Diêu Nhiếp không dám quay đầu lại, tròng mắt chậm rãi liếc sang bên cạnh, tuy ánh sáng từ ngọn đèn phát ra rất mờ ảo, nhưng vẫn đủ để thấy rõ hình dáng đối phương, trái tim đã vọt đến tận cổ họng của Diêu Nhiếp, rốt cuộc cũng được hạ xuống, người đến không phải là yêu ma quỷ quái gì, cũng không phải cô nàng “Nữ vương bát” kia, mà là giáo sư Trần của đội khảo cổ.
Giáo sư Trần bỏ cái tay đang che miệng anh ra, ra hiệu bảo đừng lên tiếng, rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Đó cũng chính là vấn đề mà Diêu Nhiếp muốn hỏi, bây giờ anh ta đáng lẽ phải đang ở cái cổ mộ gì đó tìm cách cứu viện nhóm của anh Từ chứ? Sao lại xuất hiện ở chốn này?
Diêu Nhiếp vắn tắt kể lại sau khi bọn họ đi rồi, anh và chú Viên gặp phải những gì, đương nhiên, bỏ qua phần anh bị cô nàng “Nữ vương bát” kia tán tỉnh, cũng phải giữ một chút hình tượng cho mình chứ.
Giáo sư Trần nghe xong vẻ mặt không mấy tin tưởng: “Ý cậu là lúc hai người đến, ban đầu bên ngoài chỉ là một khu thành cổ hoang tàn, nhưng sau đó nó lại biến thành một thành phố phồn hoa sao?”
Diêu Nhiếp gật gật đầu, anh cũng biết việc này quá mức quỷ dị, giáo sư Trần không tin cũng đúng thôi. Nhưng ngoài dự đoán, giáo sư Trần lại nói: “Nhưng mà, nơi này chính là khu cổ mộ của thành cổ Lâu Lan mà.”
Diêu Nhiếp nghe thế, trợn tròn mắt, cho dù gần đây chuyện quỷ dị cứ kéo đến ầm ầm, nhưng tin tức này vẫn khiến anh lắp bắp kinh hãi. Cho dù bây giờ là một tòa cung điện tráng lệ, hay là khu phế tích ban đầu, thì nhìn kiểu gì cũng thấy không có chút quan hệ nào với cổ mộ đúng không? Nhưng biểu hiện của giáo sư Trần rất nghiêm túc, không giống như đang hù dọa anh chút nào. Nếu như nói nơi này thật sự là khu lăng mộ, thì những thứ trước mắt này đều là do thuật che mắt sao?
Giáo sư Trần lại lắc đầu: “Không, có lẽ chỉ lúc cậu nhìn thấy ở phía trên mới là thuật che mắt thôi.”
“Phía trên?” Là sao?
“Tuy rằng nơi đây là khu lăng mộ tập trung nối liền với thành phố biên giới của nước Lâu Lan, nhưng nó cũng là một thành phố cổ dưới lòng đất, chỗ chúng ta đang đứng bây giờ chính là cung điện dưới lòng đất của khu thành cổ. Nước Lâu Lan cổ đại chính là một bộ tộc cường hãn ở Tây Vực, là cổ họng của con đường tơ lụa, từng nhiều lần thần phục (đầu hàng) Thiên Triều đương thời, cũng từng nhiều lần phản loạn, trở thành mối họa lớn của Thiên Triều. Nhưng bộ tộc này vào thế kỷ thứ 5 sau công nguyên đã biến mất một cách bí ẩn. Giới khảo cổ đã suy đoán rất nhiều về nguyên nhân biến mất của nó, lần này đội khảo cổ của chúng tôi đến đây cũng chỉ vì muốn sưu tầm chứng cứ, trở thành người tiên phong vạch trần những bí ẩn từ thời thiên cổ. Nhưng mà, cá nhân tôi vẫn cho rằng bộ tộc này không hề biến mất, mà chỉ là dời đi. Đến đây nhìn thấy cung điện khổng lồ dưới lòng đất, tôi càng thêm tin tưởng suy nghĩ của mình là đúng. Ít nhất là nước Lâu Lan cổ đại đã có một thành phố chuyển dời xuống lòng đất.”
