Việc buôn bán trong tiệm không tệ, Vương Thục Tú còn đang bận. Lục Lăng Tây rất tự giác rửa tay đi giúp đỡ. Bận một lúc đến khi qua giờ cơm tối, khách trong tiệm ít dần đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Danh tiếng của quán ăn gia đình Tiểu Hoa càng lúc càng lớn, mỗi ngày chỉ tính khách quen cũng không ít. Vương Thục Tú hiểu rõ tay nghề cô tốt là một chuyện, quan trọng nhất vẫn là do nguyên liệu nấu ăn tốt. Thừa lúc bây giờ không có ai, Vương Thục Tú kéo Lục Lăng Tây nói chuyện đến mùa đông thì làm sao đây? Nguyên liệu trong tiệm đều thu mua trong thôn, những nguyên liệu này nói thẳng ra là không phải trồng để bán, chỉ là thôn dân tiện tay trồng cho nhà mình ăn. Mùa hè mùa thu thì còn đỡ, mắt thấy sắp sang tháng mười, lại có hai tháng trời lạnh không mọc lên được.
Trước đó Lục Lăng Tây đã định nói chuyện này với Vương Thục Tú, gần đây bận nhiều chuyện quá nên suýt nữa là quên.
"Mẹ xem chúng ta nhận thầu vài mẫu đất làm nhà kính để trồng rau thì sao? Ở ngay bên cạnh vườn hoa."
Vương Thục Tú có hơi do dự, tính ra thì chi phí khá nhiều.
"Có được không?"
Lục Lăng Tây gật đầu, "Bây giờ nhà kính ở vườn hoa đã bắt đầu xây dựng, có sẵn công nhân rồi. Nghe Nhan đại ca nói tiến độ rất nhanh, thêm một cái bên cạnh nữa cũng không khó khăn lắm. Hơn nữa đất trong thôn đều là đất hoang, có người thuê thì bọn họ càng vui chứ sao."
Vương Thục Tú nhẩm tính tiền trong tay, "Để mẹ nghĩ đã."
Lục Lăng Tây không nói gì nữa, Dịch Hàng ở phía đằng xa chớp chớp mắt với cậu, Lục Lăng Tây lập tức nhớ chuyện mà Dịch Hàng đã nhắn tin, theo bản năng nhìn xung quanh.
"Tìm gì vậy?" Vương Thục Tú thuận miệng hỏi.
"Anh Phong không đến sao ạ?"
"Anh ta đến đây làm gì?"
Lục Lăng Tây nói xong mới nhận ra mình vừa nói gì, mắt liếc qua liếc lại không dám nhìn thẳng Vương Thục Tú. Vương Thục Tú nghi ngờ nhìn cậu, thầm nói con thỏ con này không phải là nghe được tin đồn gì đó chứ?
"Nói đi, sao lại muốn tìm anh Phong?"
Lục Lăng Tây ấp úng nói không ra lời, Vương Thục Tú vừa thấy liền hiểu, vừa bực mình lại buồn cười, vươn tay đập cậu một cái. "Lo mẹ tìm cha dượng cho con sao? Yên tâm đi, mẹ con vừa mới thoát khỏi hố lửa không định nhảy thêm lần nữa đâu." Tuy miệng cô nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ hay là Lục Lăng Tây nhớ gì rồi, nên không nỡ bỏ Lục Nhất Thủy.
Lục Lăng Tây không biết Vương Thục Tú đã hiểu lầm, chần chừ một lúc mới nghiêm túc nói: "Thật ra mẹ tìm người khác cũng tốt."
Buổi chiều sau khi tiễn Cao Vĩnh Lương đi, cậu đã suy nghĩ chuyện này rất lâu. Nếu như Lục Lăng Tây thực sự ở đây thì sẽ nghĩ sao? Lục Nhất Thủy đối xử không tốt với Vương Thục Tú, chủ thân thể này chắc cũng mong Vương Thục Tú có thể hạnh phúc. Tuy cậu muốn chăm sóc tốt Vương Thục Tú, nhưng con trai và chồng khác nhau, giống như đối với cậu thì Nhan Việt và Vương Thục Tú là khác nhau vậy.
