Chẳng qua, bạn phải rất cẩn thận, nếu bạn mua được đồ cổ chính hiệu, thì chưa chắc đó đã là chuyện may mắn…
………………………………………………….
Quản gia gõ cửa phòng ông chủ: “Thưa ngài, đã 10 giờ sáng rồi ạ, hôm nay ngài có hẹn gặp mặt với thầy Lý, ông ta đang chờ dưới lầu rồi… Thưa ngài?” Bên trong vẫn không có tiếng trả lời, quản gia lại tăng thêm âm lượng hô lên: “Thưa ngài?! Ông chủ ngài có đấy không?! Ông chủ, tôi xin phép đi vào.” Quản gia mở cửa phòng, thấy ông chủ Trần ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cửa.
Quản gia đang định bước lên gọi, thì phát hiện ra có một cái bóng đen đang cưỡi trên vai ông chủ Trần, thoạt nhìn giống như là con khỉ màu đen. Y hoảng sợ, hét lên.
Lúc này cái bóng giống khỉ kia đột nhiên quay đầu lại kêu lên một tiếng. Quản gia chỉ nhìn thấy hai hốc mắt trống rỗng của con quái vật kia, đang nhìn thẳng về phía mình…
Quản gia giống như bị bắt mất hồn, không thể động đậy. Cho đến khi bên cạnh truyền đến một câu chú ngữ trầm thấp, một lá bùa đang cháy bắn thẳng về phía bóng đen kia, bị lá bùa bắn trúng, quái vật kia ngay lập tức tan biến.
Sau đó, ông chủ Trần giống như bị mất đi ý thức, từ trên ghế ngã xuống.
Quản gia tuy cũng sợ đến mức mềm nhũn cả chân tay, nhưng vẫn trung thành bảo vệ chủ, bước lên phía trước xem xét tình trạng của ông chủ: “Ông chủ, ông chủ ngài sao rồi?!” Sắc mặt ông chủ Trần tái nhợt, ấn đường biến thành màu đen, hai mắt nhắm nghiền. Quản gia thấy ông bất tỉnh nhân sự, vội quay đầu lại hỏi: “Thầy Lý, ông chủ nhà tôi thế nào rồi ạ?”
Thầy Lý cười vô cùng thản nhiên: “Ông chủ Trần bị đụng chạm với ác linh, nhưng bây giờ đã không sao rồi, tôi đã cưỡng chế di dời thứ đồ ô uế kia đi rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, ông ta sẽ tự tỉnh lại thôi.”
Quản gia vội vàng cảm ơn: “Không hổ là bậc thầy phong thủy cấp quốc gia, lần này toàn là nhờ vào ngài cả. Đợi ông chủ tỉnh lại, ông ấy nhất định sẽ hậu tạ ngài một số tiền lớn.”
Nghe xong, thầy Lý vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên bình tĩnh như cũ, không hề lên tiếng…
…………………………………………….
“Đầu bay ra, hút máu người; ngàn mũi kim đâm vào cơ thể, mắt thường không thể thấy; da trâu chui vào bụng, khiến cho bụng người ta trương phình lên; rốt cuộc đó là truyền thuyết hay là chuyện lạ có thật? Tà thuật thần bí ở Đông Nam Á — Tà thuật Hàng đầu có thật sự tồn tại hay không? Muốn biết xin hãy đón xem “Khám phá khoa học chủ đề mối nghi ngờ về Thuật Hàng đầu.”
Lời dạo đầu giả thần giả quỷ như thường lệ, ánh sáng, camera, đạo cụ… Diêu Nhiếp rốt cuộc đã có lại cảm giác làm MC, kỳ này được quay tại Thái Lan về chuyên đề “Thuật Hàng đầu” với những nhận định cá nhân của bọn họ.
Tuy video clip Nhai Xế dùng điện thoại quay được không nhiều lắm, nhưng vẫn có những hình ảnh rất phấn khích. Ví dụ như khi bụng Nạp Tạp đột nhiên trương phình lên; hay ví dụ như Tam Vô, Daniel kết hợp đánh úp A Tán; hay còn lúc cuối khi Cổ độc của A Tán phát tác, hình ảnh những con nhện chui ra từ bảy lỗ trên cơ thể lão. Thậm chí trong đó còn có những cảnh nóng bỏng mắt khi bọn họ “chiến đấu ngoài trời” nữa cơ…
Đương nhiên, những cảnh này không thể truyền bá ra ngoài được, Diêu MC tiến hành tiêu hủy ngay lập tức! Nhai Xế tuy rằng tiếc hận, nhưng nghĩ đến sau này vẫn còn cơ hội, nên cũng không ngăn cản.
