Vốn là Trầm Kinh Phàm định đến Nepal để chọn cảnh, nhưng Từ Lỗi đã từ chức ở đồn cảnh sát, muốn ra ngoài giải sầu, Trầm Kinh Phàm với anh lại là bạn học cũ nên liền đồng ý để cho anh làm trợ lý đi cùng. Nhưng mà, cân nhắc vấn đề kinh phí, cuối cùng bọn họ vẫn quyết định sửa đích đến thành vùng Tương Tây.
Trái đất vẫn luôn nhỏ như vậy, đúng lúc Nạp Tạp cũng muốn đến vùng Tương Tây để tìm cách cởi bỏ Tình hàng, nên bọn họ đã gặp nhau tại sân bay. Trầm Kinh Phàm đã từng gặp Nạp Tạp ở nhà Diêu Nhiếp, hai người cũng nói qua nói lại vài câu, nếu đã quen biết, bọn họ liền dứt khoát kết bạn đồng hành luôn. Tuy nói cổ thuật đã dần dần thất truyền trong xã hội ngày nay, nhưng ở vùng Tương Tây vẫn còn đang âm thầm tồn tại rất nhiều cao thủ hạ cổ, có Nạp Tạp đi cùng vẫn thấy an toàn hơn chút.
Lạc Đan Thanh dưới sự cổ vũ của con trai, quyết định tạm thời vứt bỏ hết thảy, vượt ngàn dặm theo đuổi tình yêu. Đúng lúc có kẻ chỉ điểm —— Nạp Tạp cung cấp tình báo, quả thật ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn. Cho nên, ngay hôm đám người Trầm Kinh Phàm đến Cao Sơn Miêu Trại ở thành phố X, hắn đã đuổi theo đến nơi.
Tuy rằng Lạc Đan Thanh từ sớm đã chuẩn bị kỹ lưỡng phải ra tay như thế nào, phải nói lời thoại như thế nào. Đáng tiếc Trầm Kinh Phàm lại giống như đã xây lên một bức tường đồng vách sắt vô hình, ngăn cách hắn cả ngàn dặm, không thể đến gần được. Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, Trầm Kinh Phàm cũng không muốn có thêm bất kỳ tiếp xúc nào với hắn nữa, giống như ngay cả nói cũng không muốn nói với hắn nhiều hơn một câu.
Tâm trạng thất vọng và thất bại xuất hiện cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng cái người tên Lạc Đan Thanh này luôn tự nhận ưu điểm lớn nhất của mình chính là da mặt đủ dày, lại có nghị lực, không bao giờ bỏ cuộc, cũng không sợ thất bại.
Chỉ thương thay cho Trầm Kinh Phàm, ngay cả người có tính cách tùy hứng như y cũng bị Lạc Đan Thanh đeo đám đến mức chán nản. Chứ nếu không, bọn họ đã lên kế hoạch chiều nay sẽ cùng đi chụp ảnh di tích nhà sàn Miêu Trại (1) dưới ánh hoàng hôn, kết quả vừa đến buổi chiều, Trầm Kinh Phàm đã biến đâu mất tăm, gọi điện thoại cũng không thèm nghe.
Ba người đi tìm nửa ngày, cuối cùng ở trong phòng Trầm Kinh Phàm phát hiện ra tờ giấy y để lại, thì ra là y lên núi một mình. Xem ra y bị Lạc Đan Thanh bám đến phiền, muốn một mình yên tĩnh chụp một vài bức ảnh.
Nhưng mà giờ đã là 9h tối rồi, vẫn không thấy Trầm Kinh Phàm trở về, cũng không thể liên lạc với y như cũ.
Bởi vì bọn họ là du lịch tự túc, không phải là đi tour du lịch, nên bọn họ ở nhờ trong nhà của người Miêu Trại dưới chân núi. Lạc Đan Thanh bất chấp sự phản đối của người Miêu bản xứ, chỉ cầm theo đèn pin và một vài công cụ cứu hộ đơn giản rồi định lên núi.
Người dân giậm chân: “Nơi đấy không đi được đâu! Trên núi có Động thần! Cứ đến tối là nó sẽ ra ngoài!”
Bởi vì nhu cầu cuộc sống, người dân trong bản đã sớm dời đến vùng đồng bằng để sinh sống, địa điểm cũ trên núi đã hoang phế từ lâu. Nhưng cũng có người nói, toàn bộ người dân trong bản dời xuống núi trong vòng một tuần, là bởi vì Động thần trên núi nổi giận, bọn họ không thể không dời đi.