Trên sách lịch sử cũng không giới thiệu hay kể về nước Lâu Lan cổ đại, nên đây là lần đầu tiên Diêu Nhiếp nghe nói đến, nhưng cuối cùng lại thở dài: “Nói như vậy, thì nơi này đều là người chứ không phải ma đúng không?”
Giáo sư Trần lắc lắc đầu: “Không, cậu là người đầu tiên tôi gặp sau khi đến đây.”
Lông tơ Diêu Nhiếp dựng hết cả lên, vẫn là gặp ma sao!
“Vậy những đội viên khác đâu? Anh tìm được nhóm của anh Từ chưa?”
Giáo sư Trần lắc đầu: “Nơi này không phải ai cũng vào được, khi chúng tôi lạc nhau ở phía trên, dường như chỉ có tôi là vào được, điện thoại di động không có tín hiệu, tôi cũng không liên lạc được với bọn họ. Nhưng tôi nghĩ, bọn anh Từ chắc chỉ ở quanh đây thôi.”
Diêu Nhiếp đề nghị: “Nếu không, để tôi tìm nữ vương bát kia thử xem, hỏi thăm xem mấy đội viên kia đi đâu mất rồi? Lúc nãy cô ta nói với tôi là đã đưa chú Viên đến phòng dành riêng rồi, cũng không biết cái phòng đấy ở đâu nữa, có lẽ các đội viên đều bị bọn họ giam lỏng cả rồi.”
Giáo sư Trần gật đầu: “Cũng được. Nhưng mà…” Anh có chút lo lắng cho sự an toàn của Diêu Nhiếp, nữ vương kia rõ ràng không phải là người bình thường.
Diêu Nhiếp hiểu được lo lắng của anh: “Yên tâm đi, con bé ngốc đó rất dễ lừa.” Rồi lại chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Tôi cảm thấy bên trong cánh cửa này chắc chắn có gì đó cổ quái, đến đến đến, hai người chúng ta hợp lực xem có thể đẩy ra được không nào.”
Giáo sư Trần cười nói: “Không cần đâu, cậu bước sang một bên trước đi.” Nói xong, miệng y lẩm bẩm, cực kỳ giống chú ngữ mà Tam Vô hay niệm.
Đến khi y niệm xong, cánh cửa đá kia vậy mà lại “Ầm” một tiếng, tự động mở ra.
Diêu Nhiếp kinh ngạc nhìn y, chẳng những biết niệm chú ngữ, lại còn biết chú ngữ để mở của, giáo sư Trần này không đơn giản chút nào.
………………………………………..
Phía sau cánh của đá là một căn phòng giống như phòng kho, to xấp xỉ một cái sân bóng rổ, bên trong chất đầy những thứ khác lạ gì đó, trong đó không thiếu những thứ quý giá, thoạt nhìn giống như một căn phòng giấu kho báu.
Nhưng vàng bạc châu báu lại không nhiều lắm, mà mấy cái dụng cụ không biết tên giống như trong phim khoa học viễn tưởng còn nhiều hơn. Trong đó có một vật khiến cho Diêu Nhiếp đặc biết chú ý, hình dạng vật đó trông giống như ngọc bội, cao khoảng 2 m, rộng 1 m, ở chính giữa là một lỗ hổng hình bầu dục, thoạt nhìn giống như một tấm gương to chưa được lắp kính.
Diêu Nhiếp bước đến gần nghiên cứu kỹ lưỡng, phát hiện loại vật liệu này rất kỳ quái, vừa có chút trong suốt giống như ngọc, nhưng nhìn kỹ lại có chút sáng bóng của kim loại, khi sờ lên cảm thấy lạnh như băng, rồi lại giống như có dòng điện rất nhỏ đang truyền qua, làm cho ngón tay của anh cảm thấy tê tê. Rốt cuộc đây là cái gì vậy?
