Còn chưa đến bảy giờ, dưới chân cây liễu đã đầy ắp người. Mọi người, hoặc là khiếp sợ hoặc là kinh ngạc nhìn cây liễu mới, dấu vết sét đánh vẫn còn đó, nhưng chồi non xanh nhạt đã nhú ra. Càng ngạc nhiên hơn chính là vì cây bị đánh thành hai, nên cây liễu đã hình thành thân cây hình chữ Y. Nhìn từ xa liền giống như là cụ già từng trải đang duỗi hai tay đứng ở đầu thôn vậy.
"Cây thần, cây thần."
Bà cụ Thẩm trong thôn năm nay đã qua tám mươi, há to cái miệng đã rụng mấy cái răng kính sợ chắp tay nhìn cây liễu, không kìm được thì thào nói. Người xung quanh thì có vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng đã nghĩ thầm rất chuyện, cái cây liễu này đúng là rất quái lạ. Không biết có phải là ảo giác của họ hay không mà khi đứng gần cây liễu thì thấy rất thoải mái, hít một hơi liền cảm giác luồn không khí tươi mát thấm nhuần vào phổi. Vốn hoàn cảnh trong thôn không tệ, nhất là sau khi mưa thì không khí càng tươi mát hơn. Nhưng hôm nay hình như tốt hơn nhiều lắm, ngay cả mấy cây hoa dại tầm thường hàng ngày cũng có mùi thơm.
Mọi người thì thầm xung quanh cây liễu, còn Lục Lăng Tây từ lúc có người đến đã mang Đại Hắc về vườn hoa. Qua một đêm, vườn hoa thay đổi không nhỏ so với bên ngoài. Bởi vì quần thể sinh thái cây liễu đã được hình thành, nên tất cả đất xung quanh đều đã được tinh lọc. Hiệu quả của việc tinh lọc lần này rất rõ ràng.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, cây Trầu Bà Lá To và cây Phát Tài chỉ cao cỡ nửa người đã mọc dài thêm 20cm, cành lá vươn dài xanh biếc mượt mà. Ánh nắng chiếu rọi, tựa như miếng ngọc phỉ thúy bóng loáng. Cũng giống như cây Trầu Bà Lá To và cây Phát Tài vậy, cây xanh trong vườn hoa không cây nào không xanh um tươi tốt, mạnh mẽ lớn lên. Ở một phía khác trong vườn hoa, các loài hoa lại khoe sắc tranh tài, cùng nhau nở rộ. Gió nhe lướt qua là một mùi hoa thoang thoảng. Ngay cả mấy cây Lan Quân Tử đã qua kỳ nở hoa cũng nhú nụ mới lên, lay động theo gió. Mà thay đổi lớn nhất là năm cây liễu non trồng cạnh vườn hoa, tuy nhìn thì thân cây vẫn giống như trước, nhưng cành lá lại tươi tốt xanh mướt, có cảm giác như trong câu thơ "Cây cao tựa ngọc điểm trang, ngàn nhành liễu biếc rũ màn như tơ*".
* Trích bài thơ Vịnh liễu – Hạ Tri Chương
Lục Lăng Tây thấp thỏm nhìn thay đổi trước mắt, trong lòng nghĩ lỡ như Nhan Việt có hỏi thì cậu nên giải thích thế nào. Lý đại gia thì không lo, dù sao ông chưa thấy sân sau nhà cậu, hơn nữa cậu chỉ thỉnh thoảng đến vườn hoa vài chuyến, cho dù nó có thay đổi thì chắc sẽ không nghĩ đến cậu. Nhưng Nhan Việt thì khác, thay đổi ở sân sau quá tương tự với nơi này, không biết Nhan Việt có thấy vậy hay không? Nghĩ đến Nhan Việt, cậu lại nghĩ đến chuyện anh làm sáng sớm hôm nay. Cậu không rõ vì sao Nhan Việt thích hôn cậu như vậy, mỗi lần đều có cảm giác sắp không thở nổi vậy. Nhận ra mình đang nghĩ cái gì, vành tai của Lục Lăng Tây hơi đỏ lên.
Đuổi Nhan Việt ra khỏi đầu, Lục Lăng Tây giữ vững tinh thần mở tấm bảng trắng ra. Toàn bộ khối đất được tinh lọc hiện lên trên đó. Cậu phát hiện hình như chỉ cần đất đã qua tinh lọc thì không chịu sự hạn chế 3m của radar tinh thần, nó có thể hiện ra theo ý cậu. Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Tây nhìn kỹ nó sau khi tinh lọc tối qua, so với sân sau thì nó lớn hơn nhiều. Từ đầu thôn đến vườn hoa, thậm chí ngay cả sân nhà Lý đại gia cũng bao gồm trong đó.