Lạc Đan Thanh hơi sức đâu mà để ý đến mấy chuyện ấy nữa, ngay lập tức đẩy cửa ra chạy về hướng đường mòn lên núi.
Nạp Tạp cười cười an ủi người dân: “Chú không cần lo lắng quá đâu ạ, chúng cháu cũng không phải là mấy cô gái xinh đẹp, Động thần chướng mắt chúng cháu lắm.” Nói xong, cậu với Từ Lỗi cũng đi theo Lạc Đan Thanh lên núi.
Người Miêu tin rằng vạn vật đều có linh tính, thế nên trong hang động bí ẩn u ám, nhất định sẽ có Động thần sinh sống, Động thần sẽ mê hoặc những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi ngang qua, khiến cho các cô nàng thần hồn điên đảo, cuối cùng mang hồn phách của các cô ấy đi. Đây là lạc động (rơi vào động), còn những cô dâu (2) bị Động thần “cưới đi” thì được gọi là Lạc động Tiên tử.
………………………………….
Nạp Tạp đuổi theo Lạc Đan Thanh: “Lạc, đợi đã.” Y giữ lấy cánh tay của Lạc Đan Thanh.
Lạc Đan Thanh sốt hết cả ruột, nhưng lại không thể không dừng bước: “Gì thế?”
Nạp Tạp búng ngón tay, Lạc Đan Thanh chỉ cảm thấy có một ít bột mịn rắc lên người mình, hắn nghi ngờ nói: “Đây là cái gì?”
Nạp Tạp vừa làm y hệt như thế với Từ Lỗi, vừa trả lời: “Dù sao cũng là địa phận của người Miêu, chúng ta vẫn nên đề phòng một chút mới tốt. Vả lại, rừng núi về đêm chướng khí rất nặng, có bột phấn này, hai người sẽ không bị trúng độc.”
Lạc Đan Thanh vội vàng cảm ơn, Nạp Tạp lại nói tiếp: “Đến nhà sàn trên núi có hai con đường, hai người các anh đi một đường, còn tôi sẽ đi đường khác.”
“Không, để mình tôi đi một đường!” Lạc Đan Thanh không yên tâm để y đi một mình.
Nạp Tạp xua tay: “Tôi có học Hàng đầu, cũng xem như là có liên quan đến cổ thuật. Thật ra trong ba người chúng ta, tôi mới là người an toàn nhất, hai người các anh mới phải cẩn thận.”
Lạc Đan Thanh và Từ Lỗi nghĩ lại cũng thấy đúng, liền không tranh với y nữa. Ba người chia làm hai đường lên núi.
……………………………………
Địa điểm cũ của Miêu Trại mấy năm trước đã được tu sửa thành điểm du lịch, chính phủ đã từng bỏ rất nhiều vốn vào dự án này, nhưng chẳng hiểu vì sao, sau đó dự án vẫn bị ngưng trệ.
Tuy rằng nhà sàn được bảo tồn nguyên vẹn, một số còn được nâng cấp. Nhưng trong đêm tối, thoạt nhìn vẫn mang theo cảm giác ghê rợn.
Tìm hơn ba mươi phút, Lạc Đan Thanh và Từ Lỗi rốt cuộc cũng đến được địa điểm trước đây của Miêu Trại. Bọn họ vừa tới nhà sàn đã bắt đầu lớn tiếng gọi tên Trầm Kinh Phàm. Nhưng trong rừng núi hoang vắng chỉ vang vọng mỗi tiếng gọi của bọn họ mà thôi, vẫn không hề nhận được một tiếng đáp lời nào Trầm Kinh Phàm.
Nhà sàn ở đây có hơn trăm cái, bọn họ phải tìm kiếm từng nhà một. Hai người bàn bạc, một người đi hướng nam, một người hướng đông.
Lá khô trên mặt đất bị giẫm lên phát ra tiếng “răng rắc răng rắc”, trong bóng đêm yên tĩnh hắc ám càng thêm u ám nặng nề. Lạc Đan Thanh cầm đèn pin, rọi khắp xung quanh, không bỏ qua bất kì ngõ ngách nào.