Lúc Diêu Nhiếp ở bên cạnh đang nghiên cứu cái ngọc bội khổng lồ, thì giáo sư Trần ở bên kia lại tiện tay nhặt lấy một món đồ bằng bạc ném thẳng vào mặt trên của cái kính Lưu Ly. “Loảng xoảng” một tiếng vang thật lớn, cái gương đã nát như tương rơi xuống đất. Diêu Nhiếp bị dọa sợ, tiếng động lớn như vậy nếu bên ngoài có người, thì nhất định sẽ nghe được, nói không chừng còn có thể khiến cho cô nàng nữ vương bát đang say túy lúy kia tỉnh lại cũng nên.
Giáo sư Trần lại cười đến vô cùng thoải mái, hưỡng về phía Diêu Nhiếp vẫy tay: “Đừng lo, tôi vừa mới phá vỡ kết giới, sẽ có người đến cứu chúng ta ngay thôi. Nơi này tạm thời được an toàn, chúng ta tán gẫu một chút đi.”
……………………………………………
Con thuyền bay thẳng đến sa mạc Taklamakan thì luôn luôn bay vòng quanh trên không, bởi vì sau khi Thao Thiết đến nơi này thì khứu giác đã không còn nhạy bén nữa. Vốn tính tình của Nhai Xế đã dễ nổi cáu rồi, giờ lại càng thêm sốt ruột như bị lửa đốt: “Đã một canh giờ rồi, mà ngươi vẫn không ngửi được gì sao?!”
Thao Thiết đau khổ ra mặt: “Không được, đến đây thì hương vị của hắn đã mất hết rồi.”
Cái mũi của Thao Thiết xưa nay linh mẫn, thậm chí có thể ngửi được cả mùi vị của linh hồn, trừ phi hồn của người nọ đã không còn ở dương gian, Nhai Xế sốt ruột đến đỏ cả mắt, răng cắn chặt, lợi cũng sắp chảy máu.
Đột nhiên, lá chắn ngăn cản hắn và Diêu Nhiếp bị phá vỡ, hắn có thể mãnh mẽ cảm nhận được sự hiện hữu của Diêu Nhiếp. Nhai Xế mừng như điên, lập tức bay nhanh về hướng đó.
…………………………………..
“Tuy mục đích đến đây lần này của đội khảo cổ chúng tôi là khảo sát di tích thành cổ, tìm kiếm nền văn minh đã mất, nhưng thật ra cá nhân tôi lại ôm mục đích riêng. 10 năm trước, người thầy mà tôi kính trọng nhất cũng đã đến nơi này, trong một lần khảo sát khoa học, thầy đã bị mất tích giữa sa mạc rộng lớn này, tôi luôn hy vọng có thể tìm được thầy. Tuy không ai cho rằng thầy còn sống, thậm chí ngay cả người nhà của thầy cũng đã cho xây cả phần mộ rồi, nhưng nhưng tôi vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng. Ngay khi tôi nhìn thấy thành phố cổ dưới lòng đất này, tôi vô cùng vui sướng, nếu thầy còn sống ở một nơi nào đó, thì nơi này phải chăng là nơi có khả năng cao nhất?” Biểu cảm của giáo sư Trần dần tở nên buồn bã: “Đáng tiếc, đây lại là một thành phố chết.”
Diêu Nhiếp muốn an ủi hắn, nhưng không biết phải nói như thế nào, đành phải đổi chủ đề muốn lấy lại không khí: “Anh có chắc chỗ này là thành cổ chứ không phải là cổ mộ không? Nếu con người muốn sống trên dưới mặt đất, nước thì còn có nước ngầm, chứ còn không có mặt trời thì phải sống thế nào đây?”
Giáo sư Trần trầm ngâm một lúc nói: “Lâu Lan cổ đại thờ phụng mặt trời, có người từng đoán bọn họ chính là đời sau của Hậu Nghệ, có lẽ bọn họ có thể chế tạo ra mặt trời, hoặc là có thể chế tạo ra nguồn sáng thay thế mặt trời.”