Có vài đoạn video clip bởi vì nghi ngờ có truyền bá mê tín dị đoan, nên đó được coi như là hiệu quả diễn xuất mô phỏng của diễn viên.
Cuối chương trình đưa ra kết luận rằng Thuật Hàng đầu là một loại vi khuẩn sinh học độc hại, gây gián đoạn sóng điện não. Đưa nó lên cao trào, rồi phủ định sạch trơn.
…………………………………………………………..
Gần đây Nhai Xế có một sở thích đó là lấy điện thoại chụp ảnh, đương nhiên đối tượng chụp ảnh chủ yếu chính là người yêu thân mật Diêu MC của hắn. Bắt đầu từ buổi sáng, Diêu MC rửa mặt, đánh răng, đi vệ sinh cho đến khi anh đi dẫn chương trình; giữa trưa đến chợ mặc cả với một đám các bà các thím; chạng vạng nấu cơm; buổi tối tắm rửa, còn có cả cuộc sống trên giường nữa…
Tóm lại, không buông tha bất cứ một chi tiết nhỏ nào, bất kỳ một hành động nào của anh.
Diêu MC rất rất phiền, nấu cơm, đi làm..bla..bla.. còn chưa tính, đi vệ sinh, tắm rửa, thậm chí “Sống về đêm” thì có cái quái gì hay mà chụp? Ngao Tiểu Thất bái Edison Chen*làm thầy lúc nào sao anh không biết nhỉ?
*Trần Quán Hy.., ý của Diêu Nhiếp là Nhai Xế chụp cả hình ảnh “sống về đêm”, giống như anh Trần chụp tất tần tật để rồi lộ ảnh 3 trấm đó.
Diêu Nhiếp đem thức ăn đã nấu nướng thơm ngon đặt lên bàn: “Ăn cơm, còn chụp cái gì nữa?”
Nhai Xế nhìn xuyên qua ống kính bình luận: “Em mặc tạp dề nhìn thật là chuẩn quá đi, đêm nay lúc giao phối, em nhớ mặc tạp dề nhé!”
Diêu Nhiếp nổi điên không thèm tranh luận thêm nữa, nhớ năm đó vị long tử điện hạ này cỡ nào ngạo mạn, cỡ nào khí phách, cỡ nào cool? Bây giờ thì ngon rồi, y như một tên otaku đáng khinh! Đang định giáo dục lại con rồng không nên thân nhà mình. Thì tiếng chuông cửa lại vang lên, anh đột nhiên liếc mắt nhìn Nhai Xế một cái: “Đi mở cửa!”
Từ khi hai người “xác lập quan hệ” đến giờ, Diêu MC càng ngày càng to gan lớn mật, sai bảo long tử điện hạ làm việc không chút nương tay, rất có tư thế cưỡi trên đầu đối phương.
Nhai Xế xuất phát từ “lòng bao dung của giống đực đối với bạn đời” cũng không cùng anh so đo, ngoan ngoãn đi mở cửa.
“Các ngươi đến đây làm chi?” Giọng điệu của Nhai Xế rất không tốt, hoàn toàn không có một chút ý tứ nhiệt tình chào hỏi khách khứa nào.
Diêu Nhiếp ló đầu ra thăm dò thì thấy, thì ra là “thân thích” ở nhà đối diện đến thăm. Liền hô lên: Thì ra là Tứ ca và giáo sư Trần à? Hai người đã ăn cơm chưa? Đúng lúc, cùng nhau ăn luôn.”
Giáo sư Trần cười nói: “Không cần đâu, Tiểu Diêu. Chúng tôi đợi về nhà của tôi, rồi ăn ở đấy luôn.”
Diêu Nhiếp cười đến vẻ mặt đen tối: “Nhanh như vậy đã ra mắt bố mẹ rồi à?”
Giáo sư Trần ngượng ngùng, đẩy mắt kính muốn che dấu sự xấu hổ của bản thân: “Không, không phải. Thân thể bố của tôi không khỏe lắm, tôi phải về nhà xem thử. Tiểu An lo lắng tôi đi về một mình, nên nói thế nào cũng phải cùng đi.” Những lời này mặc dù là oán giận, nhưng lại mang theo chút ý tứ làm nũng, trách yêu. Bệ Ngạn rất là hưởng thụ, coi như là đùa giỡn giữa vợ chồng với nhau vậy thôi.
“Nhà em ở xa như vậy, mà còn ở trên núi nữa, muộn thế này sao ta có thể yên tâm để em đi một mình được?” Thật không hiểu nổi, mấy kẻ có tiền bây giơ bị làm sao thế nhỉ? Sao cứ thích lên núi ở nhỉ?