Cậu nói rất nghiêm túc, Vương Thục Tú sửng sốt một lúc, liền nở nụ cười. "Tiểu hỗn đản nghĩ nhiều rồi. Được rồi, chuyện người lớn con đừng lo, đói bụng rồi chứ gì, để mẹ đi nấu đồ ăn cho con."
Vương Thục Tú vừa đi, Dịch Hàng liền bâu lại. "Nói gì vậy? Nhìn cái mặt nhăn nhó của cậu kìa, đúng rồi, Nhan đại ca đâu?" Vốn đã quen Nhan Việt đưa Lục Lăng Tây đến đây vào buổi tối, tự nhiên có một ngày không gặp Dịch Hàng thấy không quen.
Lục Lăng Tây bỏ suy nghĩ đi, tìm một cái bàn trống ngồi xuống. "Nhan đại ca có việc bận."
Dịch Hàng tò mò, "Rốt cuộc Nhan đại ca đang làm gì? Sao bình thường thấy như anh ấy không có việc làm vậy."
"Gần đây Nhan đại ca đang nghỉ ngơi." Lục Lăng Tây giải thích một câu. Nhan Việt rất ít khi nói chuyện trong nhà, Lục Lăng Tây cũng không biết nhiều, cậu chỉ biết Nhan Việt là người nhà họ Nhan ở Trung Kinh. Cậu cố gắng nhớ lại những ký ức ít ỏi ở kiếp trước, nhưng cũng không có nhiều tin tức về nhà họ Nhan ở Trung Kinh. Nhưng những nhà như vậy nói đơn giản thì trong nhà rất lằng nhằng, Lục Lăng Tây đã nghe Nhan Việt nói chuyện điện thoại mấy lần, có thể cảm giác được nhà Nhan Việt cũng không yên bình.
Dịch Hàng không nghĩ nhiều như cậu, cảm khái nói một câu, "Có tiền tốt thật."
Lục Lăng Tây không nói gì, nghĩ nghĩ liền gửi tin nhắn cho Nhan Việt, "Nhan đại ca, anh ăn cơm tối chưa?"
Nhan Việt nhắn lại rất nhanh, "Ăn rồi, bây giờ anh hơi bận, ngoan, tối về anh sẽ gọi cho em."
Nhan Việt bây giờ đúng là rất bận. Vội nhắn tin lại, Nhan Việt để di động xuống nhìn máy tính, vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc, "Tiếp tục, anh nói hạng mục của Cao Vĩnh Lương đã được Hồng Sam đầu tư rồi?"
Đầu tư Hồng Sam và đầu tư Đức Trí đều là những công ty đứng đâu, hai nhà là đối thủ cạnh tranh, đã từng qua lại vài lần.
"Đúng vậy." Người trong webcam là một người đàn ông trung niên hơi béo, tên là Đới Vĩ, là người phụ trách bên ngoài của Đức Trí. Ông lật nhanh tài liệu trong tay, chắc chắn nói: "Hạng mục của Cao Vĩnh Lương đã được Hồng Sam đầu tư, nhưng Hồng Sam cũng không coi trọng hạng mục của ông ta, chỉ đánh giá là cấp C thôi, hơn nữa vì Cao Vĩnh Lương được đầu tư gần một năm mà không làm được gì cụ thể, bên phía Hồng Sam hình như đã thấy không hài lòng rồi, đang suy nghĩ việc hủy đầu tư."
Nhan Việt gõ mặt bàn, nói: "Anh tìm người làm gì đi, nhanh chóng nghĩ cách thúc đẩy Hồng Sam hủy đầu tư. Chúng ta sẽ theo hạng mục này."
Cho dù hôm qua lúc Nhan Việt yêu cầu điều tra hạng mục của Cao Vĩnh Lương, Đới Vĩ đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng nghe được Nhan Việt định đầu tư hạng mục này vẫn thấy băn khoăn. "Vì sao? Thực ra ngay lúc đầu tôi cũng xem trọng hạng mục này. Nhưng nghĩ đến chuyện Cao Vĩnh Lương làm trong một năm này tôi lại hơi lo lắng. Ông ta lãng phí tiền một năm của Hồng Sam mà lại không có lợi nhuận nào, tôi không chắc là đầu tư hạng mục này liệu có phải là...quyết định chính xác hay không nữa. Tất nhiên cậu là ông chủ." Đới Vĩ sau khi nói ra ý kiến của mình liền hợp thời bỏ thêm một câu tổng kết.