Dựa theo tốc độ sinh trưởng của thực vật sau khi đất được tinh lọc, không biết cải thảo và đậu đũa được trồng trong vườn nhà ông sẽ mọc tốt đến mức nào nữa, mong là đừng dọa Lý đại gia. Tầm mắt cậu đang đảo qua tấm bảng bỗng sửng sốt, có chút nghi ngờ thứ mình vừa thấy. Chần chừ vài giây, Lục Lăng Tây chạm nhẹ lên góc dưới tấm bảng. Dưới sự điều khiển của cậu, phần hình kia được phóng to lên, xuất hiện phần rìa đất tinh lọc.
Giống như có sinh mạng vậy, Lục Lăng Tây thấy rõ phần rìa đất tinh lọc không cố định đứng im, mà giống như nước chảy tràn ra bên ngoài, từng chút một mở rộng phạm vi tinh lọc. Sự thay đổi này quá quá nhỏ, nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, tấm bảng lại thay đổi, lần này là sân sau của tiểu khu Hoành Phú. Cậu cẩn thận phóng to phần đất tinh lọc ở sân sau lên. Quả nhiên, rìa đất cũng giống như nước chảy khuếch tán ra ngoài. Nhưng vì đất xung quanh đã bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, cho nên hiệu quả không rõ ràng như ở vườn hoa.
Phát hiện này khiến Lục Lăng Tây ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Chức năng tinh lọc đất này rất mạnh, trong ngắn hạn sẽ không bị ô nhiễm lần hai nữa. Nếu chúng có thể tự mở rộng phạm vi tinh lọc, vậy có phải cả tiểu khu sẽ từ từ biến đổi, sau đó tinh lọc hết toàn bộ Phượng Thành... Cậu nghĩ quá chú tâm, Nhan Việt không biết xuất hiện bên cạnh cậu lúc nào, rất tự nhiên ôm cậu vào lòng, "Đang nhìn gì vậy?"
Lục Lăng Tây hoảng sợ, tuy biết Nhan Việt không thể thấy tấm bảng trắng nhưng vẫn hơi chột dạ. Cái vẻ có quỷ trong lòng này của cậu Nhan Việt thấy rõ, mắt anh tối sầm lại, vẻ mặt cũng khó đoán. Thích một người thì luôn muốn biết tất cả về người nọ, Nhan Việt cũng không ngoại lệ. Nhưng anh biết anh không thể vội được, phải có kiên nhẫn với cậu.
"Tiểu Tây giận sao?" Nhan Việt cúi đầu dán lên vành tai Lục Lăng Tây, nhỏ giọng hỏi.
Lục Lăng Tây sửng sốt, rồi mới hiểu Nhan Việt đang nói gì. Lúc sáng sớm cậu đã bỏ Nhan Việt lại mà dẫn theo Đại Hắc chạy về vườn hoa. Nghĩ đến đó Lục Lăng Tây có chút thẹn thùng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Không giận."
Tuy cậu không quen với việc Nhan Việt hôn mình, nhưng không tức giận, chỉ là có chút thẹn thùng, còn sợ bị người dân trong thôn nhìn thấy.
Nhan Việt nghe ra được Lục Lăng Tây không phải nói cho có với anh, có chút an lòng, anh nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai Lục Lăng Tây, nhìn vành tai thiếu niên chậm rãi đỏ lên, trong lòng như hóa tan thành nước. Trước khi thổ lộ ngày hôm qua, ngày nào anh cũng suy nghĩ là làm hết khả năng để được bên cạnh Lục Lăng Tây, ở bên cậu, nhìn cậu. Anh biết tình cảm của mình quá điên cuồng, thiếu niên lại khờ dại ngây thơ, nên anh luôn cố sức kìm nén tình cảm của mình, chỉ lo dọa Lục Lăng Tây sợ. Nhưng tình cảm nếu có thể điều khiển được thì trên đời này sẽ không có nhiều nam nữ si tình như vậy. Anh không nghĩ đến chuyện mình đột nhiên không kìm được bộc phát ra hết, lại không dám hy vọng xa vời là thiếu niên nguyện ý cho anh một cơ hội.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến anh không khỏi sợ hãi, sợ hãi tất cả chỉ là ảo tưởng. Chỉ khi ôm thiếu niên vào lòng, thân thiết chân thật thì mới khiến con tim lo được lo mất của anh mới bình tĩnh lại.
Nhan Việt buông lỏng Lục Lăng Tây, nhìn mắt cậu nghiêm túc nói: "Chuyện lúc sáng anh muốn giải thích."
Anh không nên xúc động như vậy khi đang ở ngoài, anh có thể không quan tâm đến cái nhìn của người xung quanh, nhưng lại không muốn cậu chịu bất cứ tổn thương nào. May mà lúc đó dưới cây liễu chỉ có anh và Lục Lăng Tây, không có người khác nhìn thấy.
Lục Lăng Tây thấy hơi xấu hổ, Nhan Việt sờ sờ mặt cậu, nghiêm túc nói: "Tiểu Tây, anh đang sợ. Sợ là lúc vừa tỉnh dậy liền phát hiện tất cả tối qua chỉ là ảo tưởng, sợ em nói với anh rằng em hối hận, không muốn ở cùng anh. Lúc sáng sớm tỉnh dậy không thấy em anh còn tưởng là tất cả những gì anh sợ là sự thực, nhưng khi nhìn thấy em dưới gốc cây liễu thì tim anh mới kiên định được."