“Trước kia em vẫn tự mình về đấy thôi, có làm sao đâu, tại anh quá yêu quá quan tâm…”
Bầu không khí bên kia nhất thời ngọt ngào vô tận, Diêu Nhiếp và Nhai Xế rõ ràng vừa ăn cơm vừa xem phim Hàn.
“Ai nha, suýt nữa thì quên nói chính sự. Tiểu Diêu này, tôi chắc sẽ về nhà vài ngày, mấy con cá vàng nhà tôi, cậu giúp tôi cho chúng ăn nhé.” Giáo sư Trần rốt cuộc đã tỉnh hồn lại, đây là đang ở trong nhà người ta.
Diêu Nhiếp gật đầu: “Không thành vấn đề. Ôi chao, hai người thật không cùng ăn cơm sao?”
Giáo sư Trần khách sáo lắc đầu: “Không cần đâu, hai người cứ ăn đi.”
Bệ Ngạn hừ lạnh một tiếng: “Ăn cái gì? Ăn chén đĩa không sao?”
Diêu Nhiếp nghe vậy giật mình, Nhai Xế đã sớm đem tất cả thức ăn gắp hết vào bát của hắn với của mình. Trên bàn đâu còn món gì nữa đâu? Anh xấu hổ cười gượng, lườm Nhai Xế một phát, cái tên ham ăn mất mặt đáng xấu hổ này!
…………………………..
Biệt thự của nhà họ Trần ở khu dân cư trên lưng chừng núi, sống ở nơi này đều là chính trị gia giàu có, được xem như là khu dân cư “cao cấp”.
“Chú Triệu, bố của cháu không sao chứ ạ?” Trần Điển Hâm vừa vào cửa liền hỏi quản gia về bệnh tình của bố mình.
Quản gia nhìn cậu hai lớn lên, là đứa con có tương lai nhất trong nhà họ Trần, cũng là đứa con làm người ta bớt lo nhất. Chú đánh giá Trần Điển Hâm từ trên xuống dưới: “Ông chủ bây giờ đã ổn rồi, đang ở trên lầu tiếp khách đấy. Cậu hai gần đây sắc mặt rất tốt.”
Trần Điển Hâm trước kia là thiếu gia, có quản gia chăm lo cho cuộc sống hàng ngày. Nhưng sau đó đi làm học giả, ở kí túc xá trong trường, sống tự lập, căn bản không biết cách tự chăm sóc cho bản thân. Mỗi lần trở về đều xanh xao vàng vọt, khiến cho quản gia đau lòng không thôi. Lúc này trở về, y chẳng những tinh thần phấn chấn, mà sắc mặt còn hồng hào nữa. Lão quản gia vừa lòng gật gật đầu.
Trần Điển Hâm đỏ mặt, lặng lẽ liếc nhìn Bệ Ngạn phía sau một cái, cũng nhờ anh ấy chăm sóc cho mình…
“Vị này là?” Lão quản gia cũng đã chú ý đến cái vị cao to đứng phía sau cậu hai.
“Cháu, bạn của cháu tên là Ngao Tất An.” Trần Điển Hâm vội giới thiệu hai người với nhau: “Tiểu An, đây là chú Triệu mà tớ vẫn hay nhắc đến.”
Hai người gật gật đầu xem như chào hỏi. Lúc này trên cầu thang truyền đến tiếng nói chuyện: “Thầy Lý này, gần đây tôi mới sưu tầm được một món đồ quý giá, mấy ngày nữa sẽ về đến tay. Đến lúc đó ngài nhất định phải đến giúp tôi nhìn xem.”
“Ha hả, nhất định nhất định.”
Giọng nói này trung hậu dễ nghe, nghe giống như đang cười. Trần Điển Hâm tò mò nhìn lên cầu thang, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo dài tơ lụa màu trắng đang đi cùng bố mình xuống dưới. Đối phương đưa lưng về phía y, khiến y nhất thời không thể thấy rõ bộ dạng của đối phương…
……………………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Hôm nay suýt nữa là không thể update rồi, buổi chiều mở ra cái hội nghị sinh viên, giằng co cho đến trưa, trẻ con bây giờ khó sống quá đi…
Đồng chí Nhai Xế đã bị thuần hóa, từ sói hoang biến thành chó săn nhỏ nuôi trong nhà.
Mà không ngờ nữa chính là tứ ca của hắn lại là một ông nội trợ… À không, Tứ điện hạ, tôi nói nhầm, phải là một người đàn ông tốt của gia đình mới đúng!
Về vị thầy Lý này, thật ra cũng là người quen cả