Bỗng, hắn nghe thấy một tiếng động rất kỳ quái vang lên. “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, giống như có thứ gì đó đang đong đưa.
Lạc Đan Thanh vội rọi đèn pin vào nơi phát ra tiếng động, ánh sáng mờ nhạt chiếu thẳng vào lan can của một ngôi nhà sàn.
Chỉ thấy có một người đang bị treo ngược trên lan can, không nhìn rõ hình dáng của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng trần của đối phương. Trên lưng là một hình xăm quỷ dữ hung tợn khủng khiếp màu đỏ tươi như máu, vô cùng bắt mắt.
………………………………………..
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (3).
Nạp Tạp men theo một con đường khác lên núi, y vốn nghĩ con đường này cũng thông đến địa điểm cũ của Miêu Trại, không ngờ rằng nó lại thông vào rừng sâu.
Dù sao thì y cũng học Hàng đầu, mặc dù rừng sâu về đêm chẳng những có tiếng kêu ghê rợn của lũ chim chóc, còn có rắn độc thú dữ ẩn nấp đâu đó, chờ con mồi tới cửa, nhưng y lại không hề sợ hãi.
Đi được khoảng hai mươi phút, trước mặt y xuất hiện một dòng suối nhỏ, nước suối chảy về hướng hang động cách đó không xa.
“Xoàn xoạt” có tiếng con gì đó đang lội nước. Nạp Tạp đẩy bụi cây ra, thăm dò nhìn về phía dòng suối. Hóa ra lại là một người đang tắm rửa trong dòng suối lạnh như băng này!
Những đám mây trên bầu trời đã tán đi, mặt trăng dần dần lộ ra, ánh trăng rọi vào thân người trong dòng suối, đúng lúc để cho Nạp Tạp thấy rõ được dáng vẻ của người kia.
Đó là một chàng trai trẻ, Nạp Tạp chỉ mới nhìn thoáng qua đã biết, cậu ta chắc chắn không phải là con người. Bởi vì cậu ta có một mái tóc rất dài màu xanh lục, để lộ ra một gương mặt không thể nói là vô cùng xinh đẹp, nhưng lại có chút yêu dị và thanh khiết không nhiễm bụi trần, cơ thể cậu ta trắng đến mức gần như là trong suốt, □ đang trôi theo dòng nước.
Đôi mắt của chàng trai vẫn đang nhắm lại, nhưng dường như có thể cảm nhận được Nạp Tạp đang nhìn trộm. Cậu ta quay đầu lại, hướng về nơi Nạp Tạp đang ẩn nấp. Rồi bỗng nhiên mở hai mắt ra, đó là một đôi mắt âm dương đầy yêu dị, một màu vàng một màu bạc, dưới ánh trăng lóe lên tia sáng lạnh buốt.
Nạp Tạp biết mình đã bị phát hiện, y bước ra khỏi lùm cây, mang theo chút thận trọng: “À thì, tôi không phải là cố ý nhìn trộm đâu, xin lỗi nhé. Chỉ là đám bạn của tôi đi đâu mất rồi, cậu có nhìn thấy một người anh em, đại khái khoảng tầm ba mươi tuổi không?”
Đối phương dường như không hiểu y đang nói gì, vẻ mặt ngây ngô nghiêng nghiêng đầu. Sau đó trôi trong nước, chậm rãi đi về phía y.
……………………………………..
Tiểu hồ ly đã trúng tiếng sét ái tình với Hoa Trĩ! Ừm, hoặc cũng có thể nói là thèm nhỏ dãi ba thước.
Hồ ly thích ăn gà là thiên tính, không cách nào khống chế được.
Vào một ngày kia, Ngọc Mễ (cây ngô) được nhìn thấy phong cách của Hoa Trĩ trên ti vi, và thế là đã mê muội hắn sâu sắc. Được rồi, nói chính xác hơn một chút đó là, mê muội hương vị quyến rũ trên người hắn sâu sắc.
À, quên nói, tiểu hồ ly nhà chúng ta cũng có tên đó nha. Nương của nó là Huyền hồ, cấp bậc còn cao hơn cả phụ thân nó, cho nên nó theo họ mẹ là họ Ngọc. Nghe nói, Ngọc Diện hồ ly lúc mang thai đặc biệt thích ăn ngô, cho nên sau khi sinh hài tử xong, bà ta liền đặt luôn cái tên đó cho tiểu hồ ly.