“Ý nghĩ này cũng thật quá kỳ lạ?” Sao giáo sư Trần lại khác xa mấy nhà khoa học mà anh đã từng tiếp xúc trước đây quá vậy, mấy câu không có căn cứ khoa học như vậy mà cũng nói ra được.
Giáo sư Trần lắc đầu: “Không đâu, trên thực tế tôi cảm thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra, ít nhất bọn họ đã có thể chế tạo ra một không gian tách biệt, ví dụ như tòa thành cổ dưới lòng đất này cũng tồn tại bên trong kết giới nè, nếu lúc nãy tôi không đập nát cái mặt gương kia, thì chỉ sợ là cả đời này chúng ta cũng không thoát ra được. Hơn nữa về một số khía cạnh, khoa học kỹ thuật của bọn họ có lẽ càng tiên tiến hơn so với chúng ta bây giờ. Trong phòng này thoạt nhìn có rất nhiều thứ rất giống trong phim khoa học viễn tưởng đúng không? Nếu đem về nghiên cứu xem xét, tôi tin rằng đây sẽ là khám phá lớn của giới khoa học!”
Diêu Nhiếp nghe mà đầu đầy sương mù, cái gì mà kết giới, cái gì mà không gian, còn khoa học kỹ thuật tiên tiến nữa, đây rốt cuộc là khoa học hay là mê tín? Anh vẫn còn muốn hỏi lại, nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề đều đặn, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một đám binh sĩ tứ chi cứng ngắc biểu cảm trơ như gỗ đá, màu da màu môi xanh biếc cầm vũ khí trong tay đang xông vào. Cho dù là nhìn kiểu gì, thì đây cũng không giống như con người.
Trong tay Diêu Nhiếp bắt đầu ngưng tụ linh khí, gần đây anh đã có chút thành công nho nhỏ, có thể đem linh khí chuyển hóa thành một lưỡi dao sắc bén, anh bước lên bảo vệ giáo sư Trần ở phía sau, đề phòng nhìn đám binh sĩ cương thi, miệng nói: “Đừng có nói với tôi, đây là người mà anh bảo sẽ đến cứu chúng ta nha.”
Tay giáo sư Trần đang khoác trên vai Diêu Nhiếp hơi hơi run rẩy: “Đương…, đương nhiên không phải rồi, nghe đồn trên sa mạc Taklamakan vùng này có xuất hiện cương thi, không ngờ là thật nha.”
Cơn sóng cương thi đầu tiên ập đến, Diêu Nhiếp cầm đao múa may linh hoạt, chém ngã một mảnh, máu me xanh biếc văng tung tóe, Diêu Nhiếp ghê tởm muốn chết, đột nhiên lại sinh ra cảm giác giống như xem “khủng hoảng sinh học*” một mình.
Tuy Diêu Nhiếp đã trổ hết tài năng, nhưng đáng tiếc số lượng của quân đoàn cương thi chiếm ưu thế, dần dần Diêu Nhiếp đã sắp hết chống đỡ nổi rồi, song quyền nan địch tứ thủ*, huống chi anh còn phải bảo vệ giáo sư Trần nữa. Mắt thấy đám cương thi mạo hiểm vươn bàn tay xanh biếc lên muốn nắm lấy thanh đao linh khí của anh, trong tình huống chỉ mành treo chuông hết sức nguy cấp, một luồng bạch quang bắn thẳng vào bên trong. Đám cương thi nhất thời hóa thành một bãi chất lỏng xanh biếc nhầy nhụa…
* Từ mà các nước nhỏ ở Trung Quốc xưa dùng để gọi triều đình của hoàng đế Trung Quốc.
*bổ sung sau, sợ search một phát lại ra ảnh kinh dị thì thôi xong…
*kiểu như kẻ mạnh người lực lượng ít cũng khó địch lại đối thủ đông.