An Kiệt ngồi phía sau Nhan Việt bị câu cuối cùng chọc cười, lén giơ ngón tay cái lên với Đới Vĩ. Anh cũng băn khoăn về chuyện đầu tư này, không biết vì sao Nhan Việt lại muốn hạng mục đã bị bọn họ đánh rớt.
Đới Vĩ gật đầu với Nhan Việt, Nhan Việt giả vờ như không thấy động tác nhỏ của bọn họ, giải thích: "Tuy Cao Vĩnh Lương làm việc có chút xoi mói, nhưng cũng có thể nói là đã tốt nhưng muốn tốt hơn. Qua việc ông ta làm trong một năm này, tôi lại xem trọng sản phẩm ông ta đang định tung ra. Dù thế nào, trước cuối tháng chúng ta phải tham gia vào hạng mục này."
"Không thành vấn đề." Đới Vĩ cam đoan nói, phá hỏng chuyện là sở trường của ông, hơn nữa lại là đối thủ cũ. Hai bên thống nhất với nhau, Đới Vĩ cảm thấy mình nên ngủ bù trước đã. Dù là ai thì cứ không ngủ làm việc liên tục một ngày một đêm cũng chịu không nổi. Ông có chút hâm mộ An Kiệt đang ở cùng múi giờ với Nhan Việt, không giống ông luôn đổi trắng thay đen.
Tắt webcam, An Kiệt đặt báo cáo tài chính đã làm xong lên trước mặt Nhan Việt: "Đây là vốn lưu động hiện nay chúng ta có thể dùng, xét thấy cậu đánh giá hạng mục của Cao Vĩnh Lương là cấp A, tôi đề nghị chúng ta phải chiếm ít nhất 51% cổ phần."
"Tất nhiên." Nhan Việt chắc chắn nói: "Hạng mục này chúng ta phải nắm quyền chủ động tuyệt đối. Bảo Đới Vĩ đi bàn chuyện với Cao Vĩnh Lương."
An Kiệt có hơi ngạc nhiên: "Cậu thực sự coi trọng hạng mục này sao? Không có nguyên nhân khác?"
Nhan Việt cười như không cười trừng mắt nhìn anh, "Cậu muốn nói gì?"
An Kiệt lập tức thức thời thay đổi đề tài khác, "Nhà đã trang hoàng sắp xong rồi, cậu định lúc nào thì dọn đến ở?"
Nhan Việt nhíu mày, cân nhắc thời cơ tốt nhất để tuyên bố rời khỏi nhà họ Ân ra nước ngoài an dưỡng. Trong khoảng thời gian này ở Phượng Thành chỉ có mình anh, ông ngoại và mẹ đều ở Trung Kinh. Việc Ân Nhã tiến vào Hợp Phổ cũng không thuận lợi, ông ngoại vẫn luôn không đồng ý để cô ta vào Hợp Phổ, không có ông ngoại ủng hộ, Ân Nhã có thể nói là bước đi cũng khó. Nhưng cục diện này chắc sẽ nhanh sắp xếp xong thôi, cha anh chèn ép Ân Nhã chỉ làm ông ngoại cảm thấy có mối nguy, sửa thành giúp đỡ Ân Nhã.
Có lúc Nhan Việt cảm thấy Ân Nhã ngu xuẩn vô cùng, tuy ông ngoại nắm cổ phần không chênh lệch với cha anh, nhưng đã sớm không tham dự vào các hoạt động của Hợp Phổ nhiều năm rồi, sự ảnh hưởng với Hợp Phổ không lớn như trước nữa. Hợp Phổ bây giờ có thể nói là Hợp Phổ của nhà họ Nhan, rốt cuộc Ân Nhã lấy tự tin ở đâu mà cho rằng cha anh sẽ cho "người ngoài" kế thừa Hợp Phổ chứ? Với Nhan Thế Huy mà nói, Nhan Việt và Nhan Hải đều là con của ông ta, giao Hợp Phổ cho ai cũng là thịt nát trong nồi mình, nhưng chắc chắn sẽ không giao cho Ân Nhã, thậm chí sẽ cố hết sức chèn ép suy nghĩ này của cô ta.