Vừa nghe nói hôm nay Hoa Trĩ sẽ đến đài truyền hình của Diêu Nhiếp để tuyên truyền, Ngọc Mễ liền bám riết không tha, lăn lộn trên đất, rốt cuộc cũng khiến cho Diêu Nhiếp đồng ý dẫn nó đến đài truyền hình.
“Này! Ngươi không cần phải theo ta đâu, sang một bên chơi đi.” Tiểu hồ ly biến thành hình người, lắc mình một cái đã biến thành mỹ thiếu niên, người xung quanh đều nhìn nó với ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Tiểu hồ ly dọc đường đi đều phấn khích tò mò, tâm trạng không cần nói cũng biết là rất tốt. Chỉ tiếc một điều đó là, đi theo phía sau nó là một pho tượng “Hắc diện thần” (thần mặt đen:)).
Diêu Nhiếp lo cho tiểu hồ ly, nên để cho Nhai Xế trông chừng nó.
Nhai Xế lạnh lùng trừng mắt nhìn nó, trên người còn ẩn ẩn tỏa ra sát khí. Ngọc Mễ lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Đúng lúc đó, trong phòng chờ lại truyền đến tiếng la của Diêu Nhiếp: “Cậu làm gì thế hả?! Này! Buông tay ra!”
Nhai Xế mặc kệ tiểu hồ ly, lập tức chạy về phía phòng chờ.
Chỉ thấy một người đàn ông thân trên trần trụi, đang đè lên người Diêu Nhiếp muốn “hành hung”.
Thật to gan! Dám nhúng chàm người của lão tử sao?!
Nhai Xế đang trong cơn giận dữ. Hiển nhiên, hắn hiểu lầm. Hắn đá người nọ một cước lăn quay ra đất, nắm đấm như mưa nện lên người đối phương.
Tiểu hồ ly sợ thiên hạ không loạn, còn đứng bên cạnh hò hét cổ vũ.
Cho đến khi trợ lý của Nghiêm Sơn chạy đến, mới hợp sức với Diêu Nhiếp lôi Nhai Xế ra. Người kia nằm trên mặt đất mặt mũi bầm dập, thoi thóp hấp hối.
………………………….
Suy nghĩ của tác giả:
Mẹ của tôi ơi, rốt cuộc cũng để cho tôi cọ ra được rồi, JJ mày là cái đồ thụ thiếu ngược! Cứ đến ngày nghỉ là mày lại đơ là sao!
Hại tao muộn mấy phút liền!
Nhai Xế: Tại sao cảnh quay của ta chỉ có một chút xíu như vậy, lại còn là cảnh bạo lực đẫm máu nữa chứ! Hình tượng của ta đâu?!
Tác giả ngoái mũi: Có cảnh đã là may rồi đấy, bé gái hôm nay đến một câu lời thoại cũng không có kia kìa.
Tiểu hồ ly: Ta kháng nghị! Tên của ta nghe rất ngu ngốc!
Tác giả: Hết cách, ai bảo mi họ Ngọc làm gì. Nếu không thì sửa lại cho mi nhé.
Tiểu hồ ly: Sửa thế nào.
Tác giả: Ngọc Mễ Diện (bột ngô), Ngọc Lan Du (Olay đó J)), Ngọc Thục Thử (yến mạch), Ngọc Thể (mình ngọc, thường được dùng với vua chúa)…
Tiểu hồ ly không thể nhịn thêm được nữa: Ta muốn gọi là Ngọc Thụ Lâm Phong!
………………………………
(1) Miêu Trại: Bản, làng của người Miêu
(2) Ở đây tác giả dùng “quải nương 挂娘 “, ai biết từ nào đúng thì chỉ t vs, t lấy từ “cô dâu” cho khớp nội dung câu đó thôi, vẫn chưa chính xác đâu.
(3) Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi. ( 花开两朵,各表一枝)
(Theo nhà winterplace: ý chỉ nhiều việc cùng đồng thời xảy ra, nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc, giống như hai đó hoa cùng nở, nhưng chỉ có thể tả lại từng đóa một, không thể cùng lúc tả cả hai). Với cả t cũng search tiếng trung của câu này và thấy giải thích “[huā kāi liǎn duǒ gè biǎo yì zhī]. Putting aside one matter, let’s talk about the other/ Gác vấn đề này sang một bên để nói sang vấn đề khác.”