Lần này và cây chết héo lần trước không giống, lần trước đó cậu còn có thể tưới nước, còn cây liễu già này thì chỉ có thể nhìn chính nó.
Lục Lăng Tây chọn cất tấm bảng đi, nhưng khiến cậu bất ngờ là nó không biến mất, vẫn lơ lửng trước mặt cậu. Cậu hơi ngẩn người, liền thấy trên tấm bảng xuất hiện một gợi ý.
Phát hiện cây tổ cùng gốc, có chung sinh mạng hay không?
Theo sau gợi ý này, cây liễu chính giữa tấm bảng đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh một khối đất màu nâu nhạt. Trên khối đất đó có sáu điểm sáng màu xanh đang lóe lên. Năm điểm sáng trong đó có kích thước tương tự nhau, ở gần nhau. Cách năm điểm sáng đó không xa là một điểm sáng khác lớn hơn nhiều, nhưng màu sắc mờ mờ, giống như lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Điều đầu tiên mà Lục Lăng Tây nghĩ đến chính là năm cây liễu con trồng trong vườn hoa kia, lần trước chúng cùng chung sinh mạng đã khiến cậu bất ngờ rồi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện gợi ý tương tự thế. Cây tổ cùng gốc sao? Xem ra Lý đại gia không nói đùa.
Lục Lăng Tây hồi hồn, chọn đồng ý rất nhanh. Cậu nhìn chằm chằm tấm bảng trắng, muốn xem trên đó có gợi ý nào nữa không, thì Nhan Việt đã vươn tay ôm cậu vào lòng, mở miệng: "Đi thôi, Lý đại gia đang chờ chúng ta ăn cơm."
Lục Lăng Tây lo là ra khỏi phạm vi radar thì sẽ không thấy được sự thay đổi của cây liễu này, kéo cánh tay Nhan Việt nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nhìn thêm một lúc nữa."
Nhan Việt không hiểu cái cây đã chết này thì có gì mà nhìn, nhưng không chống lại được ánh mắt chờ mong của Lục Lăng Tây, đành phải gật đầu, thuận tay ôm cả người Lục Lăng Tây vào lòng. Sự chú ý của Lục Lăng Tây đều đặt lên tấm bảng trắng, hoàn toàn không phản ứng được tư thế lúc này của cậu và Nhan Việt thân mật cỡ nào.
Mấy phút sau, điểm sáng mờ mờ ban đầu dần sáng lên, mà năm điểm sáng rực ban đầu thì dần mờ đi. Lục Lăng Tây lo lắng nhíu mày, sinh mạng của năm cây liễu con kia quá ít, lỡ như... Cậu vừa nghĩ như vậy, thì một đường xanh bắt đầu từ điểm sáng đại diện cho cây liễu già vươn ra, kết nối với năm điểm sáng kia, rồi lại quay về chỗ cũ.
Sáu điểm sáng kết nối với nhau tạo thành một vòng tuần hoàn, Lục Lăng Tây chỉ cảm thấy đầu ong ong, khối đất như có sinh mạng bắt đầu thay đổi, từ màu nâu nhạt ban đầu biến thành màu trắng hơi trong suốt.
Quần thể sinh thái cây liễu hình thành, đất được tinh lọc thành công, thưởng tâm thực vật +500
Lục Lăng Tây bị sự thay đổi này dọa sợ đến ngây người. Cậu có chút mờ mịt ngẩng mặt nhìn Nhan Việt, nhỏ giọng nói: "Nhan đại ca, anh nhéo tôi chút xem sao, xem đây có phải là thật không?"
Nhan Việt nhướng mày, cảm thấy những lời này của thiếu niên có chút cổ quái, nhưng vẫn nghe lời vươn tay nhéo một cái lên khuôn mặt bóng loáng của cậu. Lục Lăng Tây không cảm thấy đau, nhưng tim lại đập ầm ầm, một cảm giác thật quái lạ. Cậu cảm thấy chắc chắn là thay đổi trên tấm bảng cũng làm cậu quái lạ theo, ngượng ngùng cười, rồi cúi đầu nhìn tấm bảng.
Lại đợi thêm mấy phút nữa, nhưng tấm bảng vẫn không thay đổi gì. Lục Lăng Tây thở phào, cất tấm bảng đi, kéo Nhan Việt nói: "Nhan đại ca, chúng ta ăn cơm đi."
Đôi mắt Nhan Việt tối sầm lại, trong nháy mắt vừa rồi, anh lại ngửi được mùi cỏ cây thơm ngát trên người cậu.