"Tìm lúc nào đó tôi sẽ về Trung Kinh một chuyến." Nhan Việt quyết định nói. Nếu anh quyết định lui ra thì phải lui cho sạch sẽ, chờ Nhan Hải và Ân Nhã đấu xong thì nói tiếp.
"Nhai đại ca phải về Trung Kinh sao?" Hôm sau Lục Lăng Tây biết được tin này thì có hơi bất ngờ.
Nhan Việt khẽ mỉm cười: "Tiểu Tây không nỡ để Nhan đại ca đi sao?"
Lục Lăng Tây xấu hổ, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Nhan Việt nhìn vẻ mặt cậu, lòng mềm thành nước, thừa lúc không có ai sờ sờ mặt cậu, giải thích: "Anh chỉ về vài ngày thôi, sẽ quay lại rất nhanh. Lần này về sẽ không đi nữa. Căn hộ 202 trang hoàng gần xong rồi, Nhan đại ca cho em một cái thẻ, Tiểu Tây thích gì thì mua cái đó, để trang trí phòng ở."
Lục Lăng Tây không hiểu, "Không phải nên trang trí đồ mà Nhan đại ca thích sao?"
Mắt Nhan Việt tối sầm lại, dịu dàng nhìn cậu nói: "Đây là nhà của Nhan đại ca và Tiểu Tây, tất nhiên là yêu thích của Tiểu Tây quan trọng nhất rồi."
Anh vừa nói vậy, lỗ tai Lục Lăng Tây vụt đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Nhan Việt gật gật đầu.
Nhan Việt nói đi là đi, rất nhanh đã cùng An Kiệt về Trung Kinh. Lục Lăng Tây không quen khi chỉ có mình mình trong cửa hàng, ôm Đại Hắc tính ngày Nhan Việt trở về.
"Tiểu Tây."
"Bà Vương." Lục Lăng Tây rất ngạc nhiên, "Bà xuất viện rồi ạ?"
Có mấy người ào vào Vi Viên Nghệ, ở giữa chính là bà Vương, bên cạnh có hai người trẻ tuổi giúp đỡ bà, xung quanh còn có vài nam nữ trung niên, nhìn Lục Lăng Tây cười hiền lành.
"Xuất viện rồi." Bà Vương giọng mạnh mẽ nói: "Chỉ là chân còn hơi đau. Đại Hắc đâu rồi? Bà có mang sườn đến cho nó, vừa mới chưng chín đấy."
Lục Lăng Tây có hơi mù mờ, bà Vương cười nói, "Tiểu Tây còn gạt nữa sao, bà Vương biết hết rồi. Nếu không phải có Đại Hắc thì tới bây giờ bà vẫn không biết ai đã đâm mình nữa. Đứa bé này, làm chuyện tốt cũng không nói." Bà Vương ra vẻ oán giận, bảo người bên cạnh mau lấy sườn chưng ra cho Đại Hắc.
Lục Lăng Tây không biết nên làm gì trong tình huống này, cậu tưởng là chuyện Đại Hắc sẽ không ai biết chứ. Bà Vương từ ái nhìn Đại Hắc, một chân bà còn đang bó bột, có chút khó khăn xoay người sờ đầu nó, khen ngợi: "Đại Hắc ngoan, bà Vương rất muốn cảm ơn Đại Hắc."
Đại Hắc như hiểu rõ lời bà, híp mắt kêu nhỏ một tiếng.
Người trong phòng đều cười. Con trai bà Vương là một người đàn ông trung niên cao gầy, ông biết ơn nhìn Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây có đúng không, việc này không biết nên cảm ơn cháu thế nào."
Bà Vương chen vào một câu, "Tiểu Tây, công việc chú Vương cũng liên quan đến hoa cỏ đấy, chú ấy làm ở Sở nghiên cứu thực vật, cháu có chuyện gì thì cứ tìm chú Vương đi."
Mắt Lục Lăng Tây sáng lên, gật nhẹ.