Những lời Nhan Việt nói Lục Lăng Tây có cái hiểu có cái không, cậu nghĩ, chắc là suy nghĩ của Nhan Việt giống như lúc cậu ở nhà họ Lục ở Trung Kinh, phụ thân bỗng nói sẽ đưa cậu ra nước ngoài học vậy. Tỉnh lại trong đêm, cậu cũng nghi ngờ có phải mình đang đi du học hay không. Nghĩ vậy, Lục Lăng Tây cũng hiểu được chút. Cậu ngượng ngùng nhìn Nhan Việt, nhỏ giọng nói: "Nhan đại ca em không lừa anh. Khi ở cùng với anh em rất vui, lúc không có anh em cũng nhớ anh, em muốn thử ở cùng với anh."
Cho dù có thể thiếu niên không hiểu hết những lời anh nói, nhưng vào trong tai Nhan Việt thì đây là lời tâm tình êm tai nhất trên thế giới này, không có cái khác. Trong chớp mắt này, Nhan Việt chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy vì hạnh phúc, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh hơi run run ôm chặt Lục Lăng Tây, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
"Tiểu Tây, anh yêu em."
Lục Lăng Tây ngượng ngùng vươn tay ôm eo Nhan Việt, chôn đầu trong ngực anh.
Hai người không ở vườn hoa quá lâu, sau khi ăn sáng xong liền về Vi Viên Nghệ. Bận rộn cho đến giữa trưa, Nhan Việt bỗng nhận được cuộc gọi của Diệp Thành, báo với anh rằng Lữ Hoằng Tân đã bị bắt vì tội gây tai nạn giao thông.
Về chuyện lần này Diệp Thành cũng thấy khá kỳ diệu. Lúc đầu khi Diệp Khang nói với anh có thể Lữ Hoằng Tân đã đâm người ta, anh không chú ý lắm. Chó không biết nói, bị đâm cũng là chuyện của ba tháng trước, sao có thể chắc chắn phản ứng của nó là đúng ý bọn họ đã hiểu chứ. Nhưng thấy Diệp Khang hăng hái như vậy, Diệp Thành cũng thấy đó là một điểm cần chú ý, liền thuận miệng dặn dò. Ai ngờ điều tra được vụ tai nạn xe nửa tháng trước ở Vi Viên Nghệ đúng là Lữ Hoằng Tân làm, nhưng mà cha gã đã nhờ vả quan hệ để thủ tiêu chứng cứ, nén chuyện này xuống.
Kết quả điều tra vừa đến, Diệp Thành thấy khá thú vị. Anh gọi cho Nhan Việt là để Nhan Việt mang Đại Hắc đến xem thử, anh cũng đã sắp xếp rồi, muốn xem Đại Hắc có kỳ diệu như lời Diệp Khang nói không.
Nhan Việt khác khí cảm ơn Diệp Thành, cúp điện thoại vẫy vẫy tay với Đại Hắc.
Đại Hắc bình tĩnh đi đến trước mặt anh. Nhan Việt nhếch môi, thản nhiên nói: "Người đâm mày đã bắt được rồi, tao mang mày đi xem đúng không."
Lúc này Đại Hắc không bình tĩnh được nữa, lỗ tai vụt đứng lên, rống nhỏ về phía Nhan Việt.
Nhan Việt sờ đầu nó, nói chuyện này cho Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây ngẩn người, không ngờ nhanh như vậy đã bắt được. Cậu do dự nhìn Đại Hắc, ngồi xổm xuống nói với nó: "Đại Hắc mày phải đúng mực đấy." Nói xong nhưng vẫn không yên lòng, kéo Nhan Việt nhỏ giọng dặn dò: "Nhan đại ca anh nhớ trông Đại Hắc, đừng để nó gặp chuyện không may."
Lục Lăng Tây lo Đại Hắc xúc động cắn Lữ Hoằng Tân thì không tốt lắm. Tuy cậu thấy gã ta vừa đâm Đại Hắc lại vừa đâm bà Vương rồi bỏ chạy rất đáng giận, nhưng nếu đã bị bắt rồi thì coi như đã báo được thù cho Đại Hắc. Lỡ như trong lúc nhận người Đại Hắc cắn gã ta bị thương, vậy thì người khác sẽ không nghĩ hành vi của Đại Hắc là đúng, mà chỉ nghĩ Đại Hắc rất nguy hiểm.
"Được."
Nhan Việt mỉm cười đồng ý, vươn tay xoa đầu Lục Lăng Tây cam đoan: "Lời của Tiểu Tây anh chắc chắn sẽ nghe, Đại Hắc cũng sẽ nghe lời."
Đại Hắc phối hợp kêu lên.
Lục Lăng Tây cười, tin tưởng lời một người một chó nói.