Lý đại gia đã ở nhà chờ họ rất lâu rồi, nghe nói Lục Lăng Tây dừng lại nhìn cây liễu một lúc lâu, cười cười nhưng cũng cảm thán tiếc cho cây liễu kia. Lục Lăng Tây cố chịu không nói gì, nghĩ ngày mai cho Lý đại gia một tin vui. Hai người ăn cơm xong, Lý đại gia bảo không bằng bọn họ ở lại đây. Trong nhà nhỏ kia không điện không nước, bọn họ về rồi cũng không tiện lắm.
Lục Lăng Tây có phần do dự, Nhan Việt cũng hiểu là không tiện. Nhưng hai người kiên trì phải về, Lý đại gia đành đưa một thùng nước cho họ, nếu không ngay cả rửa mặt cũng không được. Che ô đi về, nửa người Nhan Việt ướt hết.
"Tôi đi nấu nước, cậu ngoan ngoãn ngồi đây, không có điện không được chạy loạn."
Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu. Đây là lần đầu tiên cậu gặp cảnh mất điện nên thấy chút mới lạ. Trừ việc mất nước không tiện lắm thì những thứ khác cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhan Việt ở ngoài nấu nước, Lục Lăng Tây buồn chán ngồi ở rìa kháng, quơ chân chơi đùa với Đại Hắc đang ngồi xổm trên đất.
"Đại Hắc, hôm nay mày không thể lên kháng ngủ được, chỉ có thể ngủ trên đất thôi."
Đại Hắc tủi thân kêu nhỏ một tiếng.
Lục Lăng Tây không đành lòng, nhưng Đại Hắc vừa chạy trong mưa về, cả người đều ướt cả. Bọn họ chỉ xách một thùng nước từ chỗ Lý đại gia về, chắc chắn không đủ để Đại Hắc tắm rửa. "Lúc về ăn hai cái đùi gà bồi thường, được không?"
Sức hấp dẫn của đùi gà rất lớn, lỗ tai Đại Hắc run run, bình tĩnh kêu ba tiếng.
Lục Lăng Tây: "...Mày muốn ăn ba cái?"
Đại Hắc híp mắt, kêu nhỏ một tiếng.
Lục Lăng Tây nhớ đến đánh giá của anh Đổng với Đại Hắc, có phần tin Đại Hắc đúng là thành tinh rồi.
Một người một chó đang cò kè mặc cả về bao nhiêu đùi gà, Nhan Việt đã nấu nước xong, đưa Lục Lăng Tây đi rửa mặt. Lục Lăng Tây ngoan ngoãn rửa mặt lại rửa sạch chân, nhưng phát hiện ra một vấn đề lớn. Giày thể thao hôm nay cậu đi đã ướt sũng rồi, bây giờ rửa sạch chân rồi thì về phòng thế nào đây. Trong nhà chỉ có một đôi dép lê mang đến lần trước, bây giờ Nhan đại ca đang đi nó.
Lục Lăng Tây khó xử quỳ gối ngồi trên ghế, lo nghĩ vấn đề này. Hay là để Nhan đại ca lên kháng trước, sau đó kêu Đại Hắc ngậm dép lê lại đây?
Nhan Việt cười thản nhiên nhìn vẻ mặt rối rắm của Lục Lăng Tây, anh thừa nhận là mình cố ý. Cố ý không nhắc nhở thiếu niên, cố ý chỉ để lại một đôi dép lê. Anh từ từ đi qua, ra vẻ ngạc nhiên, "Có chuyện gì vậy?"
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nói: "Giày bẩn rồi."
Nhan Việt kìm nén xúc động trong lòng, ra vẻ tùy ý nói: "Tôi ôm cậu về."
Lục Lăng Tây vừa muốn nói để Đại Hắc ngậm dép đến, lại nghe Nhan Việt nói vậy, bỗng ngơ người ra.
Nhan Việt không cho Lục Lăng Tây có cơ hội từ chối, thái độ mạnh mẽ cúi người xuống cẩn thận ôm thiếu niên vào lòng. Anh phát hiện cảm giác này rất tốt, thân thể thiếu niên mềm mại thơm mùi cỏ cây, lúc ôm vào lòng khiến anh có cảm giác như mình nâng cả thế giới lên vậy.
Cánh tay Nhan Việt căng lên, nhỏ giọng nói bên tai Lục Lăng Tây: "Ôm chặt tôi."
Lỗ tai Lục Lăng Tây đỏ rực.
Trong phòng không có điện, ở trong ngoài phòng mỗi nơi chỉ có một ngọn nến, vầng sáng leo lắt không đủ để chiếu sáng mọi nơi. Nhưng dù như vậy, Nhan Việt cũng rõ ràng thấy được vành tai trắng nõn của Lục Lăng Tây đang từ từ đỏ ửng. Trong đầu anh ầm một cái trống trơn hết, trước khi lý trí quay về, thì Nhan Việt đã mất khống chế cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai thiếu niên.
---------
Chương sau là xác định quan hệ nhá ^_^